Chương 5
Chương 5: Đáp ứng song tu cùng sư tôn.
Diệp Sùng bị sư tôn trực tiếp mang về môn phái, sau khi trở về Huyền Tông, sư tôn liền tự nhốt mình lại.
Hắn có thể cảm nhận được sư tôn đang rất tức giận, nhưng cơn giận này hiển nhiên không phải nhằm vào hắn.
Hắn biết sư tôn là đang tự trách.
Hắn đi tới trước cửa phòng sư tôn, nhẹ nhàng gõ cửa: "Sư tôn."
Hắn vốn tưởng rằng sư tôn không muốn thấy hắn vào lúc này, không ngờ một lúc sau, cánh cửa trước mặt mở ra.
Đáy mắt Phó Ngọc Sơn hiện lên tơ máu nhàn nhạt.
Diệp Sùng nhìn thấy sư tôn như vậy, đáy lòng liền rầu rĩ: "Sư tôn, ta thật sự không xảy ra chuyện gì, người đừng tự trách, chuyện này không phải lỗi của người."
Phó Ngọc Sơn lắc lắc đầu, không nói chuyện, nhưng đôi mắt vẫn nhìn Diệp Sùng, tựa hồ là đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
"Sư tôn......"
"Sùng Nhi."
Hai người gần như mở miệng cùng lúc.
"Sư tôn người nói trước đi." Diệp Sùng nhìn y.
Phó Ngọc Sơn xoay người nói: "Vào trong rồi nói."
Chờ khi cả hai đều ngồi xuống ghế, Phó Ngọc Sơn nói: "Chuyện xảy ra lần này vi sư đã điều tra rõ, những kẻ dám bắt cóc ngươi, vi sư cũng xử lý rồi, chỉ là......loại chuyện này, có lần một sẽ có lần hai, vi sư lo lắng nếu như có một ngày nào đó ta không thể kịp lúc tới cứu ngươi......"
"Sư tôn, không có việc gì đâu, ta tin tưởng sư tôn mỗi lần đều có thể giống như lần này kịp thời tới cứu ta......" Diệp Sùng còn chưa nói xong, ngẩng đầu liền nhìn thấy nước mắt rơi xuống từ khoé mắt sư tôn, hắn lập tức sửng sốt.
"Sư tôn......" Hắn giật mình, theo bản năng giơ tay lau đi nước mắt của sư tôn, "Thực xin lỗi, sư tôn, là ta làm người lo lắng."
Tuy rằng hắn cho rằng bị bắt cóc đến nơi như vậy cũng không có gì to tát, nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của sư tôn, trong lòng hắn cũng không dễ chịu.
"Mấy ngày nay, vi sư suy nghĩ rất nhiều. Vi sư có thể bảo hộ ngươi nhất thời, nhưng cũng sẽ có lúc sơ suất, nếu loại chuyện kia thực sự xảy ra, vi sư sẽ hận không thể giết chết chính mình."
"Sư tôn..." Diệp Sùng cảm động nắm lấy tay sư tôn, "Sư tôn đừng sợ, sau này ta sẽ cố gắng tu luyện, chờ khi ta trở nên cường đại như sư tôn, ta sẽ không sợ bất luận kẻ nào."
Phó Ngọc Sơn thần sắc ảm đạm duỗi tay xoa đầu hắn, nói: "Sùng Nhi, những năm qua, ngươi nỗ lực như thế nào vi sư đều biết rõ, vốn dĩ vi sư cho rằng với tư chất của ngươi chỉ sợ đời này lên đến Kim Đan là cùng, nhưng tình cờ sau lần đó, vi sư phát hiện thiên phú khác của ngươi. Có lẽ từ trước tới nay, vi sư đã dùng sai cách để dạy ngươi."
Diệp Sùng có chút hoang mang không hiểu: "Ta lại có thiên phú nào khác sao?" Bỗng nhiên hắn phản ứng lại, hình như từ khi cùng sư tôn làm hai lần, tu vi của hắn liền tiến bộ vượt bậc, hiệu suất này tương đương với nhiều năm hắn miệt mài tu luyện.
"Ý của sư tôn, chẳng lẽ là việc song tu sao?" Không biết vì sao, trước giờ Diệp Sùng đối với loại chuyện này có thể thản nhiên đối mặt, nhưng giờ phút này khi nói ra hắn lại cảm thấy hai má có chút nóng lên.
Phó Ngọc Sơn nhẹ nhàng mím môi: "Đúng vậy."
Diệp Sùng cúi đầu, bất an siết chặt ngón tay: "Sư tôn, ý của người là để ta tìm người khác kết thành đạo lữ song tu?"
Phó Ngọc Sơn nghe hắn nói đến người khác, đồng tử co rụt lại một chút, nhưng rất nhanh y liền kiềm chế, giả vờ không quan tâm hỏi: "Hiện tại trong lòng Sùng Nhi có đối tượng rồi sao?"
Chỉ có Phó Ngọc Sơn biết khi y hỏi câu này, trong lúc chờ Diệp Sùng trả lời, trong lòng y có bao nhiêu khẩu trương.
Y thậm chí còn không chắc y sẽ phản ứng thế nào nếu thực sự nghe được đồ đệ đã có người mình thích.
May mà Diệp Sùng đã lắc đầu.
Phó Ngọc Sơn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Y vươn tay nắm lấy tay Diệp Sùng, chậm rãi kéo tay hắn hướng lên trên, sau đó đặt trên vai mình, nói: "Ngươi là đồ đệ duy nhất của vi sư, vi sư không muốn thấy cảnh tượng dù ngươi nỗ lực tu luyện bao nhiêu tu vi cũng không tăng, ngươi và vi sư tu luyện cùng một nhịp thở, không bằng để vi sư trợ giúp ngươi tu hành, được không?"
Diệp Sùng trợn to hai mắt, hai tay không khỏi run lên: "Sư...... Sư tôn, người đang nói cái gì?"
Trong mắt Phó Ngọc Sơn không hề có lấy một tia dục vọng, thậm chí còn có phần lạnh nhạt, giống như trong lòng y thật sự chỉ nghĩ cho đồ đệ, không có bất kỳ ý nghĩ dư thừa nào: "Sùng Nhi, dù sao cũng đã xảy ra một lần, cũng không phải là khó có thể chấp nhận phải không? Hơn nữa, chẳng lẽ Sùng Nhi cũng để ý đến luân lý thế tục sao?"
"Nhưng sư tôn, nếu như bị người khác phát hiện, người sẽ bị đồ nhi liên lụy, sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng."
Phó Ngọc Sơn nhẹ nhàng mỉm cười: "So với những người đó, vi sư càng quan tâm đến việc ngươi có bị tổn thương hay không. Sùng Nhi, nếu sợ bị người khác phát hiện, vậy chúng ta không nói cho bất luận kẻ nào là được, phải không?"
Thấy Diệp Sùng như còn do dự, Phó Ngọc Sơn tung ra đòn sát thủ: "Chẳng lẽ, Sùng Nhi đành lòng sống hai ba trăm trên đời này rồi tiêu sái rời đi, bỏ lại một mình vi sư? Có lẽ Sùng Nhi không nghĩ đến việc trường sinh, nhưng ngươi nhẫn tâm để vi sư tận mắt thấy ngươi già rồi chết đi sao?"
Diệp Sùng không ngờ sư tôn đường đường là cường giả đứng đầu Tu Tiên giới thế mà lại là một người sống tình cảm như vậy, khi y nói về việc này, nước mắt tựa như chuỗi ngọc bị đứt, từng viên từng viên rơi xuống.
Diệp Sùng biết sư tôn luôn coi trọng mình, nhưng khi nhìn thấy sư tôn đau lòng khổ sở như vậy vì lo hắn có thể ra đi trước, lòng hắn vẫn vô cùng bàng hoàng.
Hắn nhịn không được cúi người ôm lấy sư tôn: "Sư tôn, người đừng buồn, đồ nhi đáp ứng cùng người song tu có được không?"
Phó Ngọc Sơn dừng một chút, cằm nhẹ nhàng tựa vào vai Diệp Sùng, nhẹ giọng hỏi: "Thật sao?"
"So với trân châu còn thật hơn, sư tôn, người xem người lớn như vậy rồi, như thế nào lại khóc nhè như tiểu hài tử chứ."
Phó Ngọc Sơn vuốt ve khuôn mặt hắn, nghiêm túc nhìn hắn nói: "Vi sư cả đời này đều trôi chảy, vốn tưởng rằng đối với thời gian sẽ không dao động, nhưng từ khi gặp ngươi, vi sư mới phát hiện, không phải vi sư không dao động mà vì chưa gặp được điều khiến ta dao động thôi."
Diệp Sùng chỉ cảm thấy đây là sư tôn đang quan tâm đồ đệ, trong lòng hắn vô cùng vui mừng, trịnh trọng gật đầu: "Sư tôn yên tâm, ta sẽ cố gắng tu luyện, nói không chừng sẽ có một ngày ta cũng lợi hại giống sư tôn. Dù sao thì sư tôn không cần lo lắng cho ta đâu."
Phó Ngọc Sơn mỉm cười sờ sờ đầu Diệp Sùng: "Vi sư tin tưởng Sùng Nhi, còn về việc song tu......"
Diệp Sùng lập tức đỏ mặt: "Sư...... Sư tôn, mặc dù ta đã đồng ý, nhưng chuyện này dù sao cũng là... Tóm lại... Ta muốn dành một đêm để chuẩn bị tâm lý, ngày mai, ngày mai bắt đầu, được không?"
Phó Ngọc Sơn bình tĩnh gật gật đầu: "Được thôi."
Sau khi được cho phép, Diệp Sùng chạy trối chết.
Hắn trở về phòng, cả đêm trằn trọc trên giường, trong lòng không phân biệt được là hối hận hay là cảm xúc gì khác, tóm lại là phức tạp đến mức hắn không chợp mắt được.
Phó Ngọc Sơn vẫn luôn dùng thần thức nhìn Diệp Sùng, cuối cùng không thể nhịn được giơ tay thi triển pháp chú, không qua bao lâu Diệp Sùng liền thiếp đi.
Y đẩy cửa ra, đi đến mép giường, nhìn khuôn mặt ngủ say vô hại của Diệp Sùng, không kiềm được cúi người xuống, hôn lên môi Diệp Sùng, sau đó vươn đầu lưỡi, ở trên môi đối phương lưu luyến một hồi lâu.
"Sùng Nhi..." Khi mở miệng nói chuyện, hơi thở của y tựa hồ đã hổn hển, ánh mắt nhìn đồ đệ cũng rất mê mang, nếu như lúc này Diệp Sùng nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng si mê của y, hắn chắc chắn sẽ bị doạ cho sốc luôn.
Y nhỏ giọng gọi tên đồ đệ, sau đó cởi đai lưng, đem xiêm y cởi ra một nửa, bờ vai trắng nõn cứ như vậy lộ ra bên ngoài.
Phó Ngọc Sơn leo lên giường, vén chăn lên, ngồi lên người đồ đệ, ngực phập phồng ngày càng dữ dội, y nằm sấp xuống, vừa hôn lên môi và cổ của Diệp Sùng vừa cởi bỏ áo ngủ của hắn, chờ khi ngực Diệp Sùng lộ ra, y liền dùng đầu lưỡi liếm từng tất trên da thịt Diệp Sùng, tay không ngừng vuốt ve, yêu thích không nỡ buông ra, Phó Ngọc Sơn âu yếm hôn lên ngực Diệp Sùng, sau đó một đường chậm rãi đi xuống.
Y chờ mong sờ sờ đũng quần sưng tấy của đồ đệ, cảm nhận được "hung thú" bên trong còn chưa thức tỉnh mà kích thước đã lớn như vậy, hô hấp càng thêm dồn dập, tiểu huyệt nhớ đến tư vị được lấp đầy, liền cầm lòng không đậu co rút lại, dâm dịch trong cơ thể cũng chảy ra ngoài một ít.
Phó Ngọc Sơn lùi ra sau, sau đó cúi đầu xuống, cách một lớp quần cẩn thận xoa xoa giữa háng đồ đệ, cảm nhận được "hung thú" có dấu hiệu thức tỉnh, liền vui mừng kéo quần xuống, vật kia thình lình xuất hiện trước mặt Phó Ngọc Sơn.
Y nhìn côn thịt đã cương lên một nửa, yết hầu trượt lên xuống mấy lần, cuối cùng nhịn không được cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm liếm, sau đó trực tiếp ngậm vào trong miệng.
Côn thịt tiến vào trong khoang miệng ẩm ướt liền cương lên vài phần.
Trong mắt Phó Ngọc Sơn hiện lên thỏa mãn với lưu luyến si mê.
Từ rất lâu về trước, y đã phát hiện mình xuất hiện tâm tư bất chính đối với đồ đệ, lúc đầu y còn cố kiềm chế, nhưng khi thấy đồ đệ ngày càng trưởng thành, nhìn đồ đệ ngày càng chói lọi, tâm tư kia cũng dần lớn lên, càng trở nên dữ dội.
Hầu như cả ngày lẫn đêm, y luôn chìm trong trạng thái khủng hoảng lo sợ đồ đệ của y sẽ bị người khác cướp mất, tâm tư lưu luyến si mê đồ đệ càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Phó Ngọc Sơn cảm thấy mình là một tên biến thái thèm muốn thân thể của đồ đệ, y cũng từng cố gắng nghĩ cách điều trị, khống chế bản thân, thậm chí có một đoạn thời gian y cố gắng tránh xa đồ đệ, nhưng tất cả đều vô dụng.
Rời xa Diệp Sùng càng khiến y thêm khát khao đồ đệ hơn, dục vọng chiếm hữu gần như đạt đến mức y không thể nào kiểm soát được.
Cuối cùng, Phó Ngọc Sơn không thể chịu đựng được nữa, y cố tình bày ra kế hoạch tự đầu độc mình.
Khi đó, y nghĩ, nếu Sùng Nhi rời đi trước, sau đó y chết đi, thì chuyện này sẽ kết thúc. Tình yêu đơn phương của y dành cho đồ đệ cũng vĩnh viễn theo cái chết của y mà biến mất khỏi thế gian.
Tuy nhiên, Sùng Nhi không tiếc hiến thân cũng muốn cứu y.
Đã như vậy thì y còn kiềm chế như trước để làm gì.
Y biết làm như vậy là không đúng, thật hạ tiện và vô sỉ, nhưng y không nhịn được, y muốn Sùng Nhi.
Tiểu huyệt càng ngày càng ướt, cả một mảng quần gần như đều bị ướt sũng.
Phó Ngọc Sơn ngậm côn thịt cứng ngắc của Diệp Sùng, nuốt sâu làm côn thịt xỏ xuyên qua cổ họng y, sau đó cọ xát đầu vú vào quy đầu côn thịt, làm toàn bộ ngực mình lây dính hơi thở của Sùng Nhi.
Y cởi quần ra, hạ thân trần trụi quỳ trên người Diệp Sùng, một tay cầm côn thịt Diệp Sùng, một tay khác cắm vào tiểu huyệt của mình, ngón tay từ từ gia tăng, một ngón rồi hai ngón, ba ngón......
Tay trái y loát động côn thịt, tay phải cắm rút hậu huyệt, tiếng thở dốc trong không khí yên tĩnh khi nhẹ khi nặng.
"Sùng Nhi...... Sùng Nhi...... Muốn ta...... Muốn ta a...... Lại mạnh một chút...... Sư tôn chịu không nổi a ha...... Sùng Nhi......"
Cứ như vậy giằng co, tư thế thay đổi không ngừng, cũng không biết qua bao lâu, thân thể Phó Ngọc Sơn run rẩy, khép chặt hai chân lại đạt đến cao trào.
Sau cao trào, y mềm nhũn nằm ở trên người Diệp Sùng, côn thịt của Diệp Sùng vẫn đứng thẳng, đỉnh vào ngực y, làm nơi đó thêm mềm mại.
Nghỉ ngơi một lúc, Phó Ngọc Sơn đứng dậy, ngậm lấy côn thịt liếm láp một hồi, vốn muốn để Sùng Nhi bắn ra một lần, nhưng lại nghĩ đến ngày mai là ngày đầu tiên y cùng Sùng Nhi song tu, y không nên bòn rút Sùng Nhi quá mức như vậy.
Mặc dù vậy, sau khi đạt cực khoái, Phó Ngọc Sơn vẫn yêu thích không nỡ buông tay, giống một tên biến thái đem Diệp Sùng vuốt ve, liếm láp suốt một đêm.
Diệp Sùng chìm sâu vào giấc mộng bị kích thích nhưng lại không thể tỉnh giấc.
Hắn ngủ rất sâu, hắn không hề biết sư tôn đức cao vọng trọng, người mà hắn kính trọng thế nhưng lại ở trên người đồ đệ dâm loạn suốt một đêm như một kỹ nữ đói khát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro