Chapter 41: Uta No☆Prince-sama♪ • Tiên bối
Chapter 41: Uta No☆Prince-sama♪ • Tiên bối
Tóm tắt
Trở về nhớ cho bọn họ uống thuốc nhé.
==================================
" 声を闻かせて
髪を靡かせ
Ah...Lesson of the night
Slowly slowly.
... "
Thời điểm tiếng hát vang lên, khán giả dưới khán đài ban đầu vẫn chưa tin tưởng lắm cho đến khi thấy bóng dáng của bốn người xuất hiện trên sân khấu. Tiếng la hét bất ngờ vang từ bốn phía khiến Yayoi đầu óc ong ong vì không bịt tai kịp.
" Áhhhhh!! Là Quartet Night thật kìaaa!!"
" Ôi chúa ơi! Là người thật đó! Ranmaru, em yêu anhh! "
" Khóc chết mất! Kurosaki ahhh! em yêu các anh, em yêu các anhhhhh! "
Điệu nhảy ngầu, giọng hát chạm đến trái tim, ca từ gợi tình và tiếng reo hò của khán giả gần như muốn lật bay cả nóc khán phòng, Yayoi nhìn vài nữ sinh đằng kia thật sự đang ôm nhau khóc thành tiếng, cơ thể run rẩy của họ làm cậu sợ họ sẽ lăn đùng ra xỉu mất.
——Thật khoa trương nha...
" Ah~ Không ngờ trường Iori lại hào phóng như vậy, có thể mời nhóm nhạc thần tượng nổi tiếng Quartet Night đến biểu diễn luôn cơ~ " Kaname nhìn Yayoi vừa bị giật mình vì tiếng hét quá lớn, hắn cười khẽ một tiếng rồi cúi sát vào tai cậu nói.
Yayoi thẳng thắng gật đầu. Nhìn phản ứng của khán giả là có thể biết bọn họ nổi tiếng cỡ nào. Các fan, đặc biệt là các fan nữ đều đỏ ửng cả mặt, ánh mắt mê ly, thân hình không khỏi lắc lư theo tiếng hát của bốn người trên sân khấu, toàn tâm toàn ý phát điên vì họ.
" ...Loveを信じろ
Love is all QUARTET NIGHT "
" Kyaaaaaaaa!!!! " Khi tiếng hát dừng lại cũng là lúc tiếng hò hét của khán giả đạt đến đỉnh điểm, như muốn giải phóng hoàn toàn sự phấn khích trong lòng, hò hét đến khàn cả giọng. Nếu không nhờ sự tự giác, kỷ luật của một học sinh trường danh giá phải có, chắc hẳn các fan tại hiện trường đã sớm lao lên giao lưu cùng thần tượng lòng mình rồi.
"Yaho~ Chào buổi tối mọi người~ " Người nói là Kotobuki Reiji với nụ cười ấm áp trên mặt. Giọng nói tràn đầy năng lượng của anh đã thành công tạo ra một tràng hò hét khác: " Các bạn có thích bài hát của tụi mình không~ "
" DẠ THÍCHHHH! " Các fan đồng thanh.
" Cảm ơn các bạn~ Mặc dù mình vẫn muốn trò chuyện với các bạn thêm một lúc nhưng sắp tới sẽ có rất nhiều chương trình thú vị. " Anh nghịch ngợm nháy mắt: " Hãy chú ý theo dõi nhé! "
" Ahhhhhhh! "
MC nhân cơ hội điều động bầu không khí: " Các bạn có muốn cùng nam thần tiếp xúc thân mật không? "
" MUỐNNN! "
" Vậy hãy để Ranmaru của chúng ta rút thăm một khán giả may mắn, Quartet Night của chúng ta sẽ trao tận tay tấm poster có chữ ký của họ với điều kiện là bạn khán giả may mắn đó phải biểu diễn một tiết mục cho mọi người xem nhé! "
" Vângg! Ranmaru, xin hãy chọn em điiii! " Sự cám dỗ của nam thần tượng quá lớn. Các fan phấn khích đỏ bừng mặt, đồng loạt giơ tay với hy vọng mình sẽ được chọn.
Kurosaki Ranmaru, người có đôi mắt dị sắc, thản nhiên nhìn quanh khán đài, tùy ý nói ra một con số: " Số 25 nhé. "
" A... " Những người không được chọn không khỏi thở dài thất vọng, cả tốp fan ngó đầu xung quanh xem đứa nào dám cướp mất cơ hội tiếp xúc với nam thần của mình.
" Yayoi-oniichan, là anh đó! " Wataru ngạc nhiên nhìn vé mời trong tay Yayoi.
" Ừm. " Yayoi suy nghĩ một chút rồi từ từ bước lên sân khấu trước ánh mắt ghen tị của mọi người. Tuy nhiên, khi Yayoi đứng dưới ánh đèn sân khấu, thấy rõ được khuôn mặt cậu khán giả không khỏi ồ lên cảm thán, mọi sự thù địch đều chuyển thành yêu thích - mái tóc đen dài vừa phải, đôi mắt đen láy như được kẻ thêm eyeliner, gương mặt tinh xảo đến mức vô thực. Đứng cạnh nam thần không hề bị lép vế chút nào! Trên vai cậu còn có một chú chó con trắng như tuyết đang nằm, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu!
" Không hổ là do Ranmaru chọn mà, dễ thương thật đấy~ " Reiji mỉm cười đặt tay lên vai Yayoi, " Vậy em trai dễ thương, hãy cho tụi anh biết tên của em trước nhé~ "
Yayoi im lặng liếc anh một cái: " Là đẹp trai, cảm ơn. Tên tôi là Kaionji Yayoi. "
" Được rồi, em trai đẹp trai dễ thương~ Anh rất mong chờ màn trình diễn của em trai Yayoi đó nha~ "
Yayoi là người duy nhất còn lại trên sân khấu, cậu gật đầu với Wataru đang hào hứng cổ vũ bên dưới, cũng như trấn an ánh mắt ẩn chút lo lắng của Masaomi. Yayoi bình tĩnh ngồi xuống trước cây đàn dương cầm được đưa lên theo yêu cầu của cậu, bàn tay thuần thục chuyển động, những ngón tay mảnh khảnh lộ rõ khớp xương lướt trên nền phím đen trắng, quyến rũ mê hoặc.
Tiếng piano du dương kết hợp cùng tiếng hát trong trẻo cất lên ca khúc "Dango Daikazoku" khiến cả khán phòng vốn đang ồn ào náo nhiệt sau tiết mục của Quartet Night dần yên tĩnh lại. Nếu bài hát "ポワゾンKISS" của Quartet Night là lời cám dỗ khiến người ta đỏ mặt trầm mê thì bài hát của Yayoi lại là một bài hát chữa lành chạm đến những cảm xúc sâu sắc nhất trong trái tim, nỗi buồn man mác hòa cùng chút hy vọng le lói khiến ai cũng đắm chìm trong đó, thậm chí có nhiều người còn rơi nước mắt mà chẳng hiểu vì sao.
Ở hậu trường, bốn người đang chuẩn bị rời đi lập tức khựng lại khi nghe thấy tiếng hát, tất cả đều nhìn về phía sân khấu, dưới ánh đèn toả nhè nhẹ, thiếu niên ngồi thẳng trước chiếc dương cầm, đôi mắt đen láy chuyên chú vào những chuyển động của đôi bàn tay, ca khúc tuy nhẹ nhàng ngọt ngào lại mang đến cho người ta cảm giác choáng ngợp như mắc nghẹn gì đó trong lòng.
Thời điểm bài hát lên đến cao trào, khi Yayoi đưa mắt nhìn sang có vài người đã vô thức hát theo cậu. Như bị lây nhiễm bởi bầu không khí tại hiện trường, ngày càng có nhiều người cùng tham gia đồng ca.
" だんごだんごだんごだんごだんごđại gia đình Dango... "
" Ara~, ghê gớm thật đấy, em trai Yayoi-chan. " Kaname nhẹ giọng cảm thán. Cú sốc từ thính giác tới tinh thần của anh không thể diễn tả bằng lời.
Đợi đến khi tiếng dương cầm dừng lại một lúc lâu, khán giả mới hồi phục tinh thần, lúc này trên sân khấu chỉ sót lại chiếc dương cầm nằm lẻ loi, còn thiếu niên đã mang lại bữa tiệc thính giác cho họ thì đã biến mất.
Yayoi không đi xuống khán đài mà đi thẳng vào hậu trường, nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó, trong đôi mắt đen láy lộ ra chút lo lắng. Các thành viên của Quartet Night vẫn ngồi ở phía sau cánh gà, khi nhìn thấy Yayoi mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cậu. Yayoi dừng bước, hướng bọn họ hỏi thăm: " Các anh có thấy con chó của tôi đâu không? " - Vừa rồi khi cậu đang biểu diễn trên sân khấu, dự trữ lương thực tự nhiên nhảy khỏi vai cậu mà chạy vào hậu trường, nhưng bây giờ thì lại chả thấy nó đâu.
" Bọn anh không để ý lắm. " Kotobuki Reiji trả lời: " Màn biểu diễn của em vừa rồi thật sự rất hay! "
" Cám ơn. " Yayoi đang lo lắng cho dự trữ lương thực nên chỉ đơn giản gật đầu một cái rồi trực tiếp chạy thẳng ra ngoài.
Yayoi tìm dự trữ lương thực khắp nơi nhưng vẫn không thấy. Cậu thầm quyết định trong lòng rằng khi tìm được nhất định sẽ cho nó nhịn đói cả ngày!
Khi chạy qua chỗ ngã rẽ Yayoi không để ý lắm nên liền bị va vào một bức tường thịt: " Ui! " Yayoi theo phản xạ che chiếc mũi bị đụng của mình lại: " Xin-... "
" Ngu ngốc! Hấp tấp như thế làm gì? " Một giọng nói trầm vang lên trên đầu.
Lời xin lỗi trên môi lập tức bị nuốt ngược vào, Yayoi ngẩng đầu lên thì chạm phải đôi mắt xanh nhạt ẩn chứa chút khinh thường nhìn xuống mình. Yayoi lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, muốn vòng qua bọn họ rồi rời đi.
" Thường dân ngu ngốc, cậu đụng phải bổn bá tước mà ngay cả xin lỗi cũng không có! " Giọng nói Camus tràn đầy bất mãn.
" Thôi nào, Camus, cũng do cậu cũng không chú ý tới đường đi mà. " Kotobuki Reiji mỉm cười hòa giải.
" Rõ ràng là lỗi của tên thường dân ngu ngốc hấp tấp này! " Cây gậy trong tay Camus chĩa thẳng vào Yayoi.
" Rõ là do anh mập quá nên mới cản đường tôi chứ bộ. " Giọng nói đều đều của Yayoi suýt nữa khiến cho hai mắt Camus bốc hỏa: " Thường dân, bá tước, bộ anh bị mắc bệnh trung nhị hả? "
" Thường dân ngu ngốc đúng là thiếu hiểu biết! Ta là bá tước đến từ cung điện tơ lụa ở xứ Silk Palace quanh năm băng giá. Thân là kỵ sĩ của Nữ hoàng, sao có thể để thân hình hoàn hảo của mình mập ra được! " Camus cực kỳ nghiêm túc nói.
Yayoi: ...
Cậu vỗ vai Reiji, cũng vô cùng nghiêm túc dặn dò: " Lần sau nhớ cho anh ta uống thuốc đầy đủ trước khi ra ngoài nhé. "
" Pfft! " Reiji có chút xấu tính bật cười trước sắc mặt đen xì của Camus.
Yayoi phớt lờ Camus đang sắp bùng nổ quay người định rời đi, kết quả vừa quay đầu đã bị khuôn mặt phóng to trước mắt dọa giật mình, hoảng hốt lùi vài bước, suýt nữa ngã nhào ra sau, may mắn có một cánh tay xuất hiện kịp thời đỡ lấy eo cậu.
Yayoi thở phào một hơi, sau khi đứng vững cậu cảm ơn Kurosaki Ranmaru đã đỡ mình và đồng thời nhìn sang chàng trai tóc xanh với khuôn mặt vô cảm không kém gì cậu đứng bên cạnh.
Mikaze Ai dường như không nhận ra chút bất mãn trong mắt Yayoi. Đôi mắt xanh điềm tĩnh nhìn chằm chằm vào cậu, nghi hoặc hỏi: " Tại sao tim anh lại đập khi nghe em hát chứ? "
Yayoi: ...
——Chỉ có tim người chết mới không đập thôi!
Lại vỗ nhẹ lên vai Reiji, hai mắt đen láy đầy thương cảm. Trong nhóm có tới hai người bị khùng, ôi bất hạnh làm sao, nhưng...: " Trở về nhớ cho bọn họ uống đủ thuốc nhé. "
Yayoi vội vã rời đi bỏ lại đám người với loạt biểu cảm khác nhau lại đằng sau.
Khi Yayoi tìm thấy dự trữ lương thực, nó đang ôm chân sau của một con mèo đen. Nó thấy Yayoi đến liền vui vẻ kêu lên: " Gâu~ "
Yayoi im lặng bước đến, đưa tay túm lấy sau ót dự trữ lương thực nhấc lên: " Tao lo lắng chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm mi, thế mà mi lại ở đây quấy rối tình dục một con mèo? "
" Gâu gâu! "
" Kỳ lạ cái gì mà kỳ lạ! Mi đừng có mà kiếm cớ. Mi chỉ là một con chó nhỏ, lấy tư cách gì dám chê mèo đen kỳ lạ! " Yayoi dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán nó, nhìn dự trữ lương thực đáng thương hề hề lắc lắc đầu nhỏ giọng kêu.
Xoay người lại phát hiện con mèo đen có đôi mắt đẹp như ngọc lục bảo vẫn ngồi ở đó chưa rời đi, Yayoi đặt dự trữ lương thực xuống, ngồi xổm trước mặt con mèo đen, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào đầu nó, nhẹ nhàng nói: " Xin lỗi, dự trữ lương thực nhà tao đã làm phiền mi rồi. "
" Meo~ " Mèo đen nheo mắt hưởng thụ.
" Hả? " Yayoi sững sờ khi nghe thấy tiếng kêu của nó: " Mày nói gì cái gì? "
" Meo meo~ "
Lần này xác nhận vẫn là tiếng kêu của mèo, hai mắt đen láy của đầy kinh ngạc. Lần đầu tiên cậu gặp phải một con mèo không biết "nói chuyện", trong lòng không khỏi cảm thông: " Mi không nói chuyện được à? "
Con mèo đen nghiêng đầu, khuôn mặt tinh xảo của Yayoi phản chiếu trong đôi mắt xanh ngọc lục bảo của nó. Sau khi kêu meo meo lần nữa, nó nhanh nhẹn từ bên chân Yayoi chạy đi. Khi đi ngang qua dự trữ lương thực, mèo đen còn cố tình đạp lên đầu nó để trả đũa, trông thấy mặt chó nhỏ đập thẳng xuống mặt đất mới hài lòng rời đi.
Yayoi trong mắt hiện lên ý cười, cậu nghe thấy tiếng kêu đau khổ của dự trữ lương thực, đáng đời nói: " Vừa lắm, cho chừa cái tội đi quấy rối con nhà người ta. "
" Gâu~ "
==================================
Tui có để bài hát mà Yayoi hát lên ấy, mọi người nghe thử nhé.
Translator & Editor: bwijes
Thanks for reading
Enjoy~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro