Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20.1

Chương 20: Giáo chủ bị đè nhưng vẫn nghĩ mình đang đè người (1/3)

Diệp Sùng trở thành tiêu điểm của trận tỷ thí lần này.

Cũng không phải vì hắn có công lực thâm hậu hay kiếm thuật lợi hại gì, mà là vì vẻ bề ngoài của hắn.

Không biết những người kia bị làm sao, thế mà lại cố ý nhường hắn thắng hết lần này đến lần khác.

Rất nhiều lần khi tỷ thí, Diệp Sùng phát hiện đối thủ mạnh hơn hắn nhiều, nhưng mà cuối cùng, những người đó luôn để hắn thắng.

Nhưng điều này cũng không phải chuyện đáng buồn rầu gì, thứ khiến hắn phiền nhất là gặp quá nhiều tên yêu hắn cuồng nhiệt, những người này chỉ vì muốn có được hắn mà sẵn sàng làm ra đủ loại chuyện điên cuồng.

Những chuyện như hạ thuốc, bắt cóc hắn đã trải qua vô số lần. Cũng may kể từ lần xảy ra chuyện kia với Lăng Thanh, hắn bắt đầu cảnh giác hơn trước rất nhiều, làm cái gì cũng vô cùng cẩn thận, cho nên không trúng kế của những kẻ kia lần nào nữa.

Cũng vì những việc đã trải qua, hắn dần dần chán ghét chính mình.

Ban đầu, những người kia hành động quá đáng làm Diệp Sùng rất buồn bực, hắn đã tìm chủ sự trưởng lão đến giáo huấn họ một phen, nhưng việc đó không khiến những kẻ đó chùn bước, ngược lại mọi chuyện ngày càng lớn hơn, thanh danh của hắn bắt đầu vang dội, người kéo đến ùn ùn, đến cuối cùng ai ai cũng muốn tới xem để biết Diệp Sùng hắn lớn lên trông ra sao.

Diệp Sùng vốn nghĩ chỉ cần đại hội giao lưu kết thúc hắn sẽ được an tĩnh một khoảng thời gian, nhưng đâu có ngờ, mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng khó có thể tưởng tượng.

Khi mà tất cả mọi người đang thèm khát cơ thể Diệp Sùng, làm Diệp Sùng vô cùng buồn bực, thì đã xảy ra một chuyện làm cõi lòng hắn gần như tan nát.

Chính đạo cùng ma đạo trước nay luôn ở thế đối lập, nhưng gần trăm năm nay vẫn yên bình không hề xung đột lẫn nhau.

Nghe nói gần đây Ma giáo có giáo chủ mới, người này vừa nhậm chức liền tuyên bố muốn ra oai phủ đầu đám chính đạo.

Nghe nói vị giáo chủ Ma giáo này rất trẻ, cho nên đa số mọi người đều không xem trọng hắn.

Nào ngờ khi đại hội giao lưu của chính phái đang diễn ra tới lúc đỉnh điểm nhất, vị giáo chủ Ma giáo này liền dẫn theo thuộc hạ đánh thẳng tới cửa.

Không biết hắn đã dùng thủ đoạn gì, thế mà lại có thể khống chế hết tất cả mọi người ở đây, cả đám chính phái mềm nhũn vô lực ngã lăn trên đất, ngũ giác vẫn rõ ràng như cũ, nhưng lại không còn sức lực động đậy.

Giáo chủ Ma giáo kiêu ngạo bước đến trung tâm đại hội, các vị trưởng lão ngày thường có tu vi cực cao lại bất lực không thể làm gì được hắn.

Diệp Sùng dựa vào cột ngã xuống, vừa lúc nhìn thấy dáng vẻ của vị giáo chủ Ma giáo kia.

Người kia có một gương mặt cực kỳ minh diễm, gần như có thể cùng Diệp Sùng phân cao thấp, chỉ có điều khi nhìn vào gương mặt ấy người ta sẽ cảm giác được đây là một mỹ nhân rắn rết, khiến người không dám nhìn nhiều.

Vừa vào cửa, tầm mắt giáo chủ Ma giáo liền giao với tầm mắt Diệp Sùng.

Sau khi nhìn rõ diện mạo của Diệp Sùng, hắn sửng sốt nửa giây, rồi đắc ý cười phá lên, sau đó bước tới trước mặt Diệp Sùng, nâng cằm Diệp Sùng lên, giọng nói mang theo mười phần tà khí truyền vào tai của mỗi người ở đây.

"Xem ra, vị này chính là đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy."

Hành động đùa giỡn Diệp Sùng của hắn lập tức khơi mào lửa giận của mọi người, có người nhịn không được dùng toàn lực hô lên một câu: "Ngươi buông hắn ra, muốn gì thì cứ tìm ta này!"

Dường như trong chớp mắt, Diệp Sùng bỗng thấy dở khóc dở cười.

Giáo chủ Ma giáo nhận ra mình đã khơi mào lửa giận của mọi người, hắn thế mà lại càng kiêu ngạo hơn: "Không hổ là đệ nhất mỹ nhân, có nhiều người thích ngươi như vậy, bổn tọa cũng rất thích ngươi nha, mỹ nhân ngươi thật có phúc. Như vậy đi, hôm nay ta sẽ để ngươi trở thành người của ta ngay trước mặt mọi người, các ngươi phải mở to mắt nhìn rõ đấy, thế nào?"

Diệp Sùng nhìn đối phương, biểu tình kinh nghi bất định.

Hắn cảm nhận được uy áp trên người đối phương không chút nào che lấp, điều này cũng đủ để hắn biết thực lực đối phương rất mạnh, chỉ cần đối phương muốn thì có thể bóp chết hắn dễ như bóp chết một con kiến.

Hắn thấy giáo chủ Ma giáo vung tay, nơi trung tâm của đại hội vốn trống rỗng bỗng xuất hiện một tòa đình hóng gió, bốn phía của đình hóng gió đã bị những bức bình phong che chắn, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy được bên trong.

"Ở trước mặt lũ người chính phái, thượng mỹ nhân mà họ quý trọng nhất, ta nghĩ, chuyện này cũng xem như lời tuyên chiến mà ta gửi đến chính phái đi?" Giáo chủ Ma giáo vừa kiêu ngạo vừa ái muội vuốt ve mặt Diệp Sùng.

Những tên tay sai Ma giáo theo sau hắn bắt đầu nịnh nọt nói: "Tính chứ tính chứ, thuộc hạ tin rằng chỉ cần ngài ở trước mặt bọn chính phái ngủ với đệ nhất mỹ nhân này, thiên hạ sẽ không còn kẻ nào dám khinh thường giáo chủ đại nhân nữa!"

Giáo chủ Ma giáo đắc ý cười cười, rồi sau đó nhìn ánh mắt muốn bốc lửa của người bên chính phái, trong lòng càng thêm vui sướng, hắn bắt lấy cổ tay Diệp Sùng, thân hình chợt lóe, Diệp Sùng liền phát hiện mình cùng hắn đã tiến vào trong bình phong.

Bên trong lót tấm thảm thật dày, ở giữa có một cái giường lớn màu tuyết trắng, Diệp Sùng bị ném lên giường.

Nhìn người đang từng bước tiến lại gần, trong đầu Diệp Sùng nhanh chóng suy nghĩ tìm biện pháp.

Nhưng chỉ dựa vào một mình hắn, căn bản là không có cách nào trốn thoát được.

Giáo chủ Ma giáo xé rách xiêm y trước ngực Diệp Sùng, hắn có thể cảm nhận được, hô hấp của rất nhiều người bên ngoài bắt đầu nặng dần, rất nhiều âm thanh phẫn nộ vang lên, ý đồ vũ nhục giáo chủ Ma giáo, nhưng hầu như vừa mở miệng liền bị người bên Ma giáo hung hăng đánh một trận.

Nội tâm Diệp Sùng giãy giụa chống cự, hắn do dự nghĩ xem có biện pháp nào có thể xoay chuyển hay không, nhưng hắn không nghĩ ra được cái gì.

Mãi cho đến khi tay của đối phương chạm vào cúc hoa của hắn tìm tòi, Diệp Sùng cảm nhận được, tên giáo chủ Ma giáo này thật sự không nói đùa, hắn muốn thượng mình ngay trước mặt của mọi người.

Nếu như còn không làm gì, chỉ sợ chút tôn nghiêm cùng điểm mấu chốt cuối cùng còn sót lại cũng biến mất.

Diệp Sùng là công, hắn tuyệt đối không chấp nhận nằm ở bên dưới.

Trong lòng hắn có chút khổ sở.

Vốn dĩ...... Hắn nghĩ mình có thể vứt bỏ quá khứ, sống một cuộc sống không tình dục, hoàn toàn thoát khỏi hệ thống.

Nhưng từ lúc bắt đầu, hắn liền không thoát được.

Ban đầu hắn còn có thể lừa mình dối người, cùng sư tôn làm là vì ngoài ý muốn, điều này không giống với trước kia, cùng hệ thống đổi thuốc là vì muốn trải qua một cuộc sống bình thường.

Nhưng mà hiện tại hắn không thể lừa mình được nữa.

Hắn cần phải sử dụng cái hệ thống đáng chết kia.

Hắn mở hệ thống mãn cấp của mình ra, dùng điểm đổi một loại xuân dược mãnh liệt nhất.

Vì sao lại không đổi đồ vật có thể giúp hắn chạy trốn? Bởi vì cái hệ thống chết tiệt này chỉ đổi được những đồ vật liên quan đến tình dục, cho nên hắn chỉ có thể dùng biện pháp này thôi.

Giáo chủ Ma giáo giải trừ độc trên người Diệp Sùng, ngoài miệng lại nói chơi người cử động so với không cử động thú vị hơn nhiều.

Diệp Sùng có thể cử động lại bình thường.

Thuốc đã xuất hiện, không màu không mùi vô hình quẩn quanh hai người.

Diệp Sùng trốn không thoát, cũng bất chấp tất cả không tìm cách trốn nữa.

Giáo chủ Ma giáo không phát hiện mình đã trúng thuốc.

Hắn cởi hết toàn bộ đồ trên người Diệp Sùng xuống, bàn tay bất giác cầm lấy gậy thịt của Diệp Sùng, hô hấp hơi dồn dập, vẻ mặt si ngốc mà nhìn, trong mắt hiện lên vẻ mê mang.

Diệp Sùng thấy thế, nháy mắt liền hiểu rõ, chỉ sợ vị giáo chủ Ma giáo này là một con chim non chưa trải sự đời, cho nên đối phương đối với chuyện này một chút cũng không hiểu.

Giáo chủ Ma giáo thấy ánh mắt Diệp Sùng, hắn cảm thấy Diệp Sùng đang cười nhạo mình, thế là hắn thẹn quá hóa giận nói: "Mỹ nhân, ngươi đã gấp đến mức không chờ nổi nữa sao, đợi lát nữa ta sẽ làm ngươi thoải mái."

Vốn Diệp Sùng định chờ thuốc ngấm rồi động thủ, nhưng lúc này nhìn dáng vẻ kia của hắn, chỉ sợ mình không cần phải động thủ nữa.

Diệp Sùng nhắm mắt lại, đè xuống sự gấp gáp trong lòng, trên mặt mang theo biểu tình khuất nhục cùng không cam lòng.

Biểu tình này làm giáo chủ Ma giáo chợt vui lên hẳn.

Hắn tách chân ra cưỡi lên người Diệp Sùng, bàn tay vừa lòng vuốt ve, cảm nhận được Diệp Sùng bị sờ cương lên, vẻ mặt hắn liền càng thêm đắc ý.

Hắn vừa sờ vừa không chịu ngồi yên mở miệng đùa giỡn, tường thuật lại tình hình bên trong cho mọi người bên ngoài biết.

Đương nhiên càng có nhiều người muốn tận mắt nhìn thấy bộ dáng cởi hết đồ của Diệp Sùng, nhưng mà họ không có biện pháp thoát khỏi khống chế của giáo chủ Ma giáo.

Giáo chủ Ma giáo sờ nắn Diệp Sùng, dần dần cảm giác được hậu huyệt mình ướt đẫm.

Hắn không biết mình đã trúng xuân dược, cho đến hiện tại, hắn chỉ nhớ cấp dưới đã từng nói với hắn rằng loại chuyện này không cần phải học, chỉ cần theo bản năng mà làm, chỉ cần thoải mái là được.

Hắn xác nhận hậu huyệt của mình không những ngứa mà còn đang chảy nước, cứ co rút liên tục, như là đang khát vọng được thứ gì đó cắm vào.

Hắn nhìn cây gậy thịt của Diệp Sùng, chợt nhớ tới những tư thế mơ hồ đã từng thấy trong xuân cung đồ, thế là đột nhiên nhanh trí, vươn tay nâng hai chân Diệp Sùng, rồi áp người xuống.

Người bên ngoài tuy rằng nhìn xuyên qua bình phong nên không thấy rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thể đại khái nhìn ra được động tác của người bên trong.

Vì thế nên tất cả mọi người đều thấy, hai chân Diệp Sùng bị nâng lên, và giáo chủ Ma giáo đang áp người xuống.

Trong lòng mọi người chợt bi thống, thầm nghĩ đại mỹ nhân Diệp Sùng trong lòng họ thế mà bị vấy bẩn như thế.

Nhưng họ lại không biết rằng. Sau khi giáo chủ Ma giáo nâng chân Diệp Sùng lên, liền cầm gậy thịt dưới thân Diệp Sùng đặt vào hậu huyệt của mình cọ cọ.

Hắn cho rằng mình đang đè đối phương, nhưng lại không biết là, nếu hắn làm như thế, thì hắn sẽ bị người ta đè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro