Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Chương 17: Trúng thuốc. Lăng Thanh khẩu giao, chân giao.


Sau khi phát sinh quan hệ ngoài ý muốn, Diệp Sùng và sư tôn đã về tông môn được nửa tháng.

Lăng Thanh hiếm lắm mới nhờ hắn một việc, Diệp Sùng không cần suy nghĩ nhiều liền đồng ý.

Trong thế hệ này của họ, Lăng Thanh không chỉ có thiên phú tu luyện cao mà kiếm thuật cũng cực kỳ điêu luyện, Diệp Sùng đã sớm muốn tìm cậu thỉnh giáo đôi chút, nhưng vẫn chưa có cơ hội mở miệng.

Thật ra, kiếm pháp của Phó Ngọc Sơn càng tinh diệu cao thâm hơn, nhưng vì giữa y và Diệp Sùng chênh lệch quá nhiều nên đôi khi Diệp Sùng rất khó hiểu được những gì y dạy. Mà hắn lại không có huynh đệ để giao lưu, cho nên tiến bộ tương đối chậm. Hiện giờ có cơ hội này, hắn rất vui.

Nhưng mọi chuyện lại phát triển theo hướng mà Diệp Sùng không thể tưởng tượng được.

Hắn cùng Lăng Thanh đi vào mật thất bí mật nằm sâu trong tông môn để lấy một kiện bảo vật, là phụng mệnh giao cho sư tôn của Lăng Thanh tu luyện.

Vốn là Lăng Thanh cùng mấy người khác tới, nhưng trong số đó có một người đã từng uy hiếp Lăng Thanh, cuối cùng lại bị Lăng Thanh hung hăng trả thù.

Lăng Thanh lo lắng có chuyện ngoài ý muốn nên gọi Diệp Sùng tới giúp.

Sau khi hai người lấy được bảo vật, cửa mật thất đột nhiên đóng lại, lúc này Diệp Sùng cảm thấy mình ngửi được một mùi thơm kỳ lạ.

Sau đó, hắn cảm thấy một cổ ham muốn mãnh liệt dâng trào từ bụng dưới rồi lan ra toàn cơ thể, ngày càng khó kiểm soát.

Hắn cau mày lùi lại mấy bước, dựa vào tường ngẩng đầu nhìn Lăng Thanh, kỳ quái phát hiện Lăng Thanh tựa hồ không có phản ứng gì, chỉ đang nghiên cứu cơ quan ở đây với vẻ mặt không chút bối rối.

Diệp Sùng phát hiện hô hấp của mình có chút nặng nề, vội vàng dời tầm mắt, nhìn vào nơi khác trong mật thất.

Có gì đó không ổn, hắn thấy mình đã trúng thuốc, nhưng tại sao ở đây lại có loại thuốc này?

"Diệp Sùng, chúng ta hình như bị mắc kẹt ở đây rồi, không ra được. Cơ quan này không thể mở ra từ bên trong, xem ra chúng ta chỉ có thể ở chỗ này chờ sư tôn phát hiện có vấn đề, sau đó đưa chúng ta ra ngoài sau."

Diệp Sùng cảm thấy giọng nói của cậu mềm mại hơn bình thường nhiều, giống như đang dụ dỗ người khác vậy.

"Ừ." Diệp Sùng nhịn một lát, mới khó nhọc đáp lại, giọng điệu khàn khàn.

Lăng Thanh cảm thấy hắn có gì đó không ổn, kỳ quái bước tới gần hắn, đi đến trước mặt Diệp Sùng: "Diệp Sùng?"

"Đừng tới đây! Tránh ra!"

Đây là câu nói nặng nhất Diệp Sùng nói với Lăng Thanh kể từ khi họ quen biết.

Lăng Thanh hốc mắt lập tức đỏ lên: "Diệp Sùng! Ngươi có ý gì?"

Thấy hắn không những không đi, ngược lại bởi vì kích động mà tiến lên một chút.

Diệp Sùng bất lực thở dài, sự kiên nhẫn của hắn dần biến mất khi ngửi thấy mùi thơm cơ thể nhàn nhạt tỏa ra từ người Lăng Thanh.

Thứ thuốc chết tiệt này thế mà lại mạnh như vậy.

Hắn đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay Lăng Thanh, sau đó xoay người ấn Lăng Thanh vào tường.

Lăng Thanh hơi giật mình, tưởng hắn bỗng phát bệnh thần kinh gì đó, cậu đang định dùng tay còn lại đẩy Diệp Sùng ra, nhưng tay của cậu lập tức bị Diệp Sùng khống chế, sau đó giơ lên ​​cao, hai cổ tay đều bị Diệp Sùng chặn lại đè lên tường.

Hắn muốn dùng pháp lực, kết quả khiếp sợ phát hiện hắn thế nhưng hoàn toàn không thể sử dụng chút pháp lực nào.

Tư thế này lập tức khiến Lăng Thanh hoảng sợ, không thể phản kháng được Diệp Sùng, cậu có chút sợ hãi, thanh âm không tự chủ được mà run rẩy.

"Diệp Sùng...... Ngươi...... Ngươi làm sao vậy? Ngươi định làm gì ta?"

Trong đầu Diệp Sùng lúc này rất hỗn loạn, hắn chỉ muốn thỏa mãn dục vọng của mình, không nghĩ tới chuyện gì khác.

Sau khi chế trụ hai tay Lăng Thanh, hắn nhét một chân vào giữa hai chân Lăng Thanh, cứ như vậy, hai chân của cậu không thể phản kháng, hắn dùng sức sờ soạng eo cậu hai cái, sau đó liền kéo đai lưng của Lăng Thanh xuống.

Đai lưng rơi xuống đất, vạt áo trước ngực Lăng Thanh bung ra, Diệp Sùng nhẹ nhàng kéo áo trong của cậu ra, bộ ngực che kín của Lăng Thanh liền lộ ra trước mặt Diệp Sùng.

Lăng Thanh bắt đầu thực sự hoảng sợ, cậu vô thức giơ tay đẩy, giọng nói có chút không ổn định: "Diệp Sùng? Ngươi đang làm gì vậy?"

Diệp Sùng không trả lời, ngược lại dùng tay cởi quần áo của cậu nhanh hơn, cùng lúc đó, Lăng Thanh cảm nhận được vật kia của Diệp Sùng áp vào bụng nhỏ của mình.

Diệp Sùng cúi đầu, dùng sức mút lấy cổ cậu.

"A... Không..." Lăng Thanh bị mút đến da đầu tê dại, hai chân vô thức mềm nhũn, sức lực phản kháng cũng giảm hơn phân nửa, trong lòng cậu dâng lên khủng hoảng.

Nhưng điều càng khiến cậu hoảng sợ hơn lập tức xảy ra, cậu cảm giác được quần mình bị Diệp Sùng cởi ra, còn chưa kịp phản ứng, thân dưới liền hơi lạnh đi sau đó bị một vật nóng bỏng dán vào.

Sau khi biết đó là thứ gì, Lăng Thanh lập tức liều mạng giãy giụa, thậm chí còn sử dụng pháp lực, nhưng cậu lại hoảng sợ phát hiện, xét về pháp lực, cậu hoàn toàn không thể áp chế được Diệp Sùng.

Những cảm xúc hốt hoảng, sợ hãi, nhục nhã, đau buồn,... từ từ tuôn ra khỏi lồng ngực Lăng Thanh, sau khi kháng cự và giãy giụa thất bại, cậu đã có chút tuyệt vọng.

Nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, cậu nức nở khóc nói: "Diệp Sùng, ngươi làm sao vậy, làm ơn... đừng làm vậy với ta, đừng khiến ta hận ngươi... Rõ ràng, ta thích ngươi a......"

Nghe được chữ "thích" của cậu, trong đầu Diệp Sùng bỗng như nhìn thấy một tia sáng rực rỡ xóa tan sương mù dày đặc, ý thức của hắn đột nhiên trở nên rõ ràng hơn. Một chút tỉnh táo đã quay trở lại.

Có vẻ như loại thuốc này chỉ nhắm vào một người là hắn.

Hắn buông tay Lăng Thanh ra, lảo đảo vài bước, sau đó dựa vào góc tường, ngồi trên mặt đất, vẻ mặt có chút thống khổ.

Mà quần của Lăng Thanh đã bị cởi bỏ, vứt sang một bên, đôi chân trơn bóng thon dài bị vạt áo dài che phủ thoắt ẩn thoắt hiện, toàn bộ phần áo trên bị cởi tới cổ tay, lộ ra một mảng lớn da thịt phía trên ngực.

Vải bọc ngực bởi vì động tác kịch liệt vừa rồi mà bung ra vài phần, cặp thỏ ngọc bên trong lấp ló như sắp chui ra ngoài.

Sau khi được buông ra, Lăng Thanh nhanh chóng khép lại xiêm y, nhìn Diệp Sùng, trong lòng vừa bàng hoàng vừa bối rối.

Diệp Sùng nhéo mạnh vào đùi để duy trì chút lý trí yếu ớt còn sót lại của mình.

Hắn co một chân, bàn tay chống lên đùi, chân còn lại giẫm lên mặt đất: "Xin lỗi, hình như ta bị trúng xuân dược, vừa rồi ta có chút......không kiềm chế được mình, có lẽ một lát nữa ta lại mất khống chế, tốt nhất là ngươi nên......thừa dịp ta còn khống chế được bản thân đánh ngất ta đi, rồi nghĩ cách khống chế ta, nếu không, ta không dám bảo đảm ta sẽ làm ra cái gì đâu."

Đáng chết nhất chính là khi hắn thay quần áo, hắn thế mà để quên thuốc ở trong phòng. Rõ ràng ngày thường hắn chưa bao giờ quên hết.

Cảm thấy không thể chịu đựng được nữa, Diệp Sùng giơ tay lên, cắn mạnh.

Lăng Thanh nhìn vẻ mặt đau khổ nhẫn nại cùng vết máu trên tay hắn, trong lòng đột nhiên run lên: "Ngươi......"

Diệp Sùng gần như gầm lên: "Mau đi, đánh ngất ta!"

"Nhưng mà, ta nghe nói, loại thuốc này, nếu như không thư hoãn, có thể sẽ chết......"

Đáng chết......

Hiện tại, những lời này truyền vào tai Diệp Sùng bỗng trở nên hấp dẫn lạ thường.

Hắn mỉm cười, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Lăng Thanh bằng ánh mắt nóng rực, khàn giọng nói: "Có phải vừa rồi ngươi nói ngươi thích ta?"

Lăng Thanh vội vàng che ngực, cuống quít nói: "Chỉ là có chút thích thôi, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi chạm vào ta!"

Diệp Sùng nghiêng đầu, kiên nhẫn nhíu mày, hắn có thể cảm nhận rõ ràng mình đang làm gì, nhưng lại cảm thấy dần dần không thể khống chế lý trí của mình.

Trên thực tế, hắn đã vô pháp khống chế. Lúc này, hắn cảm thấy mình như một con quái vật tràn đầy dục vọng ham muốn.

Tất cả những gì hắn có thể nghĩ bây giờ là muốn người trước mặt giải tỏa ham muốn của mình.

Nhưng trong quá trình công lược lâu dài trước đây đã làm hắn có một thói quen khắc vào xương máu, đó là không cưỡng ép.

"Trừ khi ngươi đồng ý, ta sẽ không chạm vào ngươi...... Lăng Thanh, ngươi không muốn đánh ta bất tỉnh, để ta chết như thế này phải không? Nếu đã như vậy, vậy ngươi giúp ta đi, như thế đối với hai chúng ta đều tốt......" Giọng nói của hắn rất ôn nhu, giống như ma quỷ đang dỗ dành một con cừu non thuần khiết.

Lăng Thanh do dự một lát: "Giúp như thế nào......?"

Diệp Sùng biết mình sắp thành công, liền vẫy tay với Lăng Thanh: "Lại đây."

Lăng Thanh do dự một chút, đi tới trước mặt hắn: "Ngươi không phải đang gạt ta chứ?"

Diệp Sùng nhìn cậu làm ra bộ dáng tùy thời muốn chạy trốn, khóe môi cong lên, đột ngột vươn tay nắm lấy cổ tay của cậu, dùng sức kéo, Lăng Thanh hét lên một tiếng, ngã nhào vào trong ngực hắn.

Ngay khi Lăng Thanh hoảng sợ giãy giụa, tay Diệp Trùng liền nhẹ nhàng vuốt ve eo cậu, Lăng Thanh lập tức run lên, cơ thể mềm nhũn.

"Đừng sợ, ta sẽ dạy ngươi cách làm. Đừng cử động lung tung, đợi chút nữa ta mất khống chế thì......" Diệp Sùng thở dốc khi nói, gần như ở bên tai Lăng Thanh thở dốc.

Lăng Thanh đỏ mặt, không biết nên phản ứng thế nào, sau đó tay cậu liền bị Diệp Sùng kéo lại, chạm vào một vật gì đó nóng hổi.

Bàn tay cậu vô thức rụt lại muốn trốn.

"Ngươi dùng tay giúp ta." Diệp Sùng dục vọng càng ngày càng mãnh liệt, ngữ khí trở nên có chút lạnh lùng ra lệnh.

Lăng Thanh nhìn bộ dáng khó chịu của hắn, do dự một lát, sau đó đỏ mặt đưa tay hướng tới giữa háng Diệp Sùng, cầm vật nóng hổi của Diệp Sùng trong tay, trong lòng không khỏi run lên.

To quá......

Một bàn tay thế mà cầm không được.

Bị nắm lấy Diệp Sùng híp híp mắt: "Di chuyển đi, dùng thêm tay kia nữa."

Lăng Thanh mím chặt môi, quỳ xuống giữa hai chân Diệp Sùng, duỗi tay còn lại ra, nắm hai tay lại, bắt đầu cứng nhắc cử động lên xuống.

Diệp Sùng khẽ cau mày, đặt một tay lên vai Lăng Thanh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của cậu.

Lăng Thanh cả đời chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như vậy, lòng bàn tay nóng bừng run lên, nhịn một hồi, cuối cùng nhịn không được nữa, đỏ mặt nói: "Ngươi...... có thể đừng sờ ta nữa không."

Diệp Sùng vẻ mặt có chút ủy khuất: "Là động tác của ngươi quá thô lỗ, ta không thoải mái."

"Nhưng mà, ta đã loát rất nhẹ a......"

"Khô quá......" Diệp Sùng bỗng nhiên không đầu không đuôi nói một câu.

Lăng Thanh không hiểu: "Sao cơ?"

"Bởi vì quá khô, cho nên mới như thế, nơi này......" Hắn nói, nhìn về phía Lăng Thanh ý bảo cậu nhìn nơi kia một cái.

Lăng Thanh cuối cùng cũng hiểu ra, khuôn mặt vốn đã đỏ bừng nay càng đỏ hơn, tầm mắt càng không dám nhìn Diệp Sùng, lắp bắp nói: "Vậy...... cũng không có cách nào khác a......"

"Ngươi liếm ướt nó đi......" Diệp Sùng thấy Lăng Thanh không dám nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm, dục vọng muốn ăn tươi nuốt sống cậu dưới sự thôi thúc của thuốc càng thêm mãnh liệt.

Lăng Thanh nghe được lời này, không thể tin nhìn hắn: "Ngươi nói gì? Làm sao ta có thể đồng ý......"

Lời từ chối còn chưa nói xong thì cậu đã bị Diệp Sùng đẩy ngã trên mặt đất.

Lăng Thanh hoảng sợ nhìn hắn.

Sau đó liền bị Diệp Sùng tách hai chân ra, đầu ngón tay mơn trớn vuốt ve phần thân dưới mềm mại của cậu, vuốt ve mấy cái, hắn tìm thấy huyệt khẩu mềm mại cùng nhụy hoa, bắt đầu trêu chọc xoa xoa.

"Không!" Lăng Thanh kinh hãi cảm nhận được đầu ngón tay của Diệp Sùng bắt đầu xuyên vào trong cơ thể mình, đáng sợ hơn là cơ thể cậu thế mà sinh ra khoái cảm, thậm chí hạ thân còn bắt đầu chảy ra chất lỏng.

Diệp Sùng nhìn dâm dịch chảy ra từ người cậu, dính một ít vào ngón tay hắn, sau đó đưa đến trước mặt Lăng Thanh: "Nếu ngươi không muốn dùng miệng thì lấy cái này bôi trơn cũng được."

Lăng Thanh lại sắp khóc, cậu lắc đầu: "Đừng...... ngươi mau buông ta ra, ta...... đồng ý, Diệp Sùng...... đừng......"

Nhìn dáng vẻ này của cậu, Diệp Sùng dừng lại một chút, sau đó đột nhiên cúi đầu hôn lên miệng cậu, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng, cùng cậu hôn thật sâu.

Lăng Thanh bị hôn đến mặt đỏ tai hồng, dưới thân chảy ra càng nhiều chất lỏng kỳ lạ.

Lúc này Lăng Thanh bỗng thầm may mắn, may mắn Diệp Sùng chưa sờ tới chỗ đó, nếu để hắn biết cậu chỉ bị hôn một cái mà đã ra nhiều nước như thế, hắn chắc chắn sẽ cười nhạo cậu.

Hôn xong, Diệp Sùng kéo Lăng Thanh ngồi dậy, sau đó dùng sức ấn vào vai cậu, thúc giục Lăng Thanh nhanh lên.

Lăng Thanh nhìn côn thịt đáng sợ giữa háng Diệp Sùng, vô thức nuốt nước bọt, sau đó nhắm mắt lại, tim đập thình thịch, cậu nằm sấp xuống, há miệng ngậm lấy quy đầu vào trong miệng.

Nồng quá.

Lăng Thanh cau mày khó chịu.

Diệp Sùng nắm chặt tóc sau gáy của cậu, nháy mắt bị cậu ngậm vào trong miệng, hắn vừa lòng hít một hơi thật sâu, thấp giọng chỉ đạo: "Đừng dùng răng...... dùng lưỡi...... ha...... đúng rồi...... sâu hơn chút nữa......"

Cổ họng Lăng Thanh rất nông, nhưng côn thịt của Diệp Sùng vừa dài vừa to, Lăng Thanh nhiều nhất chỉ có thể ngậm quy đầu rồi thêm một đoạn ngắn vào trong miệng, ban đầu thì không sao, nhưng càng về sau lại càng khiến Diệp Sùng không hài lòng.

Diệp Sùng nhịn không được được đẩy mạnh vào trong, kết quả Lăng Thanh lập tức phun ra, rồi nôn khan một trận, khóe mắt trào ra nước mắt, nhìn Diệp Sùng bằng ánh mắt ủy khuất khó hiểu.

Diệp Sùng không quan tâm nhiều đến thế nữa, kỹ thuật của Lăng Thanh quá kém, mắt hắn đỏ lên vì không thể giải tỏa tốt, đưa tay loát động côn thịt của mình, trong đầu đột nhiên nhớ đến sư tôn. Nếu sư tôn ở đây thì tốt quá, không biết sư tôn bây giờ đang làm gì. Hẳn không lâu nữa sư tôn sẽ phát hiện hắn mất tích.

Lăng Thanh nhìn vẻ mặt của Diệp Sùng, hắn tựa hồ đang nghĩ tới ai đó, trong lòng cậu bỗng thấy có gì đó nhói đau không thể giải thích được. Cậu lại đến trước mặt Diệp Sùng, kéo tay Diệp Sùng ra, cúi người xuống, đột nhiên không thầy dạy cũng hiểu, vừa vuốt ve côn thịt Diệp Sùng, vừa ngậm quy đầu bắt đầu di chuyển lên xuống.

Lần này động tác của cậu đã thành thạo hơn trước rất nhiều, thậm chí còn buộc mình phải nuốt sâu vào trong cổ họng.

Lăng Thanh cảm thấy mình điên rồi, thế mà lại làm loại chuyện này.

Dù cậu đã cố gắng rất nhiều, nhưng dù sao cậu cũng chỉ là người mới, hơn nữa Diệp Sùng lại quá lớn, cậu vất vả hồi lâu Diệp Sùng vẫn không xuất tinh, cậu không thể chịu nổi nữa, cổ họng đã bắt đầu đau nhức. Một lúc sau, cậu nhổ côn thịt ra, môi đỏ bừng, ngẩng đầu hỏi Diệp Sùng: "Được không?"

Diệp Sùng đưa tay xoa xoa khóe miệng của cậu, tàn nhẫn nói: "Vẫn chưa được."

Lăng Thanh quả thực muốn khóc, cổ họng đau đến khàn cả giọng: "Thế làm sao mới được?"

"Phải đợi nó mềm mới được."

"Vậy muốn nó mềm thì phải làm sao?"

Diệp Sùng bây giờ mới biết, Lăng Thanh thật sự là tiểu thiếu niên cái gì cũng không biết.

"Làm cho nó bắn ra thì nó sẽ mềm. Nếu ngươi...... thật sự không thể làm được, vậy thì đánh ngất ta đi." Diệp Sùng nói rất nghiêm túc, nhưng tay hắn lại nắm chặt đôi tay của Lăng Thanh, làm đôi tay ấy bao bọc lấy côn thịt của mình rồi nhanh chóng loát động.

Lăng Thanh cảm thấy lòng bàn tay có chút tê dại: "Đã làm đến bây giờ rồi, vẫn là tiếp tục đi, ta không muốn hại ngươi."

Diệp Sùng buông tay cậu ra, bảo cậu tự mình di chuyển, làm nhanh hơn nữa.

Lăng Thanh đành phải dùng sức loát, nhưng làm một lúc lâu, hai tay sắp bị chuột rút, Diệp Sùng lại nhắm mắt dựa vào tường, vẻ mặt không chút biểu cảm, mà côn thịt của hắn cũng không hề có dấu hiệu sắp xuất tinh.

"Tại sao còn chưa ra? Ta không chịu nổi nữa." Giọng nói của Lăng Thanh mang theo tiếng khóc nức nở, nhưng mà mới nói xong lời này, cậu bỗng cảm giác côn thịt trên tay càng cứng hơn, cậu hoảng sợ ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt Diệp Sùng nhìn cậu chợt trở nên có chút đáng sợ.

Cậu theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng Diệp Sùng lại nắm chặt cổ tay cậu, lực đạo mạnh vô cùng, tựa như sắt thép kiềm chặt.

"Ngươi...... Ngươi muốn làm gì? Diệp Sùng, không được, ngươi đã hứa với ta, là không chạm vào ta......" Lăng Thanh hàm răng có chút phát run.

Diệp Sùng không nói gì, chỉ dùng tay còn lại vòng qua eo cậu, sau đó một tay khác nhấc chân cậu lên, dùng hai tay ôm, để cậu ngồi lên đùi mình, thân thể hai người dính sát vào nhau.

Lăng Thanh vô cùng hoảng sợ, nhất là khi cảm nhận được chỗ non mềm của cậu chạm vào côn thịt của Diệp Sùng.

Diệp Sùng cầm côn thịt, áp vào huyệt khẩu của cậu cọ cọ, sau đó nhắm ngay miệng huyệt, như thể đang định đâm nó vào trong.

Lăng Thanh nắm lấy vai Diệp Sùng, kinh hãi lắc đầu, nước mắt trào ra từ khóe mắt: "Không...... Diệp Sùng...... xin ngươi......"

Diệp Sùng thanh tỉnh lại trong giây lát, lấy lại được phần nào khả năng kiểm soát lý trí. Hắn thì thầm bên tai Lăng Thanh: "Rõ ràng ngươi cũng ướt...... thôi, ta chưa bao giờ ép buộc ai cả."

Vừa nói hắn vừa đứng dậy, rồi kéo Lăng Thanh lại, bắt cậu nằm quay lưng về phía mình, hai chân khép vào nhau.

"Trước khi ngươi đồng ý, ta sẽ không tiến vào." Hắn nói rồi cầm lấy côn thịt của mình đưa vào giữa hai đùi ướt đẫm của Lăng Thanh.

Cảm giác mềm mại và chặt chẽ khiến nháy mắt khiến hắn thấy thoải mái hơn.

"Ừ a......" Nhụy hoa bị côn thịt cọ qua khiến Lăng Thanh không nhịn được rên rỉ.

Lăng Thanh vừa rên rỉ liền làm sự kiềm chế duy nhất còn sót lại của hắn tan thành mây khói, hắn trực tiếp mạnh bạo ra vào giữa hai đùi cậu.

Tốc độ cực nhanh, da thịt hai người chạm vào nhau không ngừng phát ra tiếng 'bạch bạch bạch'. Nghe được tiếng va chạm, Lăng Thanh cảm thấy đời này cậu không còn mặt mũi gặp người nữa. Đôi tay cậu chống lên tường, eo bị Diệp Sùng ấn xuống, thắt lưng uốn lượn thành vòng cong tuyệt đẹp, miệng huyệt mẫn cảm thỉnh thoảng bị côn thịt của Diệp Sùng cọ xát, mỗi khi cọ qua cậu đều không ngừng rên rỉ.

Cậu muốn kiềm chế không để bản thân phát ra âm thanh đáng xấu hổ như vậy, nhưng cậu hoàn toàn không thể kiểm soát được.

Không còn cách nào khác, cậu đành phải cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình, cúi đầu nhìn sang nơi khác, vừa cúi xuống đã nhìn thấy quy đầu thô to của Diệp Sùng bất thình lình xuất hiện rồi biến mất giữa hai chân cậu với tốc độ cực nhanh.

Tuy rằng còn chưa thật sự tiến vào, nhưng Lăng Thanh lại có cảm giác như bị người ta làm đến mềm nhũn hai chân.

Mắt thấy hai chân cậu vô lực muốn tách ra, Diệp Sùng bỗng giơ tay vỗ vào mông cậu một cái, ngữ khí nghiêm khắc nói: "Khép lại."

Lăng Thanh cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng càng khiến cậu xấu hổ hơn là cậu thế nhưng sinh ra khoái cảm lạ thường khi bị hắn đánh mông, tiểu huyệt mất khống chế phụt ra càng nhiều dâm dịch, chỉ khép chân lại bị đâm rút nhưng lại phát ra tiếng nước.

Cậu không muốn thừa nhận cơ thể mình dâm đãng. Câu nói song tính vốn dâm đãng vẫn luôn đeo bám cậu. Từ nhỏ cậu đã thề rằng mình sẽ làm người ngay thẳng, nhưng giờ đây mọi cố chấp của cậu đều dần tan vỡ. Cậu quay người muốn trừng mắt Diệp Sùng nhưng lại bị Diệp Sùng ngăn lại, hắn cắn môi hôn cậu say đắm.

"Ưm......"

Diệp Sùng vừa hôn vừa thừa dịp cậu không chú ý tháo vải quấn ở ngực cậu xuống, tấm vải trắng dài rơi xuống đất thành vòng tròn, một cặp thỏ ngọc trắng như tuyết nhảy ra.

Diệp Sùng dùng tay bao lấy, phía dưới vẫn như cũ ra vào giữa hai chân cậu. Hai người hôn nhau, nước bọt theo khóe miệng Lăng Thanh chảy dài. Ngực cậu bị Diệp Sùng nhào nặn thành nhiều hình dạng khác nhau, lúc này trên người cậu còn dư lại vài mảnh vải, nhìn càng thêm dâm đãng.

"A ưm...... Không...... ưm...... a...... ưm...... a......"

Diệp Sùng cảm nhận được cơ thể cậu run lên vì sướng, đặc biệt khi Lăng Thanh bắt đầu di chuyển mông về phía sau kết hợp với động tác đâm rút của hắn.

Vì thế, hắn cố ý không chạm vào nhụy hoa ở cửa huyệt Lăng Thanh nữa, chỉ là mỗi lần ra vào cọ mạnh vào phần thịt gần tiểu huyệt.

Cảm giác không sai biệt lắm, hắn đột ngột dừng lại, nằm xuống, kéo Lăng Thanh đang mờ mịt cưỡi lên người hắn.

"Ta hơi mệt, Thanh Nhi, tự động đi."

Nghe giọng nói dịu dàng của hắn, Lăng Thanh càng trầm mê, cộng với dục vọng đang dâng trào trong cơ thể, dưới ánh mắt khích lệ và bao dung của Diệp Sùng, cậu cưỡi lên côn thịt lớn của Diệp Sùng, theo bản năng di chuyển tới lui.

Diệp Sùng cảm nhận được mông thịt của cậu bao bọc lấy côn thịt của hắn, thêm sức nặng của cơ thể, đè đến mức hắn thoải mái híp híp mắt.

Mỗi lần Lăng Thanh cử động, cậu đều cảm giác như lỗ nhỏ của mình bị đâm xuyên, côn thịt to lớn như một con rắn trườn xuống dưới người cậu, cọ vào nhụy hoa, làm cậu thoải mái đến nỗi hơi hé miệng, phập phồng thở dốc, hai đầu vú trước ngực dâm đãng khẽ đong đưa.

"A a...... ưm...... A...... A......"

Nhìn vẻ mặt mê mẩn của cậu, Diệp Sùng khẽ cười, vươn tay bóp chặt đôi thỏ ngọc của cậu: "Thanh Nhi, nhanh lên, nhanh lên nữa, ta sắp xuất tinh rồi."

Lăng Thanh nghe hắn nói, quả nhiên động tác nhanh hơn.

Lúc này cậu đã hoàn toàn trầm mê vào dục vọng.

Sau khi di chuyển khoảng chục lần, cơ thể Lăng Thanh chợt run lên, một dòng chất lỏng ấm áp từ trong hoa huyệt phun ra, cơ thể co giật, ngã vào người Diệp Sùng, tiếng rên rỉ của yếu đi rất nhiều, giống như tiếng mèo con kêu.

Diệp Sùng ôm cậu ngồi thẳng dậy, hôn lên vành tai, sau đó trải quần áo xuống đất, đặt Lăng Thanh lên, hắn vốn định buông Lăng Thanh ra, nhưng Lăng Thanh lại ôm chặt lấy cổ hắn, như đang lưu luyến níu kéo.

Cảm nhận được sự quyến luyến của Lăng Thanh, Diệp Sùng cũng không có ép buộc, chỉ ôm lấy cậu, khoanh chân, côn thịt cọ cọ vào lỗ nhỏ mềm mại, dùng tay vuốt ve sợi tóc của cậu: "Thanh Nhi, ta khó chịu quá, ta muốn tiến vào, được không?"

Lăng Thanh không nói chuyện, Diệp Sùng cảm nhận được cậu đang khẩn trương cùng sợ hãi, thanh âm càng thêm ôn nhu mà trấn an: "Đừng sợ, ta sẽ thực ôn nhu."

Lăng Thanh cảm nhận được quy đầu của hắn đã đâm vào trong một chút, chạm vào tấm màng mỏng trong cơ thể cậu.

Cuối cùng, cậu nói một chữ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro