Chương 12: Tai nạn lần thứ 12 - Phiền bỏ mẹ
Mặc Nhiên được như ước nguyện mà ở trong ảo cảnh hôn lấy hôn để Sư Muội tuyệt sắc của hắn.
Sư Muội không đoán được đợt tập kích bất ngờ này, cứng đờ tại chỗ, đến tận khi có đầu lưỡi tiến vào, hắn mới phản ứng lại, bắt đầu phản kháng.
"Ngươi làm gì... Ưm!" Lời mới nói một nửa, lại bị ép nghiêng mặt qua thô bạo, đôi môi bị phủ lên lần nữa, Mặc Nhiên hôn mãnh liệt hơn kiếp trước, hai người lăn lộn bên bờ suối, Sư Muội bị Mặc Nhiên đè dưới thân, Mặc Nhiên hôn bờ môi ướt át hơi lạnh của hắn, cùng với xúc cảm kinh diễm trong trí nhớ, gương mặt, vành tai...
"Đừng cử động..." Mở miệng, giọng nói khàn khàn làm chính hắn kinh hãi.
Tiêu rồi.
Sao nước suối này hiệu quả mạnh hơn kiếp trước thế?
Theo sự việc kiếp trước, hắn không hề triền miên với Sư Muội lâu như vậy, chưa hôn mấy cái, lúc ấy thiếu niên Mặc Nhiên cắn rứt lương tâm, nhẹ buông tay, Sư Muội dùng khinh công, đạp nước chạy mất.
Nhưng đời này tà tâm quá nặng, quá không biết xấu hổ, không nghe thấy người kia kêu cái gì, trong mắt chỉ có gương mặt phong hoa tuyệt đại, còn có đôi môi mê người, ướt át, khép khép mở mở.
Ngọn lửa trong lòng càng cháy càng vượng, Mặc Nhiên thuận theo bản tâm, hôn càng cuồng bạo, trực tiếp cạy khớp hàm đối phương, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, cướp lấy ngọt ngào trong khoang miệng.
Tim đập thình thịch, như nổi trống.
Trong hỗn loạn hắn xé ngoại y của Sư Muội, tháo đai lưng, tay luồn vào trong, chạm vào da thịt trơn mịn, người dưới thân bỗng giật bắn lên, lại bị Mặc Nhiên đè xuống.
Hắn cắn cành tai Sư Muội, nhẹ giọng nói: "Ngoan một chút, chúng ta đều thoải mái."
"Mặc Vi Vũ!!!"
"Ai nha ai nha, sao tức giận lại gọi ta như vậy? Nghe thật xa lạ." Mặc Nhiên cười liếm vành tai hắn, trên tay cũng không nhàn rỗi, sờ soạng trên eo hắn.
Tên lưu manh Mặc Nhiên, quả nhiên tiểu lưu manh mười sáu tuổi không thể so với lão lưu manh ba mươi hai tuổi!
Da mặt người này càng ngày càng dày!
Sư Muội căng cứng người, Mặc Nhiên cảm thấy thân thể hắn hơi run rẩy, thật là, rõ ràng người mảnh khảnh như vậy, chạm vào lại có cơ bắp cân xứng, đường cong rõ nét.
Hắn càng kìm lòng không nổi, nhịn không được lột áo lót đối phương.
Sư Muội rốt cuộc không nhịn được nữa, bạo phát.
"Mặc Vi Vũ! Ngươi tự tìm chết!!!"
Sở Vãn Ninh gầm lên, lửa giận tận trời vung tay ra, tính triệu tới Thiên Vấn đánh chết con chó động dục này.
Mặc Nhiên cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Lúc này, bên tai bọn họ truyền đến tiếng bước chân không xa không gần, từ bên trong rừng cây vọng ra một giọng nói lười nhác: "Ai nha ai nha, xem Gin nhìn thấy gì này... Đánh gãy chuyện tốt của các ngươi sao?"
Từ trong màn sương trắng của ảo cảnh đi ra một người nam nhân, bạch y khoác thêm hồng bào lượng lệ, tay áo lất phất ánh kim, màu tóc bạc rực rỡ lấp lánh, hai tròng mắt đỏ sậm thanh triệt trầm tĩnh, tầm mắt đảo quanh hai người bọn họ, khóe miệng tràn ra một nụ cười, đặc sệt ác ý.
Sở Vãn Ninh cảm thấy một tia thân thuộc, nhíu mày nhìn người nam nhân này. Sửa sang lại y phục, tiến lên vài bước che trước người Mặc Nhiên.
Mặc Nhiên kinh ngạc nhìn sư tôn của hắn. Lúc này đã thật sự tỉnh táo lại, nhận ra người trước mắt không phải Sư Muội, mà là Sở Vãn Ninh.
Chỉ thấy người kia từng bước tiến lại gần, rút bên hông ra một thanh kiếm gỗ, bình tĩnh nói: "A Ninh, xéo ra một bên cho Gin này làm việc."
Một tiếng gọi "A Ninh" này, trực tiếp làm Sở Vãn Ninh ngây ra như phỗng, chưa kịp định thần thì đã bị hắn hất ra một bên, trơ mắt nhìn hắn thọc kiếm đâm lướt qua vành tai của Mặc Vi Vũ, xé gió cắm phập vào vách đá.
Vách đá rạn ra những khe nứt hình mạng nhện.
Mặc Nhiên vô thức chảy mồ hôi lạnh.
--- Bà mẹ nó từ đâu ra một nam nhân phá hủy chuyện tốt của bổn tọa! A phi! Bổn tọa nghĩ lầm rồi, không phải Sư Muội, bổn tọa không thèm!
Gintoki nhìn xuống đũng quần của hắn, cười hỏi: "Nha, thiếu niên, ngươi cứng với ai vậy?"
"..." Mặc Nhiên.
"..." Sở Vãn Ninh.
Gintoki sắc mặt bỗng nhiên trở nên cực kỳ dữ tợn, bóp cổ hắn nhấc lên cao, gằn từng tiếng nói: "Hỗn đản!! Gin nuôi đứa nào là đứa đó bị sài lang hổ báo theo dõi! Mẹ kiếp còn bị đè! Hôm nay ta phải phá hủy lời nguyền này!!"
Gintoki hắc hóa.
Sở Vãn Ninh quát lạnh: "Thả đồ đệ của ta ra!"
Thiên Vấn không chút khách khí quất qua, Gintoki còn không quen đối phó với roi sao?! Không, hắn chơi với roi hằng ngày hằng đêm.
Hắn một phát nắm lấy dây liễu, không sợ đau mà quấn nó vài vòng lên cánh tay, cười lạnh một tiếng: "Đồ ngu, bị người làm nhục mà còn bênh vực hắn. Hôm nay Gin không dạy dỗ ngươi, lại để ngươi ra ngoài bị người khi dễ."
Sở Vãn Ninh kinh ngạc đến hãi hùng, bởi vì chưa ai có thể tàn bạo tới mức nắm lấy Thiên Vấn của hắn, không biết đau là gì, dứt khoát kéo lại!!!
Đây là tự mình hại mình!!!
Mặc Nhiên cũng sợ ngây người, óc chó nhất thời ngưng hoạt động. Hắn còn chưa suy nghĩ kỹ tại sao Sư Muội lại biến thành Sư Tôn, hiện tại đầu óc mơ mơ hồ hồ, hạ thân đã vậy còn phát nhiệt.
Gintoki giữ chặt một đầu Thiên Vấn, mạnh mẽ kéo Sở Vãn Ninh lại đây, người tới trước mắt, thuận thế giơ chân đạp hắn xuống suối nước.
"..." Sở Vãn Ninh: Mụ nội nó ta chưa từng nhục nhã như vậy!!
"..." Mặc Nhiên tưởng chính mình đang nằm mơ, sư tôn bị đánh, người đánh lại không phải ta.
Gintoki cũng không cho hắn thời gian tự hỏi, vật Mặc Nhiên xuống đất, cười hung tàn bóp từng khớp ngón tay hỏi: "Thiếu niên, chúng ta thù mới hận cũ, trong hôm nay tính toán sạch sẽ đi."
Sở Vãn Ninh đang tính triệu ra kiếm Hoài Sa thì thấy cảnh tượng trên bờ, không biết sao lại thu hồi ý tưởng này.
--- Mặc Nhiên, chỉ đang bị ăn đánh mà thôi, không có vấn đề gì lớn. Ta vốn cũng định đánh chết hắn.
Nắm tay như mưa trút xuống, đánh lên khuôn mặt tuấn mỹ của Mặc Vi Vũ, khiến hắn không những hạ hỏa, mà trứng trứng cũng lạnh.
Sở Vãn Ninh bình tĩnh lại, rất thanh tĩnh mà phán đoán, nam nhân này... chính là con mèo nhà hắn.
--- Thảo nào.
"..." Mặc Nhiên hộc ra một búng máu tươi.
Gintoki thu hồi nắm tay, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Mặc Vi Vũ, đạp chân lên đầu hắn, tròng mắt đỏ sậm u ám lướt qua hàn quang: "Thằng chó trời đánh, ai cho ngươi bứt lông mèo trên đuôi của Gin này? Đuôi mèo là thứ ngươi có thể đụng tới sao! Ngươi biết tầm quan trọng của xxx sao?!"
Mặc Vi Vũ tá hỏa: Mấy con mèo đều dữ vậy sao?
...
Một bên khác.
Sư Muội ở trong ảo cảnh đi một lát, đụng phải bản mặt mốc của Tề Mộc.
"..." Hai người.
Sư Muội nội tâm tràn ngập dấu ba chấm, thực sự hắn không biết nói gì với người này. Người này cũng chẳng thèm quan tâm hắn, hai người đi song song với nhau, an tĩnh không nói chuyện, không khí vô cùng xấu hổ.
Sư Muội có lúc tính phát huy thiện tâm, cùng người nhạt nhẽo này nói chuyện giải buồn, chẳng qua là vừa quay đầu, đã bắt gặp vẻ mặt 'Phiền toái bỏ mẹ' của hắn, rút trừu khóe miệng, không thèm nói nữa. Thật là, người hắn muốn gặp lại không gặp được...
Vừa nghĩ, trước mắt Sư Muội chợt lóe ra hình bóng màu trắng, cao gầy của sư tôn, theo bản năng tính kêu lên một tiếng, trong đầu truyền đến tiếng nói lãnh đạm: 'Không phải hắn, đừng đi theo.'
Sư Muội còn chưa kịp nói gì, bóng trắng đó đã 'phốc' một cái tan đi.
Tề Mộc mặt vô biểu tình nói, 'Trong đầu ngươi nghĩ tới ai, ảo cảnh này sẽ biến ra người đó.'
Sư Muội thuận miệng hỏi: "Lúc nãy ngươi cũng nghĩ tới thứ gì à?" Nếu không sao lại biết được?
Tề Mộc thẳng thắn gật đầu, 'Gặp thạch cà phê cỡ bự.'
"..." Sư Muội.
Tề Mộc không nói, lúc nãy khi phát hiện mình xém bị lừa, hắn thiếu chút nữa đem cái ảo cảnh dởm này đập nát.
Vì một câu hỏi và một câu trả lời này, không khí cũng bắt đầu có độ ấm. Sư Muội mỉm cười nói: "Ngươi thật thích ăn thạch cà phê à? Món đó ta chưa ăn bao giờ, có cơ hội ta sẽ nếm thử."
Tề Mộc gật đầu.
Sư Muội nói giỡn: "Lúc đó không biết ngươi có chịu chia ta một phần không đây..."
...
Tề Mộc quay đầu lại nhìn hắn, mặt vô biểu tình, ánh mắt không có một chút tình người nào ở bên trong, đặc biệt tàn khốc.
--- Ngươi, đang, nằm, mơ, sao?
"..." Sư Muội.
Sư Minh Tịnh rút trừu khóe miệng, ngậm miệng lại, không nói nữa. Hắn cảm thấy nói chuyện với người này bị làm lơ đã quê cực độ, lúc không bị làm lơ thì càng quê hơn.
Bọn họ đi một lát, trước mắt xuất hiện một toà lâu vũ trải lụa đỏ treo đèn xanh, ngọn đèn dầu sáng rỡ, lụa đỏ lay động, sân khấu to lớn nhốn nháo rộn ràng có trăm bàn tiệc rượu, trên bàn đầy thịt cá, khách khứa vui vẻ, ăn uống linh đình.
Giữ cửa lớn sảnh đường, dán một chữ "Hỉ" rất to, nhìn qua có vẻ là một lễ cưới náo nhiệt.
"..." Sư Muội hít sâu một hơi, thấp giọng nói, "Những người uống rượu mừng ở đây... Bọn họ đều không có mặt!"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro