Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Tai nạn lần thứ 20 - Cao ngạo

Ngọc Hành trưởng lão bị phạt đánh hai trăm gậy, tự sám hối ba ngày, cấm túc ba tháng ở Tử Sinh Đỉnh, lao động khổ sai.

Làm 'người hầu' của hắn, Tề Mộc cũng đi theo làm lao động khổ sai. Nơi đầu tiên là Mạnh Bà đường, làm việc theo yêu cầu. Tổng quản ở đâu giao nhiệm vụ cho Sở Vãn Ninh là rửa rau, Tề Mộc là đánh cơm cho ngàn đệ tử ở Tử Sinh Đỉnh.

Sở Vãn Ninh lúc đầu không muốn liên lụy Tề Mộc, chẳng qua lại nhớ tới ngày đó ở Thanh Thiện Điện, người này đứng từ xa nhìn hắn, bộ dáng kia... Ngạo mạn không để ai vào mắt, giống như ai ai cũng là con khỉ nhảy nhót trước mặt hắn, đáng giận cực.

Cho nên Sở Vãn Ninh đồng ý chuyện này, xem như trừng phạt Tề Mộc.

Dạo gần đây, Mạnh Bà đường không khí rất quái, đệ tử đến đây đâu ra đó mà xếp thành hàng múc đồ ăn, nói chuyện lí nhí, không khí nhà ăn vô cùng nghiêm túc, trầm trọng. Huống chi từ khi Ngọc Hành trưởng lão vào đây, một món ăn mới xuất hiện--- Rau xanh nấu đậu hủ, khét đen.

Thực ra chú thích đằng sau mới là tên món ăn.

Đối với tài nấu nướng của Vãn Dạ Ngọc Hành, mọi người đã tuyệt vọng.

Tề Mộc chuyên tâm làm công việc của hắn, đánh cơm.

"Một phần sườn xào chua ngọt."

Một đôi tay trắng nõn, không dính chút xuân thủy cầm khay đưa tới trước mặt hắn. Tề Mộc liếc mắt nhìn khuôn mặt tươi cười hòa nhã của Sư Minh Tịnh, gật gật đầu, múc cho hắn một dĩa sườn xào chua ngọt. Thái độ lãnh đạm, so với Sở Vãn Ninh đang đứng kế bên rao đậu hủ mà mặt mày cau có nói: "Ăn tàu hủ không?" làm người sợ hãi, thì Tề Mộc làm người khác không muốn nhiều lời nữa, lấy món xong liền đi.

Hai người này đứng kế bên nhau múc cơm, thật sự tai hại không khí.

Sư Minh Tịnh ý vị thâm trường nhìn Tề Mộc một cái, ôn nhu nói: "Cảm tạ." Lập tức xoay người rời đi, sang chỗ của Sở Vãn Ninh lấy đậu hủ khét.

Rào rạt--- 10!

Này đó, Tề thần đại nhân không biết.

Mấy ngày tiếp theo, Tề Mộc vẫn ở Mạnh Bà đường đánh cơm, quen tay hay việc, Tổng quản và các vị đại nương ở đây đều bắt đầu sai vặt hắn.

"Nam Hùng, rau đâu? Lấy giúp ta với, ta già rồi..."

"Nam Hùng, Nam Hùng, chặt giúp ta con cá bên kia đi, làm ơn ngươi."

"Nam Hùng! Ngươi đâu rồi? Bên này có việc cần ngươi, gấp lắm a Nam Hùng!"

"Nam Hùng, Ngọc Hành trưởng lão lại biến mất rồi! Nhờ ngươi tìm hắn trở về! Hôm nay hắn nhận việc đi vo gạo, giờ này còn chưa thấy đâu. Chắc lại vo từng hạt rồi."

"Nam Hùng..."

"..." Tề Mộc Nam Hùng.

[Lũ người này...].

Cũng không trách bọn họ, lúc đầu thấy vẻ mặt xa cách lãnh đạm của Tề Mộc, ai nấy đều nghĩ cậu nhóc này không dễ nói chuyện, lại là người của Ngọc Hành trưởng lão nên không ai dám nhiều chuyện hay làm khó hắn. Trong lúc làm việc, có lần quá vội mà có người đành mở miệng nhờ hắn phụ một tay...

Sau đó... liền thành ra cảnh này.

Xài quá tốt. Vạn năng hình thiếu niên! Từ rửa rau chặt cá, rửa bát quét nhà cho tới tìm trưởng lão, không gì làm không được Nam Hùng!

Lời đồn không ngừng lan truyền, đến hiện giờ, ngay cả con mèo hoa của Vương phu nhân đi lạc cũng tới phiên Tề Mộc ra tay.

"..." Sở Vãn Ninh mặt đen nhìn chính mình vẫn ở vị trí cũ, rửa rau, nấu rau xanh đậu hủ. Nhìn lại Tề Mộc phong quang vô hạn, con đường làm quan mở rộng khiến hắn buồn bực, tự ghét bản thân.

[... Thật sự không hiểu ngươi đang ghen tị cái gì.]

Tề Mộc hôm nay lại đánh cơm, mặt vô biểu tình đánh cơm. Vậy mà các đệ tử ở đây đã quen với tính tình này của hắn, thêm lời đồn kia, nhất thời không ai chê hắn nữa, bỗng nhiên được chào đón vô cùng, tất cả chỉ tới chào hỏi Sở Vãn Ninh, rồi lại vòng qua bên chỗ của Tề Mộc xếp hàng gọi cơm.

"..." Sở Vãn Ninh mặt có thể vắt ra mực, hắn bắt đầu không nhịn được, nhớ tới vẻ mặt cao ngạo của Tề Mộc, liền cảm thấy đang thua người này, sẽ bị hắn cười nhạo.

[Ngươi nghĩ nhiều, ta không rảnh tị nạnh như ngươi.]

Sở Vãn Ninh hít sâu một hơi, đột nhiên kéo khóe miệng lên, cười nói: "Các ngươi, thật sự không ai qua đây gọi cơm sao?"

... Kết hợp với vẻ tươi cười tự cho là ôn hòa dễ gần của hắn, các đệ tử đồng loạt "..."

Tầm mắt của Tề Mộc lại xuất hiện một đôi tay quen thuộc, nửa tháng nay ngày nào cũng thấy, giọng nói mang theo chút ý cười truyền tới: "Cá kho cắt lát."

Tiết Mông và Mặc Nhiên đang ở hàng bên cạnh xếp hàng, ủng hộ sư tôn đáng thương của bọn họ. Sư Muội cũng không ngoại lệ, chỉ là trước tiên hắn sẽ đến chỗ Tề Mộc lấy một phần, lại qua chỗ sư tôn lấy đậu hủ.

Tề Mộc vẻ mặt như thường lấy cho hắn một phần cá kho cắt lát, ngẩng đầu lên, ý tứ rõ ràng, 'Nhanh đi qua cho ta làm ăn.'

Sư Minh Tịnh lần này không vội rời đi, mà hỏi: "Có thể cho ta thêm một phần sao? Nhiều hơn người khác một chút."

[Một chút là được. Không phải ngươi hay trợ giúp người khác sao, giúp ta.]

Tề Mộc gật đầu, cho hắn thêm một phần, vừa lúc nhiều hơn người khác một chút, không quá nhiều, có ăn thêm phần này cũng chẳng làm hắn ăn không nổi, vừa bụng.

Để làm được điều này, Tề thần còn phân tích một phen thể trạng, cân nặng, sức ăn của hắn, cho ra một lượng ăn chính xác. Dù sao một lát người này còn ăn một phần rau xanh nấu đậu hủ khét đen.

[Thật là, bỗng nhiên muốn hỏi ngươi, tại sao hôm đó ngươi lại nhìn ta như vậy... Ta ghét nhất ai nhìn ta kiểu đó.]

Tề Mộc ngẩng đầu nhìn về phía Sư Minh Tịnh, ánh mắt có chút khó hiểu. Hôm đó hắn nhìn người này thế nào?

[Ngạo mạn vô lễ.]

"..." Tề Mộc.

Tề Mộc thở dài, truyền tới trong đầu hắn một câu: 'Còn muốn ăn cái gì?'

Sư Minh Tịnh kinh ngạc nhìn hắn, không biết thế nào, lại thấy... lời này thật ôn nhu. Rõ ràng Mặc Nhiên cũng hay quan tâm hắn, nói ra những câu như vậy, nhưng tới phiên Tề Mộc nói ra, lại cảm giác... có chút đặc biệt.

"Như vậy là đủ rồi." Sư Minh Tịnh lắc đầu.

[Đậu hủ của sư tôn, không khét, xào ớt.]

[...] Tề Mộc: Yêu cầu của ngươi đúng là cao.

Đậu hủ của Sở Vãn Ninh không khét?! Đó còn gọi là đậu hủ của Sở Vãn Ninh sao? Khó ăn y như con người của hắn vậy.

[Nha lặc nha lặc, vì làm tâm linh ngươi bị thương, ta gán mà làm đi.]

Hôm sau, lúc Sư Minh Tịnh đi đến trước mặt Sở Vãn Ninh lấy đậu hủ, Sở Vãn Ninh tùy tay gắp một miếng đậu hủ trong đống đậu hủ cháy đen của hắn. Tề Mộc nhìn liếc qua, ánh mắt chợt lóe.

[Thời gian hồi tưởng].

Dùng năng lực này để lùi lại thời gian trước khi đậu hủ thành than đen, Tề thần hôm nay vẫn như cũ sủng ái đám tiểu yêu tinh này quá mức.

...

"..." Sở Vãn Ninh.

"..." Sư Minh Tịnh.

Cả hai trầm mặc nhìn miếng đậu hủ vàng giòn thơm lừng trước mặt.

Chính bản thân người gắp là Sở Vãn Ninh cũng cảm thấy kinh hãi thế tục.

Đi theo phía sau Sư Muội còn có Tiết Mông và Mặc Nhiên, cả hai cũng nhìn thấy miếng đậu hủ này, trợn mắt há mồm. Sau đó, miếng đậu hủ trong khay Sư Muội, bị hai kẻ này chia năm xẻ bảy. Giành giật như vàng.

"..." Sở Vãn Ninh.

"..." Sư Minh Tịnh.

Tề Mộc nhìn Sư Minh Tịnh đang ở trước mặt, bất đắc dĩ hỏi: 'Ăn gì?'

[Đồ ăn của ta bị hai con chó điên kia cướp rồi, ngươi nói xem ta muốn ăn gì? Ăn thịt bọn họ.]

Sư Minh Tịnh ôn nhã nói: "Bò kho đi."

Tề Mộc trầm mặc.

Trong lúc hắn múc bò kho, Sư Minh Tịnh giống như lơ đãng nói: "Đúng là hiếm lạ, sư tôn làm đậu hủ có một miếng không khét."

[Ngươi đang diss hắn sao? Nhưng không sai, đó là công ta.]

[Tề Mộc Nam Hùng, ngươi đúng là không gì làm không được đâu.]

[...] Tề Mộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro