Chương 14: Tai nạn lần thứ 14 - Đồng sàng dị mộng
[——Đệt!] Sở Vãn Ninh.
[——Đệt!] Mặc Nhiên.
[——Đệt!] Sư Minh Tịnh.
...
Hóa ra hai hàng thi thể này là tân lang và tân nương!
Mặc Nhiên nhìn thoáng qua Sở Vãn Ninh đi song song với hắn, lại nhìn Sư Muội, tiếp tục nhìn đằng trước đội ngũ, hai tân nhân đang kết bái.
... Cuối cùng, hắn nhìn chằm chằm vào cái lưng của Tề Mộc, ánh mắt nóng cháy.
[Phải đổi vị trí với người này!] Mặc Nhiên quyết tâm.
[Chiều ý ngươi, dù sao ta sẽ không kết bái.] Tề Mộc.
Còn không để Mặc Nhiên ra tay, Tề Mộc đã tự giác di chuyển đến vị trí phía sau hắn, đẩy hắn lên.
"..." Mặc Nhiên sửng sốt.
Lúc này, Sở Vãn Ninh bên kia cũng đẩy Sư Muội xuống, hiến thân cho tròn đạo thầy.
"..." Mặc Nhiên méo xệ mặt chó.
Tề Mộc cũng kiên nhẫn giúp hắn lần nữa, lại đổi.
"..." Mặc Nhiên: Thiên sứ sao?
Mà khoan! Chẳng lẽ hắn muốn kết bái với sư tôn?! Với Sở Vãn Ninh?! Hắn điên rồi! Sở Vãn Ninh sao có thể kết bái với hắn?! Muốn kết bái cũng là kết bái với bổn tọa!!
Tề Mộc hai mắt trầm xuống. [Ngươi mà còn xàm nữa, ta cho ngươi bái quỷ!]
Sư Muội nhìn bóng lưng thanh lãnh trước mắt, thầm nghĩ: [Phải chi ta và người kết bái...]
Tề Mộc quyết định bỏ ý nguyện của con chó đầu óc có bệnh này, thực hiện ước nguyện của người bình thường, đi qua đổi cho Sư Muội.
"..." Sư Minh Tịnh bị hắn đẩy qua bên kia, vẻ mặt mờ mịt.
"..." Sở Vãn Ninh thật sự không hiểu bọn họ đang làm trò quỷ gì, tưởng đây là đi chơi sao?
"..." Mặc Nhiên rối rắm.
[Ý gì nha? Hiện giờ ta không chỉ phải kết bái với tên tóc hồng, mà còn cho Sư Muội hứng chịu bị Sở Vãn Ninh tiết độc sao? Không được!]
Mặc Nhiên đau khổ kéo Sư Muội xuống, vẻ mặt chịu trận thay hắn lên đài.
[...] Tề Mộc.
--- Thật sự thì suy nghĩ của ngươi quanh co lòng vòng, nhưng đường ra chỉ có một, thôi đi ha, lại xàm nữa thì là Trần gia con cả, là cái xác không mặc quần lót ngươi nhìn lúc nãy.
"..." Sư Muội nghéo môi, im lặng ghi thù Mặc Nhiên.
"..." Sở Vãn Ninh rút trừu khóe miệng.
...
"..." Gintoki mắt cá chết ngồi ở ngoài nhìn.
...
Hết lượt của Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh chính là bọn họ, Sư Minh Tịnh nội tâm không muốn, sắc mặt không đẹp gì.
[Ta cũng vậy, cho nên sẽ không kết bái. An tâm.]
Tân lang tân nương tách nhau ra, vào sương phòng ở hai bên hành lang thay hỉ phục chải đầu. Sư Minh Tịnh mặc vào y phục tân lang, đột nhiên cười khẽ.
[Thật may mắn, nếu theo đội hình lúc đầu, thì tân nương là ta.]
[...] Tề Mộc: Trong khổ mua vui sao? Yên tâm, ta cái nào cũng không mặc.
Sư Minh Tịnh đã chuẩn bị tâm lý hôm nay phải cùng một tên nhạt nhẽo bái đường thành thân rồi, hắn liếc thoáng qua nam nhân mặt mày tuấn lãng trong gương đồng, một đôi mắt đào hoa hẹp dài, đuôi mắt hơi cong vuốt lên. Hắn mỉm cười, hai mắt híp lại giống như trăng lưỡi liềm cong cong, nhu mị mà quyến rũ, tròng mắt long lanh như có nước, mộng mơ, mờ ảo, thêm ánh nến cùng y phục đỏ rực, trong lúc nhất thời, chính hắn cũng thất thần trong giây lát, trong đầu không khỏi nghĩ tới sư tôn của mình... Mặc Nhiên đúng là đạp phải vận cứt chó, được cùng người bái đường. Hắn thì lại cùng một tên quái gở kết phu thê.
'... Nói xấu người khác, ngươi cũng không được tốt lắm.'
'Kẽo kẹt'.
Cửa mở.
Sư Minh Tịnh kinh ngạc quay đầu nhìn Tề Mộc vẫn mặc y phục như lúc nãy, biểu tình trên mặt không chút thay đổi, lạnh nhạt đến mức nhìn qua có phần cao ngạo.
Tề Mộc bước vào, đứa trẻ không có mặt kéo Sư Minh Tịnh tới đây đứng lặng một bên. Tề Mộc nói: 'Đi thôi, không cần bái đường.'
Sư Minh Tịnh thật sự có trong chớp mắt ngây dại, vô pháp tự hỏi trạng huống lúc này.
'Tiếp theo, đừng nói chuyện, đi theo bọn họ là được, không cần làm theo, có ta.'
Sư Minh Tịnh mờ mịt cùng Tề Mộc đi theo quỷ xướng đến lễ sảnh.
Bọn họ song song đứng cùng nhau, trước mặt là Kim Đồng Ngọc Nữ.
Kim Đồng Ngọc Nữ cười khanh khách, vỗ tay, giòn tan hát lên.
"Nước Bạch Đế, bọt sóng xanh,
Uyên ương quỷ, ngậm hoa đến.
Chung quan tài, nằm cùng huyệt,
Ý nguyện trước, sau chết thành.
Từ đây làm bạn chốn hoàng tuyền,
Hai cô hồn bên nhau không rời."
Ca khúc từ ngữ đầy quỷ khí, lại lộ ra chút triền miên lâm li.
Sư Minh Tịnh nhìn thoáng qua vẻ mặt vô cảm của Tề Mộc, đột nhiên có điểm buồn cười.
--- Thật là, mặc dù không mặc y phục tân nương, nhưng người này thấy hắn mặc hỉ phục, mắt cũng không chớp một cái, làm hắn có chút tò mò, trong mắt người này, thế nào mới được gọi là đẹp?
[Nha lặc nha lặc, nhìn kỹ thì khung xương của ngươi cũng rất đẹp.] Tề Mộc thật lòng khen ngợi.
Lễ quán ốc, lễ giao bôi, lễ bái đường...
Sư Minh Tịnh đều chỉ nghe Kim Đồng Ngọc Nữ nói ra, sau đó đứng lặng ở nơi đó.
--- Xác thật là không cần làm gì cả. Người kia bằng cách nào làm được chuyện này?
Tề Mộc đẩy mắt kính, lạnh nhạt.
[Tâm khống] mà thôi, khống chế mấy con quỷ cũng không có gì khó với ta.
Cuối cùng là——
"Ngày lành đã đến, đưa vào động phòng!"
Sư Minh Tịnh xấu hổ, nhịn không được nhìn thoáng qua Tề Mộc, sau đó giật mình phát hiện, lỗ tai của người này đỏ!
[Ngượng ngùng sao?]
[Không, ngươi nhìn lầm.]
Tề Mộc tự điều chỉnh lại nhiệt độ cơ thể.
Nhưng Sư Minh Tịnh trong đầu chỉ lặp đi lặp lại diss hắn, dáng vẻ vô cùng kinh ngạc, giống như đây là chuyện kinh thiên động địa gì.
[Hắn ngượng ngùng?!]
[Đã nói là không, ngươi ngu sao?]
[Ta còn tưởng người này là đá, là gỗ. Hóa ra còn biết ngượng ngùng a.]
[Ta, nói, là—— Đ*o!]
...
Thứ gọi là động phòng hoa chúc, chính là nằm chung vào một cỗ quan tài, cùng hợp táng, hoàn thành thứ gọi là "Chết nằm cùng huyệt".
Lúc này Kim Đồng Ngọc Nữ giòn giã xác nhận suy nghĩ của họ: "Trước hết mời nương tử vào động phòng."
Tề Mộc lần này chủ động đi nào quan tài, nằm thẳng xuống, hai tay giao điệp đặt lên bụng.
"Tiếp theo, mời tân lang vào động phòng."
Sư Minh Tịnh mỉm cười, cũng bước vào quan tài, học bộ dáng cứng nhắc của Tề Mộc, nằm như một khúc gỗ.
Quan tài này rất to, nhưng cho hai người nằm thì lại có vẻ hơi chật chội. Tề Mộc Nam Hùng im lặng thu nhỏ bản thân lại vài cm...
Sư Minh Tịnh thật mẫn cảm phát hiện, thiếu niên bên cạnh hình như... trở nên nhỏ nhắn hơn rồi?
Tề Mộc biến trở lại bình thường, mắt không chớp nhìn lên nắp quan tài đang đóng lại, trong lòng có chút cạn lời.
[Ngươi có điểm nhạy cảm quá mức đi?! Thật sự không phải trời sinh khắc ta sao?!]
[Ước gì nhân thiết của tên này chỉ là đẹp, không có đầu óc tiểu bạch hoa, đỡ phiền.]
Quan tài này hiển nhiên được đưa tới miếu của Quỷ Ti Nghi, trên đường đi gập ghềnh, Sư Minh Tịnh nhiều lần xém chút nữa lăn qua bên kia, sau đó không biết có phải ảo giác của hắn hay không, đoạn đường phía sau, dù vấp váp thế nào, hắn vẫn như cũ an an ổn ổn nằm yên một chỗ.
"..." Sư Minh Tịnh nhìn qua 'khúc gỗ' bên cạnh, rút trừu khóe miệng.
--- Người này, từ nãy tới giờ, hoàn toàn không động đậy, không nhúc nhích, không nói không rằng, nếu không phải tim đập...
Sư Minh Tịnh thử đặt tay lên ngực hắn...
CMN không đập! Hắn chết rồi!
Tề Mộc hồn lìa khỏi xác bay ra khỏi quan tài, nhìn cảnh tượng bách quỷ dạ hành làm lễ minh hôn, nghe thấy đoạn tiếng lòng này, thật sự vô lực chui lại vào thân xác, mở mắt ra nhìn về phía Sư Minh Tịnh, âm trầm hỏi: 'Có chuyện gì sao?'
"..." Sư Minh Tịnh: Ta cảm thấy ngươi muốn đánh ta.
[Không sai, rất muốn đánh ngươi. Hy vọng ngươi tự mình hiểu lấy.]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro