Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Tai nạn lần thứ 18 - Luẩn quẩn

Bởi vì La Tiêm Tiêm đã bị Gintoki thu phục, gia nhập Bách Hoa quỷ nữ của hắn, Quỷ Ti Nghi cũng... vô duyên vô cớ nát bét, thần hồn gì cũng không còn nên chuyện này xem như chấm dứt.

Sở Vãn Ninh trầm tư, Quỷ Ti Nghi dù sao cũng là thần tiên, sao có thể dễ dàng thu phục như vậy? Tất nhiên, hắn vẫn có thể dễ dàng thu phục... nhưng nói thế nào thì nói, mới một roi Thiên Vấn mà thôi, đã phá thành trăm mảnh đá vụn...

... Đá? Từ đâu ra đá? Quỷ Ti Nghi đâu có làm từ đá!

Sở Vãn Ninh híp mắt nhìn đống đá vụn bên quan tài của hắn và Mặc Nhiên lúc nãy, càng thêm nghi ngờ dày đặc.

Để xem, tình hình lúc đó là...

Tề Mộc ánh mắt lóe lóe, trên tay đã chuẩn bị xuất ra nanana của hắn, [Tiêu trừ ký ức] có thể tiêu trừ một phút ký ức, lúc nãy chưa tới một phút, nên dùng thủ đoạn này có vẻ tiện. Đừng chắp vá một đoạn ký ức hố cha khác là được.

Sở Vãn Ninh hít một hơi, bả vai bị thương nhói lên, làm hắn không tập trung suy nghĩ gì được, quyết định tạm gác lại chuyện này. Dù sao... tám chín phần là Tề Mộc làm.

"..." Tề Mộc.

[Ngươi đoán mò bá đạo vậy sao? Thỉnh cho ta lý do.]

[Nếu nói lý do... Đại khái là con mèo của hắn đều có thể biến thành người, hắn nhất định không bình thường, có chuyện gạt ta.]

[...] Tề Mộc.

Bên kia, Mặc Nhiên cũng đang rơi vào trầm tư.

Hắn bị câu hỏi của nam nhân vừa rồi, làm rối loạn tâm trí.

Hắn, rốt cuộc thích ai nha? Là Sư Muội! Nhất định là Sư Muội! Chuyện này còn cần hỏi sao! Người có mắt đều nhìn ra được!

[Chỉ có ngươi mù thôi. Ta có thấu thị và thiên lý nhãn.] Tề Mộc.

Đối với Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên chán ghét mười phần.

Nhưng ngoài chán ghét, không biết vì sao, lại vẫn trộn lẫn một ít cảm xúc phức tạp.

Hắn là người thô lỗ, khi còn nhỏ không đọc nhiều sách, tuy rằng về sau có học thêm chút, nhưng ở những chuyện cần sự tinh tế, nhất là tình cảm, hắn vẫn không quá dễ dàng nói đến.

Ví như chuyện của Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên vò đầu cân nhắc nửa ngày, vò tới muốn hói, cũng không biết rốt cuộc cảm giác này là sao.

Hắn chỉ có thể phân biệt được những cảm xúc đơn thuần: Thích, ghét, hận, vui, buồn.

Nếu những loại cảm xúc này lẫn vào nhau, anh minh thần võ Đạp Tiên Đế Quân mắt liền nổi đom đóm, hoàn toàn chả hiểu gì.

Không hiểu được, không rõ, không biết, cứu mạng, đau đầu quá.

Vì thế Mặc Nhiên lười nghĩ nữa, dù sao ngoại trừ Sư Muội thì là ai, hắn cũng không muốn tìm hiểu kĩ càng.

"..." Tề Mộc.

[... Ngươi nghĩ thêm chút nữa, cầu ngươi, đừng cho ra cái kết luận này. Đầu óc ngươi bị thứ gì chặn, cần ta vào đó thăm dò sao?]

Tề Mộc nghĩ thì nghĩ vậy, phun tào thì phun tào vậy thôi, hắn vẫn không có ý định chui vào óc của người khác nghiên cứu.

--- Vì vậy, Tề thần lỡ mất một cơ hội tìm thấy chân tướng.

...

Đoàn người đi tới một quán trọ nghỉ ngơi. Độc trong mùi hương được giải, Gintoki lại biến trở về hình dáng con mèo.

Dù vậy, Mặc Nhiên sẽ không quên con mèo này đã từng đánh hắn, đá sư tôn. Quan trọng hơn là, uy hiếp! Trên người nam nhân này truyền tới cảm giác uy hiếp!

[Là ghen thôi, uy hiếp cái gì với một con mèo đã có gia đình.]

Con mèo giơ móng vuốt lên trước mặt ngắm nghía, nó thở dài nói: "Gin còn tưởng được sử dụng hình người thêm chốc lát nữa, nam nhân đã có vợ Gin thử qua, nam nhân đã có người trong lòng là một mục tiêu khó khăn đây..."

[... A đù.] Tề Mộc.

Nó nắm chặt móng mèo: "Đáng để thử!"

[Thử vào tù không? Ta báo cảnh sát ngươi mất đi hạn cuối. Vòng lao lý mới có thể ép ngươi lại thành người, súc sinh.]

Mặc Nhiên sống chết ôm con mèo này, vỗ ngực nói với Sở Vãn Ninh hắn rất thích nó! Muốn thay sư tôn chăm sóc nó một thời gian!

Sở Vãn Ninh đau muốn chết đi sống lại, tâm tình đâu mà tranh giành một con mèo với hắn? Mở miệng tùy ý nói, "Cút!"

Gintoki phe phẩy đuôi, râu mèo run run, buồn cười trước vẻ mặt đề phòng cảnh giác của Mặc Nhiên, nó nói: "Là anh Gin phong lưu đa tình làm ngươi cảm giác được uy hiếp sao? Trong cuộc chiến tàn khốc tranh giành phối ngẫu, con đực có sức hút mãnh liệt như Gin sẽ khiến kẻ yếu kém hơn như ngươi sinh ra cảm giác sợ hãi... Nhưng ngươi thua rồi, chó và mèo không thể tới được với nhau, cách ly sinh sản biết không hả?"

... Tề Mộc đưa nó lên mặt trăng.

---- Thật sự đáng sợ, Sakata Gintoki.

May là những lời này vào tai Mặc Nhiên chỉ là miêu miêu miêu, nếu không... con ngáo này thực sự sẽ điên mất. Mặc dù tám chín phần nó cũng sẽ không biết nó điên vì cái gì, phỏng chừng kết luận lại là... xxx Sư Muội, xxx.

Vừa nhận được phòng, Sở Vãn Ninh đã đi thẳng về phòng ngủ của hắn, bóng lưng thẳng tắp như bách tùng, thanh lãnh như sương tuyết. Gọi tắt là đứa trẻ mắc chứng tự bế, bị kỳ thị do quá chảnh mà không tự biết.

Sư Minh Tịnh lo lắng cho vết thương của Sở Vãn Ninh, lại thấy người kia không chịu cho hắn giúp, một lời cũng không thèm nói với hắn, đành thở dài nhìn về phía Tề Mộc, mỉm cười nói: "Để ta nhìn xem vết thương của ngươi."

Dứt lời, hắn thấy Tề Mộc xoay người đi thẳng lên lầu, vào phòng của hắn đóng cửa lại, bóng lưng thẳng tắp như bách tùng, thanh lãnh như sương tuyết. Gọi tắt là... à mà thôi.

"..." Sư Minh Tịnh.

Mặc Nhiên ngẩn người nhìn chằm chằm cửa phòng của Sở Vãn Ninh, ngẫm nghĩ thật lâu, bách chuyển thiên hồi, cuối cùng quyết định đi làm đồ ăn cho Sư Muội! Thuận tiện làm cho sư tôn, xem như trả ơn hắn đã cứu chính mình!

Mặc Nhiên ân cần làm nũng với Sư Minh Tịnh, hỏi xem hắn muốn ăn gì, được đáp án thì lập tức phóng khoáng chạy xuống bếp.

"..." Sư Minh Tịnh: Thằng ngốc này.

Tề Mộc trở về phòng, vết thương trên mặt lập tức khép lại, phục hồi như cũ. Phòng ngủ của Sở Vãn Ninh ở cách vách, người này đang tự xử lý miệng vết thương cho mình, không dám phát ra tiếng động, không rên một tiếng.

Tề Mộc thở dài, ẩn thân thuấn di qua phòng hắn, chuẩn bị đem vết thương trên người hắn phục hồi.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, là Mặc Nhiên.

Sở Vãn Ninh biết người tới là ai, tim đập thình thịch trong mấy chốc. Ba chữ "Ngươi cút đi" nghẹn trong họng, mặt đen sì trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chậm rì rì đổi thành: "Cút vào đây."

"Hả? Cửa phòng người không khoá?" Mặc Nhiên vừa nói vừa đẩy cửa bước vào. Sở Vãn Ninh mặt vô biểu tình ngồi cạnh bàn, nâng mắt, nhàn nhạt liếc qua hắn.

Thật lòng mà nói, Mặc Nhiên rất đẹp, vừa vào cửa, cả phòng đều sáng ngời. Hắn vẫn còn rất trẻ, làn da căng mịn, như tản ra hào quang nhàn nhạt, khoé miệng trời sinh hơi cong lên mang theo chút lôi cuốn, lúc không có biểu cảm gì cũng như đang cười.

Sở Vãn Ninh bất động thanh sắc rời mắt khỏi Mặc Nhiên, lông mi đen dài rũ xuống, đưa tay vê tắt huân hương, sau đó lạnh lùng hỏi: "Ngươi tới làm gì?"

"Ta tới... Xem vết thương của người." Mặc Nhiên ho nhẹ vài tiếng, ánh mắt dừng trên bả vai Sở Vãn Ninh, hơi ngây ngẩn cả người, "Đã băng bó rồi?"

Sở Vãn Ninh nhàn nhạt: "Ừ."

Mặc Nhiên cạn lời: "..."

Trong quan tài chật hẹp kia, là Sở Vãn Ninh gắt gao bảo vệ mình trong lòng, lấy bản thân chặn móng tay Quỷ Tư Nghi, đau đến run người cũng không buông mình ra...

Hắn không muốn nợ Sở Vãn Ninh.

Nhưng Sở Vãn Ninh người này, còn quật cường hơn so với hắn tưởng, cứng đầu cứng cổ.

Mặc Nhiên nhìn đống bông vải dính máu trên bàn, chậu nước nhuộm đỏ, còn có dao nhọn ném bừa, trên mũi dao còn dính thịt, hắn thấy hơi choáng.

Người này làm sao có thể tự chữa thương cho mình?

Hắn thật sự có thể cắt thịt ra mà không giật mí mắt luôn sao? Mới nghĩ đã thấy da đầu tê dại, gia hoả này vẫn còn là người không?

Đứng im một lát, Mặc Nhiên chợt phá vỡ im lặng. Hắn ho nhẹ hai tiếng, chân cọ cọ đất, rất biệt nữu nói: "Khi nãy... Sư tôn, thật xin lỗi."

Sở Vãn Ninh không nói lời nào.

Mặc Nhiên trộm liếc hắn một cái: "Không nên quát lên với người."

Sở Vãn Ninh vẫn không để ý hắn, khuôn mặt người này nhàn nhạt, trước sau như một không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng ấm ức, lại không hé răng.

Mặc Nhiên đi qua, cách gần, mới thấy Sở Vãn Ninh quấn băng vải lung tung trên vai mình, như bó cua mà cuốn mình lại.

"..."

Thở dài, Mặc Nhiên nói: "Sư tôn, người đừng giận."

"Mắt ngươi thấy ta giận à?" Sở Vãn Ninh nổi giận đùng đùng nói.

Mặc Nhiên: "..."

Một lát sau.

"Sư tôn, băng bó không phải như vậy..."

Lại không khách khí đáp lại: "Cần ngươi dạy ta chắc?"

Mặc Nhiên: "..."

Hắn đưa tay lên, muốn giúp Sở Vãn Ninh tháo băng, cuốn lại lần nữa, nhưng nhìn mặt đoán ý, cảm thấy nếu mình chạm vào hắn, có khi ăn một bạt tại, lại do dự không dám tới.

Tay nâng lên lại hạ xuống, nâng lên lại hạ xuống, lặp lại mấy lần, Sở Vãn Ninh bực. Lườm hắn: "Làm gì? Còn muốn đánh ta nữa?"

"..." Quả thật muốn đánh, nhưng không phải bây giờ.

Mặc Nhiên giận quá hoá cười, bỗng duỗi tay ấn vai hắn xuống, tủm tỉm hiện má lúm đồng tiền: "Sư tôn, ta giúp người băng bó lại."

Sở Vãn Ninh vốn muốn cự tuyệt, nhưng ngón tay ấm áp của Mặc Nhiên chạm tới, hắn bỗng thấy miệng khô dính, nói không nên lời, vì thế môi hơi động, vẫn kệ hắn làm.

Băng gạc tháo ra một lớp, đầy máu ướt sũng, đến khi tháo hết, năm lỗ dữ tợn chói mắt.

Mặc Nhiên cũng không biết làm gì, ngơ ngẩn nhìn một lát, bỗng nhẹ giọng hỏi một câu: "Có đau không?"

Sở Vãn Ninh rũ lông mi dài, chỉ nhàn nhạt đáp: "Vẫn ổn."

Mặc Nhiên nói: "Ta sẽ nhẹ nhàng chút."

Không biết Sở Vãn Ninh bỗng nghĩ đến cái gì, thính tai hơi đỏ. Kết quả lại tự mình giận, cảm thấy mình điên rồi, cả ngày suy nghĩ miên man, vì thế biểu cảm trên mặt càng cứng nhắc, càng xấu tính hơn, khô khốc nói: "Tuỳ ngươi."

Phòng khách chỉ có một ánh nến hoa, nương vào ánh sáng mờ nhạt, có thể thấy có nơi chưa thoa thuốc mỡ, Mặc Nhiên thật sự hết sức cạn lời, Sở Vãn Ninh sống khoẻ mạnh tới tận giờ là kỳ tích.

"Sư tôn."

"Hả?"

Tề Mộc cảm thấy, hiện giờ hắn đứng ở đây không được ổn lắm, mặc dù không ai thấy, nhưng hắn đứng ngồi không yên.

Đang chuẩn bị thuấn di về phòng, thì nghe Mặc Nhiên nói: "Người... sau này đừng nóng giận như vậy nữa. Nếu lúc nãy đánh trúng Sư Muội thì làm sao bây giờ?"

"..." Tề Mộc quay đầu lại, vẻ mặt cạn lời.

Quả nhiên, sắc mặt Sở Vãn Ninh nháy mắt trở nên cứng nhắc, vô cùng âm trầm hỏi lại: "Ta muốn đánh sao? Tề Mộc bị thương, ngươi nói xem, làm sao bây giờ?"

[Sư Muội Sư Muội Sư Muội! Đầu ngươi chỉ toàn hắn! Đi mà gặp hắn đi! Đừng đứng trước mặt ta!]

Mặc Nhiên ngẩn ra, chần chừ nói: "Xin lỗi?"

"Ha? Ta làm gì có lỗi?! Ta đánh Trần viên ngoại có chỗ nào sai?! Cút đi! Cút ra ngoài!" Sở Vãn Ninh ánh mắt hiện tại có thể giết người, lạnh như băng đao.

Mặc Nhiên cũng tức giận, hùng hổ đẩy cửa đi ra ngoài.

"..." Tề Mộc.

[Đừng để ta tức giận, không thì các ngươi cũng lên mặt trăng mà gây chiến.]

Hắn nhìn Sở Vãn Ninh, quyết định không chần chừ nữa, đem vết thương của người này chữa lành.

[Phục hồi như cũ].

Sở Vãn Ninh đang tức giận, vết thương đã được Mặc Nhiên băng bó kỹ lưỡng của hắn, đột nhiên trở nên không đau nữa, tay nghề của Mặc Nhiên tốt như thế à?

"..." Tề Mộc: Có một câu con mèo nói đúng, dù thời thế ra sao, ngu ngốc là bất trị.

Lúc này, Mặc Nhiên lại vòng vèo trở lại, òm òm nói vào: "Sư tôn... con sai rồi... người tha cho con đi..."

Sở Vãn Ninh không muốn mềm lòng với hắn, nhưng trong lòng đã mềm, không nói không rằng. Mặc Nhiên biết cửa vẫn không khóa, đẩy vào.

"Ngươi còn vào đây làm gì? Nhờ công ngươi, vết thương của ta đã khỏi, không ai nợ ai, đi ra đi."

???

"Gì?! Đã khỏi rồi à?" Mặc Nhiên tưởng rằng sư tôn nói mạnh miệng.

Sở Vãn Ninh nhíu mày, thử vỗ vỗ miệng vết thương, đúng là không đau, hắn thậm chí có cảm giác băng vải này thật vướng víu vô dụng, "Ừ, hết đau rồi."

"..." Mặc Nhiên thề, năm cái lỗ đó, một tháng cũng chưa chắc lành lại được, gì mà hết đau?! Chẳng lẽ người này giận hắn tới mức nói mê sảng? Không thể nào, sư tôn sao có thể giận đến mức mất hết lý trí a.

"Sư tôn, người để con kiểm tra lại được không?"

"Hừ, tùy ngươi."

Tề Mộc thật sự suy sụp, hắn cảm thấy sắp lòi.

[Thời gian hồi tưởng].

Lần này nhanh lẹ đi, các ngươi vòng vo, cuối cùng lại nhắc tới Sư Muội thì mặt trăng thẳng tiến.

Tề Mộc ánh mắt ác độc nhìn thầy trò nhà này.

Chỉ thấy Mặc Nhiên uốn éo trở về phòng của Sở Vãn Ninh, mục đích hóa ra là để mời hắn đi ăn cơm hắn làm, cùng... Sư Muội và Tề Mộc.

[... Đừng tưởng đặt ta ở cuối là có thể thoát nạn.]

Sở Vãn Ninh đồng ý.

Tề Mộc bên tai nghe được cách vách, phòng hắn truyền đến tiếng gõ cửa, giọng nói của Sư Minh Tịnh vang lên trong đầu.

[Tiểu Nam ngủ chưa a? Thật im ắng, chẳng lẽ hắn thật sự tự xử lý miệng vết thương?]

[...] Tề Mộc lúc này mới nhớ, hắn xóa cái vết thương đó rồi.

Tề Mộc không còn cách nào khác, trở về phòng, lại lần nữa tự tạo một cái lằn đỏ bên sườn mặt, máu me bê bết...

Cửa phòng lại bị người gõ vang.

'Ta không đi.' Tề Mộc trực tiếp cự tuyệt, không mở cửa.

[Nha, không làm phiền hắn vậy... uổng công ta nhờ Mặc Nhiên làm thạch cà phê...]

Cửa mở.

Tề Mộc mặt vô biểu tình nói: 'Đi nhanh lên.'

"..." Sư Minh Tịnh tự hỏi lý do làm người này đổi ý.

Sư Minh Tịnh lại cẩn thận chú ý tới, vết thương trên mặt Tề Mộc hình như nặng hơn rồi, không những vậy, chẳng biết có phải ảo giác hay không, vị trí hình như chệch đi so với lúc đầu một chút.

[Ngươi là ma quỷ sao?]

Tề Mộc đang tính rước con mèo cát lộc của hắn từ mặt trăng trở về để giải nạn thì nhớ ra bữa ăn hôm nay có thạch cà phê... Đem nó về chẳng khác nào phải chia cho nó một phần...

[Ta sẽ mang cho nó một phần đồ ăn sa hoa khác.]

Sư Minh Tịnh kéo tay hắn lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiểu Nam, ta biết ngươi ở với sư tôn một thời gian, cũng học hắn cậy mạnh rồi. Nhưng vết thương trên mặt ngươi đang chảy máu, cho ta một chút thời gian, ta giúp ngươi lau sạch, một chút thôi, sẽ không đau!"

[Ngươi tưởng ta là hùng hài tử sao? Nhanh lên đi.]

Tề Mộc gật đầu.

Sư Minh Tịnh kéo hắn về phòng mình, vừa lúc là căn phòng đối diện.

Tề Mộc bị hắn kéo qua, ép ngồi xuống ghế, giống như sợ hắn chạy, vô cùng nhanh chóng mang lên tăm bông cùng thuốc mỡ, ngồi xuống đối diện hắn, vẻ mặt ôn nhu giúp hắn rửa sạch miệng vết thương, thoa thuốc lên sườn mặt, ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng lướt qua làn da, mềm mại mát lạnh.

Tề Mộc nhạt nhẽo nhìn thoáng qua Sư Minh Tịnh, chỉ thấy người này trong mắt hắn, dần biến thành bắp thịt đỏ tươi, sau đó thành bộ xương khô trắng toát.

"..." Sư Minh Tịnh vẻ mặt ôn hòa nhìn chằm chằm dung mạo của hắn, đột nhiên không kịp trải qua đại não, trích mắt kính của hắn xuống.

Tề Mộc hoảng sợ nhắm mắt lại, nhưng không còn kịp rồi.

Sư Minh Tịnh đã hóa thành đá.

[Thiệt cái tình, muốn làm gì cũng phải báo cho ta biết.]

Tề Mộc xoa xoa mi tâm, chưa vội đeo lại mắt kính, tròng mắt màu tím nhàn nhạt nhìn Sư Minh Tịnh.

Năng lực [Hóa đá] này của hắn cũng là bị động, chỉ có thể dùng mắt kính che chắn lại. Một ngày sau sẽ tự động giải trừ. Hiện tại chỉ cần giữ cho tượng đá này an toàn đến ngày hôm sau là được.

[Không còn cách nào khác, ta sẽ phụ trách an toàn của ngươi.]

Nhưng mà động tĩnh bên ngoài truyền tới, làm Tề Mộc biết được, lần này đúng là phiền toái lớn.

"Sư Muội, huynh có trong phòng sao? Ta và sư tôn vào nha."

Mặc Nhiên mang đồ ăn tiến vào, đi phía sau là Sở Vãn Ninh. Lúc bọn họ nhìn thấy Sư Minh Tịnh, đều ngây ngẩn cả người.

'Sư Minh Tịnh' khí tràng cường đại, mặt vô biểu tình, quan trọng là... còn mang mắt kính cùng cắm hai que hồ lô, nhìn qua đặc biệt lãnh khốc vô tình, hoàn toàn không giống ngày thường thướt tha yểu điệu Sư mỹ nhân.

[Nha lặc nha lặc, đặt thạch cà phê xuống rồi biến đi.]

"..." Mặc Nhiên.

"..." Sở Vãn Ninh.

--- Thật sự không phải tào điểm đâu, nhưng nhìn cách nào cũng là Tề Mộc đóng giả Sư Muội mà không phải Sư Muội đóng giả Tề Mộc.

Tề Mộc đành sử dụng biện pháp cuối cùng, [Tâm khống].

'Hiện tại, ngồi trước mắt các ngươi, chính là Sư Minh Tịnh.'

Mặc dù Sở Vãn Ninh tu vi cao cường, nhưng [Tâm khống] nếu tập trung áp dụng lên người hắn, thì cũng không thoát được. Mặc Nhiên trọng sinh trở về, còn chưa phải Đạp Tiên Đế Quân, thật dễ dàng bị khống chế ý thức.

Ba bát mì nóng hổi đặt trên bàn gỗ vuông, sợi mì tự làm, khác hẳn bát mì mua bên ngoài, sợi mì mềm dẻo, trên có thịt bò thái lát mỏng, ruột già chiên dầu, mầm đậu tươi non, rau xanh mơn mởn, lòng trứng vàng, màu sắc tươi đẹp mê người, trông rất đẹp mắt.

Nhưng tuyệt nhất trong ba bát mì này không phải rau xanh, cũng không thịt, nguyên liệu phong phú, mà là nước canh hầm xương đun nhỏ lửa suốt bốn giờ, nước canh trắng sữa nổi hạt mè cà tương ớt, Mặc Nhiên cầm bát nếm thử vị tê cay, nước canh nấu xong, mùi thơm nức mũi, vị ngon đậm đà.

[Sao, cũng không tệ lắm.] Tề Mộc nhìn thoáng qua món tráng miệng đi kèm đặt bên kia, nội tâm cho Mặc Nhiên 10 điểm, không sợ hắn kiêu ngạo.

Mặc Nhiên biết Sư Muội thích ăn cay, cả tương ớt lẫn ớt bột đều có đủ. Thấy 'Sư Muội' cúi đầu im lặng ăn, khoé môi Mặc Nhiên nhếch càng cao, liếc trộm mấy cái, nhịn không được hỏi: "Có ngon không?"

'Sư Muội' nói: 'Không tồi.'

"..." Mặc Nhiên: Vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Sở Vãn Ninh không nói gì, vẫn là biểu cảm âm trầm như trời cao nợ hắn một trăm ngọn núi vàng núi bạc.

Mặc Nhiên lộ vẻ đắc ý dào dạt vui vẻ nói: "Vậy khi nào huynh muốn ăn thì bảo ta một tiếng, ta làm ngay."

Tề Mộc 'Ừ' một tiếng, bắt đầu suy tính tới chuyện giết người thế chỗ.

Mặc Nhiên vẫn ở bên cạnh bất động thanh sắc chợt giơ đũa, gắp mầm đậu và ruột già vào bát mình, lại gắp thịt bò trong bát mình sang cho 'Sư Muội'.

[Rất săn sóc sao, đáng tiếc, ngươi lộn người. Lo ăn đi.]

Mặt Sở Vãn Ninh vô biểu tình gắp hết mầm đậu trong bát mình, ném cả vào bát Mặc Nhiên.

"Ta không thích ăn mầm đậu."

Lại gắp thịt bò trong bát mình qua cho 'Sư Muội': "Cũng không ăn thịt bò."

[Ngươi dùng vẻ mặt quăng rác vào chén ai vậy?]

Sau đó cau mày, Sở Vãn Ninh nhìn chút ít còn lại trong bát, nhấp miệng, trầm mặc không nói lời nào.

'Sư Muội' bình tĩnh hỏi: 'Không ăn cay được?'

Sở Vãn Ninh cau chặt mày, gật đầu.

Tề thần im lặng hoán đổi một số tiền trong túi Sở Vãn Ninh thành một chén cháo thịt bằm rau xanh. 

[Hoán đổi]--- Năng lực này cho phép hắn trao đổi qua lại những vật có giá trị ngang nhau.

Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên nhìn thấy Sư Muội đứng lên, đi vào phòng trong, lấy ra một chén cháo đặt trước mặt Sở Vãn Ninh, lãnh đạm nói: 'Ăn đi, không cay.'

Sở Vãn Ninh nghẹn một lát, nhìn chén cháo nóng hổi trước mắt... Đúng là khẩu vị của hắn, thanh đạm, "... Cảm tạ."

"..." Mặc Nhiên.

--- Không biết vì cái gì, ta thấy hảo hoảng. Mà tại sao trong phòng Sư Muội lại có cháo?! Chẳng lẽ Sư Muội lén lút mua về... cho Tề Mộc?! Cuối cùng lại cho sư tôn ăn rồi, nhưng ta lại càng khó chịu.

Tề Mộc nhìn thoáng qua vẻ mặt ngáo ngơ của ai kia, cười nhạt.

[Nha lặc nha lặc, còn ngáo nữa thì phối ngẫu... khụ, ta lại bị con mèo đó đồng hóa sao, quả nhiên là đáng sợ, Sakata Gintoki. Ở trên mặt trăng thêm chút nữa đi.]

Không khí bắt đầu hòa hoãn, không ai nói chuyện nữa. 

Tề Mộc nhìn thoáng qua vết thương trên vai Sở Vãn Ninh, thầm nghĩ bây giờ phục hồi chắc không có vấn đề gì đâu ha?

Mà thôi, ở đây có một cái phiền toái, về phòng lại tính.

Sở Vãn Ninh ăn xong liền đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi. Chẳng qua trong yên tĩnh, trước mắt mơ hồ hiện lên một khuôn mặt, cười sáng lạn, khoé miệng hơi nhếch, mắt đen trong veo, như có ánh sáng chảy qua, lại có chút ánh tím nhu hoà.

Thoạt nhìn rất ấm áp, lại hơi lười biếng.

Sở Vãn Ninh siết ga giường, vì dùng sức quá mức, đốt ngón tay hơi trắng bệch ra. Hắn không cam lòng, nhắm mắt muốn quên đi khuôn mặt cười tuỳ ý kia.

Nhưng nhắm mắt lại, chuyện cũ lại càng mãnh liệt, như thuỷ triều cuồn cuộn trong lòng...

Dưới Thông Thiên Tháp, thiếu niên cười nói: "Tiên Quân Tiên Quân, ta nhìn người rất lâu rồi, sao người vẫn chẳng để ý tới ta."

———

Tề Mộc đang ẩn thân bên cạnh hắn, vừa phát động [Phục hồi như cũ] vừa im lặng lắng nghe.

[Sau đó đâu? Mau kể ta nghe xem.]

[Sau đó...]

[Ta cảm thấy phía sau nhất định là cốt truyện rất trọng yếu. Cuối cùng cũng tới sao?]

... Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Tề Mộc quay đầu lại nhìn cánh cửa, xuyên thấu qua nó nhìn thấy Mặc Nhiên.

[Nếu không phải chuyện gì trọng yếu, thì ngươi có thể đi thỉnh kinh được rồi.]

"Sư tôn, sư tôn... con muốn hỏi một chút, vết thương của người thế nào rồi?"

"..." Tề Mộc: Ngươi, đùa, ta, à?

Cái cần quan tâm thì không quan tâm, cái cần xéo thì cứ hăng hái.

Sở Vãn Ninh sờ sờ bả vai, không đau nữa, lạnh lành nói với bên ngoài: "Ta không sao rồi, ngươi có thể đi, không cần để ý tới ta."

[Vết thương này... lành thật nhanh, ta nuối tiếc cái gì chứ. Hắn chẳng qua là thuận miệng hỏi thăm một cái thôi, ta vui vẻ cái gì.]

'...' Tề Mộc.

[Nha lặc nha lặc, xem ra kẻ cần xéo là ta.]

[Thời gian hồi tưởng].

...

Tề Mộc trở về phòng, nhìn thấy tượng đá bên trong, thở dài.

--- Đúng là phiền toái, hy vọng ngày mai thần sẽ đứng về phía ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro