Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 112: Từ 0 (13) - Dị thế tương phùng

Tử Sinh Đỉnh đã chuẩn bị sẵn sàng chặn đón tai kiếp đột nhiên ập tới. Thời Không Sinh Tử Môn này không phô trương thanh thế như ở Giao Sơn nửa tháng trước, mà im lặng không một tiếng động dựng sừng sững, không kinh động bất kỳ môn phái nào khác.

Tử Sinh Đỉnh một thân một mình gánh chịu.

Mênh mông cuồn cuộn tiếng chuông vang lên, là Thời Không Sinh Tử môn tiếng còi báo động.

Linh lực lưu chuyển xung quanh Thông Thiên Tháp, một tầng kết giới vững chắc hiện lên, bao bọc toàn bộ ngọn núi Tử Sinh, đánh tầng tầng lớp lớp cấm chế lên cửa đá khắc phù điêu cổ xưa.

Đại môn kia phá mở, đông nghìn nghịt tu sĩ với ngọn cờ phất phới, vô biên vô tận đất trống hoang vu, đất đá lởm chởm, xương trắng phơi đầy, bầu trời âm tà phiêu đãng mây đen cùng lệ khí, từ xa mà đứng một nam nhân thân hình lộng hành đơn bạc, hắc y theo gió thổi vi vu, cao vút tiếng sáo dẫn theo hung thần lệ quỷ rậm rạp bò lên từ nấm mồ hoàng thổ, kéo lê thân mình cào cấu kết giới, đông như kiến bò thi triều gào thét cuồng điên.

Tử Sinh Đỉnh trong lòng phát lạnh.

Thanh niên cưỡi hắc mã đi trước trong tay huyền phù huyền thiết lệnh, tru tâm tà ác từ trong mắt hắn ẩn hiện.  

Loạn Táng Cương, đón hung thi lệ quỷ mạnh nhất trần đời về cố thổ.

...

Gintoki bất chợt nhìn xuống ngón tay đeo nhẫn, thiểm điện chợt lóe, roẹt roẹt đốt sáng dưới đáy mắt hắn.

Cuối cùng cũng tới rồi.

Đạp Tiên Quân đột nhiên tối tăm gầm lên một tiếng, chấn nát gia cụ xung quanh, khiến mọi người cực kỳ hoảng sợ.

Mộc Yên Ly sắc mặt khó coi tiến vào, "Xảy ra chuyện, tất cả thi xác đang làm náo loạn, như thể... có thứ gì kêu gọi chúng nó—— sống dậy."

Không phải Tam đại cấm thuật chi nhất - Trân Lung Kỳ Cục điều khiển thi hoang xác sống, rải đậu thành binh, vậy chỉ có thể là...

Cùng nó giống nhau, thi triển ra thiên binh vạn mã, âm dương lưỡng đạo hỗn hô mưa gọi gió, sai khiến quỷ thần.

"Âm Hổ Phù." Nhiếp Hoài Tang khép quạt.

...

Tiết Chính Ung đã chuẩn bị cho một trận tử chiến, nhưng chỉ trong chớp mắt, bầu trời bên này cũng sụp tối, mưa rào mang theo tiếng sấm đánh rền vang.

Âm tụ họp tà.

Trước mặt chớp động những thân ảnh thân thuộc.

"Ngọc Hành trưởng lão!!"

"Bắc Đẩu Tiên Tôn!!"

"Ngọc Hành!!"

"Tề Mộc!!"

"Nam Hùng!!"

"Lão sư!!"

...

Gintoki đỉnh đầu che phủ một tầng kết giới đẹp đẽ, như ô dù che chống màn mưa lộp bộp, hải đường đỏ thắm nở rộ trên kết giới lưu chuyển kim quang.

"Mọi người thu hồi đi, an tâm, Gin đảm bảo bọn họ không làm gì chúng ta."

Bọn họ chỉ tới đón hắn về.

Dùng nghi thức quen thuộc, kêu gào ma quỷ về bên cạnh.

Tiết Chính Ung và Vương Sơ Tình nhìn nhau một chút, hắn gật đầu, nói lớn: "Thu lại! Bọn họ là người tốt!"

"..."

Nhiếp Hoài Tang xòe quạt che lên đỉnh đầu, nhìn Gintoki được Sở Vãn Ninh chế tạo cho một cái ô dù bằng linh lực tuyệt đẹp, không khỏi bĩu môi nói: "Thật là..."

Lời oán hận còn chưa nói ra, hắn đã bị Gintoki kéo lại, giữ chặt bả vai kéo vào trong chiếc ô màu mè này, "Xài chung đi, đứng cùng Gin cho bọn họ dễ thấy."

Tề Mộc Nam Hùng ngẩng đầu nhìn không trung tụ hợp đầy mây đen, không nói hai lời—— Một chưởng đánh lên cao, phá tan chướng khí, đẩy ra vạn dặm trời mây.

Cột sáng đánh xuống đại địa, ở nơi bọn họ đứng chiếu rọi một mảnh bạch quang sáng ngời.

Thật dễ dàng nhìn thấy.

Màu bạc lấp lánh, cùng với kim sắc ô dù, tươi cười rạng rỡ lóa mắt, một cao một thấp hai thân ảnh đứng từ xa vẫy tay.

Tiếng sáo im bặt.

Huyền lệnh rơi xuống, không ai thèm để ý.

Tử sắc cẩm phục, đai lưng bằng bạc thắt ngang hông, chuông bạc leng keng hữu lực, nam nhân bóng dáng dáng đĩnh bạt bước ra, từ xa nhìn người hắn nhớ.

--- Tên này, cũng không ốm.

Khóe miệng chậm rãi nhấc lên, mỏng lạnh cánh môi bất tri bất giác mang theo ý cười.

Sakata Gintoki, ta đến mang ngươi về.

Bước chân vừa mới nhấc lên, thêm một bước tiến lại gần đại môn giáp ranh, bên cạnh bỗng nhiên vụt lên hai bóng người, một trái một phải, một cái hắc hồng một cái thẫm xanh, chạy như bay.

Đàn thi tách ra.

Gintoki dang rộng đôi tay, trực tiếp tiếp được hai người này, ôn hòa kiên cố ôm bọn họ vào lòng.

"Gin!"

"Ca!"

"..." Giang Trừng hai mắt đen thui.

Kim Tử Hiên và Kim Lăng đi tới bên cạnh, vỗ vai hắn: "Nén bi thương."

"..." Nhiếp Hoài Tang bị đẩy qua một bên cũng hận.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro