Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19.

Trước khi rời Yokohama, còn một việc nhất định phải làm. 

Đó là đưa Akutagawa Ryuunosuke đến một bệnh viện lớn để kiểm tra sức khỏe tổng quát. Bệnh viện lớn này là một bệnh viện tư nhân nổi tiếng trong giới y học, được gia tộc Ootori có tiếng trong y học công bố sẽ thành lập ở Yokohama khi Bạch Trú tám tuổi. Từ việc xác định địa điểm đến xây dựng mất khoảng một năm, và khi Bạch Trú chín tuổi thì bệnh viện hoàn thành và đi vào hoạt động, đây là một bệnh viện có uy tín rất cao.

Mặc dù các vấn đề sức khỏe của Akutagawa Ryuunosuke từ khi còn nhỏ đến nay về cơ bản đã không còn thấy rõ, nhưng cơ thể yếu ớt của cậu vẫn khiến Bạch Trú lo lắng.

Sau khi làm tất cả các xét nghiệm, Akutagawa Ryuunosuke được xác nhận là có hệ miễn dịch yếu, là một người thể chất yếu ớt, rất dễ bị cảm lạnh chỉ vì một cơn gió nhẹ. Môi trường sống khắc nghiệt khi còn nhỏ đã để lại những tổn thương ngầm và bệnh tật trên người cậu. Mặc dù sau khi được Bạch Trú cứu về đã dần hồi phục, nhưng một số vấn đề không thể tránh khỏi vẫn được các thiết bị y tế tinh vi của bệnh viện kiểm tra ra.

"Đường hô hấp của cậu bé rất dễ bị nhiễm trùng, tuy hiện tại không có, nhưng có thể xác định cậu bé có khả năng rất cao mắc bệnh viêm phổi." Bác sĩ cầm tờ kết quả kiểm tra nghiêm túc nói, "Em trai cô bình thường có phản ứng nào khiến cô lo lắng không? Chẳng hạn như thường xuyên chóng mặt."

"Ho khan thì có, hồi nhỏ em ấy hay ho, bây giờ vẫn thỉnh thoảng ho, chắc là như bác sĩ nói, đường hô hấp của em ấy yếu hơn." Bạch Trú vừa nhớ lại vừa nói.

"Phải để cậu bé tránh xa những nơi bụi bặm, nhà cửa phải chú ý vệ sinh, thường xuyên thông gió để không khí trong lành..." Bác sĩ lẩm bẩm dặn dò, Bạch Trú lắng nghe rất chăm chú, Nakahara Chuuya và Akutagawa Gin bên cạnh cũng đặc biệt chuyên tâm.

Akutagawa Ryuunosuke đang lắng nghe thì cổ họng chợt ngứa ran, không kìm được ho khan một tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của ba người trong nhà. Cậu đỏ tai, vội vàng xua tay ra hiệu mình hoàn toàn không sao.

"Em định cùng chị Bạch Trú đến Tokyo." Rời bệnh viện, bốn người cùng ngồi trong một phòng riêng tại quán cà phê, Akutagawa Gin đột nhiên nói, "Đến trường Trung học Ouran - trường quý tộc số một Nhật Bản, nhập học với tư cách là học sinh ưu tú. Mặc dù không biết có thành công hay không, nhưng em vẫn muốn thử xem."

Nakahara Chuuya: ?

Akutagawa Ryuunosuke: !!!

Akutagawa Ryuunosuke hoàn toàn chưa từng nghe Akutagawa Gin nói về chuyện này trước đây, càng không nói đến Nakahara Chuuya.

"Ừm, chị đã bàn bạc với Gin rồi." Bạch Trú hiển nhiên đã biết, "Chị sẽ đưa Gin cùng đi Tokyo... được không?"

Hai cô gái ngồi cạnh nhau âm thầm nắm tay, nhìn sang hai người anh của mình đối diện. Một người dịu dàng như Yamato Nadeshiko, một người bình thường tĩnh lặng như tranh vẽ. Cả hai đều được trời ban cho khuôn mặt có thể kiếm sống, trong mắt các anh trai thì tự nhiên đã có hiệu ứng đặc biệt. Với ánh mắt cẩn thận ngước lên nhìn như vậy, làm sao mà chịu nổi.

"Chị Bạch Trú một mình ở Tokyo sẽ rất cô đơn, Gin đi cùng cũng tốt." Akutagawa Ryuunosuke, sau khi lấy lại tinh thần từ tin tức em gái sắp rời Yokohama, dần dần cảm thấy đây là một điều tốt, nghiêm nghị nói: "Dù thế nào, việc nỗ lực vì lý tưởng của mình là điều tốt đẹp, bất kể thành công hay thất bại, tấm lòng này là một điều tốt đẹp không ai có thể phủ nhận. Anh sẽ kiên nhẫn chờ tin tốt của em ở Yokohama, Gin."

Akutagawa Gin chớp chớp mắt, sau khi ánh sáng long lanh trong mắt mờ dần, cô bé nở một nụ cười dịu dàng và ngọt ngào với Akutagawa Ryuunosuke: "Anh trai đúng là... càng ngày càng giống chị Bạch Trú." Đặc biệt là những lời tán thành, khen ngợi người khác đôi khi cậu nói ra.

Câu nói này của Akutagawa Gin chắc chắn là lời khen ngợi tốt nhất dành cho Akutagawa Ryuunosuke. Akutagawa Ryuunosuke cố nén niềm vui, che giấu bằng cách đưa tay che miệng ho khan một tiếng.

"Đúng vậy, ở Yokohama có anh và Ryuunosuke, nơi này từ đầu đến cuối luôn là nhà của các em." Nakahara Chuuya gật đầu, trên mặt nở nụ cười cưng chiều, "Gặp chuyện gì, phiền phức gì cứ nói với bọn anh. Mà nói đến, chúng ta còn chưa thử 'tám' chuyện điện thoại bao giờ nhỉ? Vậy thì hẹn trước đi, ít nhất mỗi tuần gọi điện một lần."

"Mỗi tuần một lần?" Bạch Trú suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Vậy thì, sẽ nhịn những chuyện muốn chia sẻ với anh Chuuya và Ryuunosuke trong tuần, sau đó vào ngày cuối cùng nói ra hết— có thể nói từ đêm đến sáng, có thể 'tám' chuyện rất lâu đúng không?"

Vừa nói, mắt cô không kìm được phát sáng, tràn đầy mong đợi và vui vẻ, dường như dù cả nhà không ở cùng nhau cũng hoàn toàn không có chút cảm giác xa cách nào.

"Vậy Gin cũng phải như vậy! Nói thật nhiều chuyện với anh trai và anh Chuuya!" Akutagawa Gin cũng mắt sáng lên, dịu giọng hưởng ứng, "Nhưng để khỏi quên những điều muốn nói, cần phải có một cuốn sổ ghi chép lại!"

Bạch Trú gật đầu tán thành: "Có lý."

Thiếu nữ tóc trắng và thiếu nữ tóc đen như đạt được sự đồng thuận, ăn ý đập tay.

—Đúng, như vậy thì quả thực có thể 'tám' rất lâu, 'tám' đến mức chín rục luôn.

Bị đáng yêu đến mức Nakahara Chuuya phải đưa tay che mặt quay sang bên cạnh, tim đập thình thịch. Hắn cố hết sức nhịn việc muốn ôm lấy "mặt trời nhỏ" của mình mà vuốt ve thật mạnh, vuốt cho đến khi tóc cô dựng đứng lên, đôi vai cũng không kìm được run rẩy nhẹ.

Akutagawa Ryuunosuke gần như muốn úp mặt xuống bàn. Xong rồi, bây giờ cậu đã bắt đầu mong chờ cuộc gọi của chị Bạch Trú và Gin rồi.

Hai người anh trai chợt nhận ra thế nào là 'chờ đợi là hạnh phúc trong dày vò'.

"Khi em và Gin không ở Yokohama, Ryuunosuke phải tự mình chú ý đến tình trạng sức khỏe nhiều hơn, có bất kỳ khó chịu nào cũng đừng cố chịu đựng. Anh Chuuya không phải đã nói mình được chuyển chính thức sao? Vậy thì... ừm, công ty Mori, công việc luôn rất nặng nề, anh Chuuya cũng phải chú ý chăm sóc bản thân, dù sao sau này cũng không còn ai ở Yokohama níu giữ anh, nhắc anh nhớ về nhà nghỉ ngơi nữa."

Bạch Trú nghiêm túc nói, Nakahara Chuuya càng nghe đầu càng cúi thấp.

Chẳng phải sao, khi Bạch Trú ở đây, hắn dù bận đến mấy cũng phải tan ca về nhà. Bạch Trú không ở đây nữa, vậy thì ở đâu cũng như nhau, ở Mafia Cảng thì chẳng phải cứ liên tục đi làm nhiệm vụ, làm việc sao?

Vị cán bộ Mafia Cảng trẻ nhất bị vài câu nói bình thản của em gái chọc trúng tâm tư mà không ngẩng đầu lên được, trông thật buồn cười. Biết rằng Bạch Trú nói thêm nữa thì mình cũng không thoát được, Akutagawa Ryuunosuke vội vàng đẩy phần bánh phô mai của mình đến trước mặt Bạch Trú, cung kính nói:

"Chị Bạch Trú, mời ăn bánh!"

Bạch Trú sững người, cầm nĩa bánh im lặng ăn bánh. Cái tính mê ăn, ăn là không nói chuyện, ăn một cách nghiêm túc của cô đã cứu Nakahara Chuuya và Akutagawa Ryuunosuke một mạng.

Akutagawa Gin nhìn thấu nhưng không nói ra, nhịn cười nhìn.

Thật tốt khi được chị Bạch Trú cứu sống.

Rời khỏi phòng riêng, Nakahara Chuuya thấy Bạch Trú lấy điện thoại ra liền biết cô muốn liên hệ với chú thuật sư đã đến Yokohama đón cô: "Hành lý đã chuẩn bị xong hết chưa?"

"Ừm." Bạch Trú gật đầu.

"Không đủ quần áo thay thì có thể mua thêm, thẻ đã làm rồi, anh sẽ định kỳ gửi tiền cho em, cứ chi tiêu thoải mái đừng tiếc."

"Ừm."

"Sau khi đến đó, nếu gặp bất kỳ chuyện gì, nhất định, tuyệt đối, chắc chắn phải nói với anh. Đừng đến lúc đó chỉ báo tin vui mà giấu tin buồn. Chuyện tiệm hoa và Coco cũng không cần lo, anh ở đây trông coi cho em. Coco anh đã tìm được một gia đình tốt để nhận nuôi, muốn gặp Coco lúc nào cũng có thể qua thăm."

"Ừm."

"À, kẹo... kẹo chanh của tiệm đó em chắc đã quen rồi nhỉ. Anh và Ryuunosuke đã đặc biệt đặt làm kẹo chanh ở tiệm đó, em cũng bỏ vào vali đi, mang theo vài viên trong người, ăn cho đỡ buồn trên đường."

"Ừm."

"Em và Gin tuy đều ở nội trú, nhưng tốt nhất vẫn nên mua một căn hộ ở Tokyo, dù sao cũng không thể ở ký túc xá trường 365 ngày được. Tiền anh và Ryuunosuke đều đã gửi vào thẻ ngân hàng đó rồi."

"Ừm."

"Vậy... tạm biệt."

"Ừm, tạm biệt, anh Chuuya, Ryuunosuke, em đi làm chú thuật sư kiếm tiền nuôi gia đình đây."

Nakahara Chuuya: Kiếm tiền nuôi gia đình...? Khoan đã?!

Lải nhải như một bà mẹ già nói rất nhiều, Nakahara Chuuya nhìn bóng Bạch Trú đi xa, trong lòng bỗng trở nên trống rỗng.

Nakahara Chuuya hít một hơi thật sâu, thoát khỏi sự buồn bã này. Lịch trình hôm nay của hắn đều là tránh tai mắt của Mafia Cảng. Hắn biết rõ rằng một khi mối quan hệ của hắn với Bạch Trú bị lộ, thì mối quan hệ này sẽ không thoát khỏi kết cục bị lợi dụng.

Đó là điều mà Nakahara Chuuya không muốn thấy nhất.

"Đi thôi, Ryuunosuke, phải đến tổng bộ rồi." Nakahara Chuuya thở dài một hơi, "Cảm giác mình vẫn không hữu dụng bằng A Trú."

Thế lực thần bí trong giới chú thuật, một tổ chức hùng mạnh có thể trực tiếp can thiệp, vượt qua cả Mafia Cảng và chính phủ sao? A Trú được giới chú thuật mời cuối cùng vẫn lợi hại hơn anh trai này rất nhiều. Vì vậy, hắn phải không ngừng cố gắng, ít nhất là tuyệt đối không thể để hai cô em gái quý báu của mình phải chịu thiệt thòi về kinh tế dù chỉ một chút.

Trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình hắn sẽ không nhường cho Bạch Trú đâu!

"Nhắc mới nhớ, đồ vật mà thủ lĩnh mới yêu cầu điều tra vẫn chưa có thông tin chính xác, nhưng cũng phải thôi, vì thứ họ điều tra là Arahabaki..." chẳng phải chính là hắn sao, mà Nakahara Chuuya thì không có ý định công khai chuyện này trong Mafia Cảng.

Nakahara Chuuya suy nghĩ một chút, "Nhưng người tên Rando đó... quả nhiên vẫn phải đi hỏi một chút nhỉ, anh thấy dị năng của người này rất quen thuộc."

"Chuyện này, thủ lĩnh không phải đã để anh Chuuya và Dazai-san hợp tác điều tra sao?" Akutagawa Ryuunosuke hỏi, lập tức thấy Nakahara Chuuya lộ ra vẻ mặt như ngửi thấy mùi cá trích đóng hộp, điều này khiến cậu không khỏi cười bất lực.

Anh Chuuya và Dazai-san thật sự là ghét nhau đến tột cùng. Akutagawa Ryuunosuke khá ngưỡng mộ Dazai Osamu, người thông minh gần như yêu quái đó, nhưng số 1 trong lòng cậu mãi mãi là Bạch Trú, người đã đưa cậu và Akutagawa Gin thoát khỏi địa ngục và ban cho cậu một cuộc sống ý nghĩa mới.

"Đúng vậy, tên đó chắc chắn đã đi hỏi thông tin từ lâu rồi, tên đó là một tồn tại thông minh và nhanh nhạy hiếm có trên đời." Nakahara Chuuya nói.

Ngay cả một quái vật ban đầu không phải người không phải thần như hắn cũng có A Trú đồng hành từ nhỏ đến bây giờ, chưa từng nếm trải sự cô đơn.

"Đổi quần áo rồi hãy đến Mafia Cảng đi, chúng ta mặc thế này nhìn thế nào cũng không hợp." Nakahara Chuuya vừa nói vừa cởi chiếc áo khoác kaki đang mặc. Hắn trăm phần trăm chắc chắn tên khốn Dazai Osamu nhìn thấy hắn mặc như vậy nhất định sẽ chê hắn quá trẻ con.

Akutagawa Ryuunosuke cúi đầu nhìn chiếc áo phông trắng dài tay và áo khoác len màu xanh nhạt đang mặc, gật đầu hiểu ý, quả thực... cực kỳ không hợp.

Khi Nakahara Chuuya và Akutagawa Ryuunosuke về nhà thay quần áo, Bạch Trú và Akutagawa Gin cũng đã đến điểm hẹn, và gặp Harayama Kouta.

"Đã để ngài đợi lâu rồi." Bạch Trú kéo Akutagawa Gin đến trước mặt Harayama Kouta.

"Vậy chúng ta đi thôi." Harayama Kouta cười giơ lên ba tấm vé xe trong tay. Tình hình của Akutagawa Gin anh đã trao đổi với Bạch Trú qua điện thoại. Về việc Akutagawa Gin đến Ouran, anh cũng có thể giúp một tay.

Trên đường, Harayama Kouta nhìn tần suất Bạch Trú liên tục ăn kẹo mút từ khi lên xe, hoàn toàn là kẹo mút vừa hết là lập tức ăn viên khác không ngừng nghỉ. Akutagawa Gin bên cạnh cũng tỏ vẻ quen thuộc. Thấy Harayama Kouta nhìn, Bạch Trú liền đưa cho anh một viên.

Vì kẹo mút có thể cắn vào que kẹo sẽ không vô ý nuốt cả viên, xét thấy sau này Bạch Trú sẽ vận động nhiều hơn do việc tiêu diệt chú linh, nên lần này Nakahara Chuuya và Akutagawa Ryuunosuke mua kẹo mút là chủ yếu.

Harayama Kouta cảm ơn, bóc vỏ ăn thử một miếng, cả khuôn mặt anh không kìm được nhăn lại, mất đi khả năng ngôn ngữ.

"Đây là kẹo chanh mà anh trai và anh Chuuya đặc biệt làm riêng cho chị Bạch Trú đó, chắc cũng chỉ chị Bạch Trú mới có thể ăn mà không đổi sắc mặt thôi." Akutagawa Gin giải thích.

"—" Linh hồn Harayama Kouta đã bị chua đến mức rời khỏi cơ thể rồi.

Bạch Trú liếm viên kẹo chanh trong miệng, vô tội chớp chớp mắt. Cô chỉ muốn chia sẻ viên kẹo mình thích thôi, đâu có ý xấu gì đâu.

Chị Bạch Trú đúng là ngây thơ vô số tội mà, rõ ràng biết viên kẹo mình thích chua đến mức người bình thường không thể chịu nổi nhưng vẫn không nhắc nhở gì mà cứ thế đưa cho người ta ăn— Akutagawa Gin cảm thán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro