Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Cô cùng Douma lần đầu gặp nhau là lúc nào đâu?

Rin nhớ tới. Đó là một buổi tối đầy sao, ánh trăng sáng chiếu xuống mặt đất. Cô đứng trong đám lửa nóng bỏng lại lóa mắt, chờ đợi cái chết đã định sẵn.

Làn da đã bỏng cháy tản ra mùi thịt cháy, tầm mắt cô bên trong chỉ toàn là ánh lửa đỏ rực. Thế nhưng cô lại nhìn thấy một ánh sáng trắng, như ánh trăng sáng lạn. Tương phản với màu sắc thuần khiết đó là một mạt đỏ tươi như máu tạt xuống.

Làn đầu tiên, cô nhìn thấy được một màu sắc diễm lệ như thế, đôi mắt cầu vồng đó giờ vẫn in sâu trong tâm trí cô.

Thần chi tử, hắn mang cô ra khỏi đêm tối. Như một sự ràng buộc, 'hứa hẹn' sẽ luôn làm bạn cô cho đến chết.

Cùng cô xem biến màu sắc thế giới, tìm kiếm thứ gọi là 'cảm tình'. Một lời 'hứa hẹn'!

Cô biết đây không phải là lần đầu cả hai gặp nhau, Douma đã từng thấy cô, đó có lẽ cũng là lý do khiến hắn làm ra lời 'hứa hẹn' này? Cô không biết, cũng chẳng muốn biết, cô cùng hắn đều có thể sống thật lâu thật lâu. Còn rất nhiều thời gian mà, đúng không?
.
.
.
.
.
.

Chói mắt bạch đâm vào mắt, Rin dùng tay chắn đi thứ ánh sáng quá mức chói mắt này. Định thần nhìn lại khi lại phát hiện tay cô rút nhỏ đi?

Căn phòng này là một căn phòng rất hiện đại, dụng cụ và trang trí trông rất tây hóa. Thân thể này vẫn là thân thể của cô, nhưng đã rút nhỏ chỉ còn 5, 6 tuổi. Không biết đây rốt cuộc là thế giới khác hay vẫn là thế giới cũ của cô.

"Cạch--!"

"A! Rin-chan! Con tỉnh rồi!" Vào tới là một nữ nhân, nữ nhân có vẻ 26, 27 tuổi, có mái tóc dài màu nâu và khí chất ôn nhu nhã nhặn. Cô chạy chậm tới bên giường, mắt đẹp ươn ướt nước mắt, ôn nhu cầm Rin tay nhỏ ôn thôn nhỏ nhẹ hỏi han.

"Con có thấy đau ở đâu không? Dì đã rất lo lắng cho con, nếu thấy điều gì không khỏe phải mau nói với dì nhé?"

Rin màu băng lam vô thần mắt to chớp chớp, không biết vì sao mình lại có một người dì, có lẽ là do thế giới này giúp cô hợp lý hóa chính mình tồn tại đi?

Từ lời nói của nữ nhân, Rin mới biết đối phương là dì của 'cô' ở thế giới này. Cha mẹ 'cô' mới mất cách đây không lâu do tai nạn, chỉ còn 'cô' sống sót nhưng lại hôn mê tới giờ mới tỉnh lại. Vì vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành nên Rin phải sống cùng gia đình nhà dì, vừa lúc dì có một đứa con gái tên là Yoshida Ayumi cùng tuổi với cô. À, thế giới này tên đầy đủ của cô là Yoshiwara Rin, nay 6 tuổi. Vì phải sống với dì nên sau đó sẽ chuyển trường tới Tiểu học Teitan tới.

Đối với những việc này Rin cũng không để ý nhiều, việc cô nghĩ tới bây giờ là không biết tung tích Thượng Huyền nhị Douma cái kia gây sự quỷ. Vì tuổi rút lại không phải nhỏ tí tẹo nên cũng khiến ma lực trong máu của cô không nồng đậm như trước, không thể dùng để bói toán vị trí của hắn. Mong hắn sẽ sớm tìm được cô đi, chỉ mong là vậy.

Sau vài hôm quan sát, cuối cùng Rin cũng được ra viện. Đối với thế giới có vẻ hiện đại hơn thế giới của cô vài thế kỷ này cô là thờ ơ. Rin không thể đối với một thứ gì đó có hứng thú lâu lắm, cũng không để ý bất kỳ thứ gì không liên quan, cô luôn như vậy từ lâu thật lâu trước kia rồi.

Tầm mắt tự do nhìn quang cảnh bay nhanh lướt qua, bỗng băng lam mắt to trợn tròn lên tới. Cô nhìn thấy Douma! Hắn đang lang thang trong đám người.

Như có cảm giác, Douma cùng Rin chạm mắt nhau, Douma hưng phấn cười cùng cô vẫy tay, như ý bảo 'sẽ tìm em sau' vậy.

Nhìn thấy Douma bình an không có việc gì, còn có vẻ rất hưng trí đi tìm hiểu những thứ mới mẻ vậy, trong lòng cô cũng bất giác nhẹ nhõm hẳn. Nhớ tới, hình như Douma trông trẻ lại thì phải, chắc cũng bị co lại nên có vẻ trông nộn hẳn ra.

Cuối cùng cũng về tới nhà dì, đó là một khu trung cư, cùng dì Yoshida đi vào một căn hộ, đi tới căn phòng đã được dọn dẹp trang trí sẵn, Rin thất thần ngồi trên giường nhỏ bất tri bất giác liền ngủ rồi.

Tỉnh dậy lần nữa, ngoài trời đã tối dần, vừa lúc dì Yoshida cũng đi tới gõ cửa: "Rin-chan, con đã tỉnh chưa?" Rin đi xuống giường, đè lại hơi nhếch lên tóc đỏ đáp: "Con tỉnh rồi, con xuống ngay đây."

Tại phòng ăn tỏa ra mùi thức ăn thơm phức, bên trong đã có người tới trước, là biểu muội Yoshida Ayumi. Ayumi nhìn thấy chính mình mụ mụ cùng đã lâu không gặp biểu tỷ, vui vẻ chạy chậm tới dắt lấy Rin. "Rin-chan, thật tốt quá, sau này chúng ta có thể cùng chơi với nhau thường xuyên rồi!"

Rin gật đầu, im lặng nghe đối phương bên tai ríu rít. Yoshida mụ mụ cười tủm tỉm đánh gãy con gái còn đang nói hăng say. "Ayumi, mau cùng Rin đi rửa tay sạch sẽ, xong tới ăn bữa tối thôi, ba ba cũng đã về tới rồi."

Nghe mụ mụ nhắc nhở, cả hai cũng liền nghe lời đi rửa tay, sau đó ngoan ngoãn ngồi vào vị trí. Một bữa tối ấm áp, đó là.... mùi vị của gia đình?

Thay cho màu đỏ đồ ngủ, Rin nằm trong mềm mại đệm chăn. Đôi mắt mở thật to nhìn chằm chằm trần nhà, lâu rồi không một mình ngủ, không có nào đó hoạt bát quỷ thật là làm cô có chút không thói quen. Nhưng không sao, làm quen một chút là được rồi.

Lúc chuẩn bị nhắm mắt đếm cừu, cửa sổ liền vang lên nhè nhẹ tiếng gõ cửa, ngửi trong không khí quen thuộc mùi hương, Rin để chân trần đi tới bên cửa sổ, vén lên rèm khi, trước mắt liền xuất hiện treo ngược mặt người. Nếu là bình thường tiểu hài tử nói không chừng liền phải bị dọa khóc.

Mở ra cửa sổ, nhìn con nào đó quỷ nhảy vào phòng tới, chưa kịp nói gì liền bị thiếu niên bế lên, như một con to lớn khuyển dụi dụi cổ mặt. "Rin-chan~ tôi thật là quá nhớ em nha, cứ tưởng rằng sẽ không lại nhìn thấy em rồi chứ~"

Rin mặt không đổi sắc đẩy ra to lớn khuyển cái đầu, hai tay nhỏ trắng nõn mềm mại giữ lấy thiếu niên trắng bệch xinh đẹp mặt. "Douma không sao là tốt rồi."

Thiếu niên nghe vậy cầu vồng mắt mở to, vốn dĩ màu mắt cùng chữ số đã bị che lấp lên cũng theo đó xuất hiện. Douma kinh ngạc qua đi là vui vẻ, hắn hôn một cái thật to lên má cô, nhộn nhạo cười. "Aaaa~ thật là yêu chết mất mà!"

Rin xoa xoa má, mặt vô biểu tình tát một phát vào trán đối phương. "Douma quả nhiên là biến thái, em hiện tại mới 6 tuổi!"

Náo loạn xong, Rin cũng có chút mệt mỏi. Vốn dĩ thân thể liền không tốt lại thức muộn, cuối cùng là cả hai cùng nằm xuống ngủ.

Bọn họ không phải người yêu, không phải cấp trên cấp dưới, không phải người thân, nhưng sự ràng buộc bởi lời 'hứa hẹn' lại làm cả hai thân thiết hơn cả những điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro