Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22.1

Chương 22: Lần đầu cùng Sơ Đông (1/3)

Diệp Sùng rũ mắt nói xin lỗi, kéo đối phương từ trong nước lên. Hắn đưa khăn lông cho người kia che cơ thể rồi quay người rời đi.

Sơ Đông nhìn theo bóng dáng hắn với ánh mắt phức tạp. Y cắn môi dưới một lúc rồi thay y phục sạch sẽ, đứng tại chỗ rối rắm hồi lâu mới chịu quay về.

Sau khi về, Diệp Sùng nhìn y, cuối cùng hắn quyết định tuân theo dục vọng của bản thân, vì thế hắn hỏi tên người nọ. Y đáp rằng tên mình là Sơ Đông. (Chương trước mới hỏi tên rồi mà, sao hỏi lại nữa nhỉ?)

"Bởi vì ta sinh ra vào đầu mùa đông, nên mới có cái tên này." Y nói với Diệp Sùng, mang theo chút thẹn thùng mỉm cười.

Diệp Sùng lần đầu tiên cảm thấy nụ cười của y thật thoải mái.

Hắn hỏi y vì sao lại cứu hắn.

Ban đầu Sơ Đông hơi né tránh ánh mắt của hắn, nhưng sau đó y lại kiên định nhìn thẳng vào Diệp Sùng, nói: "Ngài có ân lớn với ta, ta đối với ngài nhất kiến chung tình. Nhưng xin ngài yên tâm, ta chỉ đơn thuần thích ngài, ngoài ra không hề có bất kỳ vọng tưởng nào khác."

Diệp Sùng vốn muốn hỏi rõ lý do, nhưng sau đó hắn cảm thấy như vậy cũng tốt. Người này thích hắn, nhưng lại hứa hẹn sẽ không cầu xin cái gì từ hắn, với Diệp Sùng đây là điều tốt.

Hắn không muốn dây dưa thêm với bất kỳ người nào nữa.

Diệp Sùng quyết định xem Sơ Đông như một người bạn bình thường.

Dần dần, hai người bắt đầu trò chuyện nhiều hơn. Diệp Sùng thông qua lời Sơ Đông biết họ đang ở trên một ngọn núi sâu trong rừng, nơi này bị mê chướng thiên nhiên bao phủ, vậy nên không ai phát hiện ra bọn họ đang ở đây.

Ban đầu Diệp Sùng dự định chờ khi hắn khỏe lại sẽ tìm một nơi bí mật tu luyện, nhưng theo từng ngày trôi qua, hắn nhận ra chọn nơi này làm nơi tu luyện cũng rất tốt.

Sơ Đông nghe hắn nói vậy liền đề nghị: "Vậy ngài ở chỗ này tu luyện đi. Yên tâm, lúc ngài tu luyện, ta tuyệt đối sẽ không làm phiền."

Rất rõ ràng, y đề nghị như thế vì muốn ở bên Diệp Sùng nhiều thêm một đoạn thời gian.

Diệp Sùng nghĩ giờ hắn không còn nơi nào để đi, vì thế hắn đồng ý ở lại. Sau khi hắn và Sơ Đông thương lượng, hai người trở thành bạn cùng phòng, sẽ không làm những việc ngoài quan hệ bạn bè.

Nhưng khi nghe Sơ Đông mở miệng một tiếng là 'ngài', hai tiếng cũng là 'ngài', làm Diệp Sùng thấy hơi là lạ. Hắn bảo Sơ Đông không cần khách khí như vậy, cứ xưng hô bình đẳng là được rồi.

Về sau Diệp Sùng chủ động phụ trách đi săn mỗi ngày, còn nhiệm vụ nấu nướng sẽ giao cho người có tay nghề tốt là Sơ Đông đảm nhiệm. Ngoài hai việc này, phần lớn thời gian còn lại bọn họ đều tu luyện.

Lúc Diệp Sùng ngồi tu luyện, Sơ Đông sẽ ngồi ở nơi cách hắn không xa.

Thiên phú của Sơ Đông kém xa Diệp Sùng, hiệu quả tu luyện mỗi ngày đều cực nhỏ, đa số thời gian y dành để nhìn trộm Diệp Sùng, cảm thụ bầu không khí y và Diệp Sùng cùng hô hấp, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.

Một ngày bọn họ nói với nhau không được mấy câu, nhưng dần dần càng ngày ở chung càng hòa hợp, có khi chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để người kia biết được mình đang nghĩ gì.

Diệp Sùng dần phát hiện Sơ Đông thật sự rất thích hắn. Thích đến mức muốn che giấu nhưng lại không thể giấu được. Nhưng Sơ Đông lại tưởng rằng y giấu rất tốt không để lộ bất kỳ sơ hở nào.

Có một lần khi đang ngồi tu luyện, Diệp Sùng bất chợp không tập trung được, hắn kết thúc tu luyện sớm. Ai ngờ khi vừa đứng dậy, hắn liền bắt gặp ánh mắt ngây ngốc đang nhìn hắn chăm chú của Sơ Đông, hắn bỗng bật cười.

Từ sau khi hắn đến nơi này, đây là lần đầu tiên hắn cười vui như vậy.

Sơ Đông nhận ra mình nhìn lén bị phát hiện, y đỏ mặt nói xin lỗi rồi chạy đi.

Diệp Sùng cảm thấy y phản ứng rất đáng yêu, hắn cười càng tươi hơn.

Sau đó Sơ Đông hơi thấp thỏm bất an. Diệp Sùng lại vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, không truy cứu việc y nhìn lén hắn.

Buổi tối Diệp Sùng đi săn về, hắn ngồi bên đống lửa, không chớp mắt nhìn Sơ Đông. Nhìn đến mức người nọ không dám ngẩng đầu lên vì sợ chạm phải ánh mắt của hắn.

Sơ Đông bị hắn nhìn đến mức tâm hoảng ý loạn, trong đầu trống rỗng, lúc khảy đống lửa ngón tay không cẩn thận đụng trúng than hồng, y bị đau khẽ kêu một tiếng, ôm chặt bàn tay bị bỏng.

Diệp Sùng thấy thế lập tức quan tâm đi đến bên cạnh y ngồi xổm xuống, hắn nắm lấy tay y, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Hắn lại gần làm Sơ Đông quên mất đau đớn, y như bị dọa lui người về sau: "Ta, ta không sao."

Diệp Sùng nắm chặt cổ tay y, nhìn làn da trên ngón tay bê bết máu, ánh mắt nghiêm túc, nói: "Như thế này mà không sao à? Đừng lộn xộn."

Hắn muốn tìm thuốc, nhưng đưa tay sờ một lúc, hắn chợt nhớ hiện giờ trên người mình không có cái gì hết.

Sơ Đông nói: "Ta thật sự không sao đâu, bên kia có thảo dược mộc hoang, ta tùy tiện đắp một chút là được rồi."

Diệp Sùng nghe thấy có thảo dược, hắn liền đi hái rồi đắp lên vết thương, sau đó xé một mảnh vải trên áo buộc lại cho y.

Toàn bộ quá trình Sơ Đông đều không được tự nhiên, y nhiều lần cự tuyệt.

Nhìn vết thương được băng bó kỹ lưỡng, y liên tục nói cảm ơn. Sau đó đem mặt chôn sâu vào đầu gối, âm thầm khóc.

Diệp Sùng nghe y khóc, hắn luống cuống hỏi: "Ngươi sao thế? Vết thương vẫn còn đau sao?"

Sơ Đông lắc đầu, lau nước mắt, y cười với Diệp Sùng: "Không đau, không đau chút nào hết, chút vết thương nhỏ này tính là gì chứ, ta khóc chỉ vì trước giờ chưa ai đối tốt với ta như vậy."

Đề tài này liền dừng lại không tiếp tục nói nữa, Diệp Sùng lại tò mò những chuyện Sơ Đông đã trải qua.

Nhưng khi nhớ đến những vết sẹo trên người Sơ Đông, hắn có thể đoán ra một vài chuyện, chắc hẳn Sơ Đông đã từng trải qua những tháng ngày không tốt lắm.

Lúc ăn, hắn do dự một lát, nghĩ đến khoảng thời gian này đều là Sơ Đông chăm sóc hắn, Diệp Sùng mịt mờ hỏi: "Sơ Đông, trước kia ngươi, có phải bị người khác bắt nạt không? Ngươi đã cứu ta, đối với ta ân trọng như núi. Nếu như ngươi có việc gì cần ta giúp đỡ, cứ nói với ta đừng ngại."

Sơ Đông nghe vậy khẽ cười, ngẩng đầu nhìn Diệp Sùng nói: "Không cần, người ức hiếp ta, tất cả đều không có kết cục tốt."

Còn một câu y không nói ra. Đó là chính ngươi đã giúp ta thoát khỏi cảnh khổ.

Y không muốn để Diệp Sùng biết quá khứ dơ bẩn đó của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro