Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Thu xếp xong cho hai người ở nhà, Wonbin lại vội vội vàng vàng bắt xe chạy tới bệnh viện lần nữa. Bệnh viện chuyên phụ trách chữa trị cho cảnh sát nằm khá xa, phải đi xe mất nửa giờ mới tới nơi. Dưới ánh đèn đường hiu hắt, Wonbin luống cuống chạy vào bên trong sảnh chờ bệnh viện. Ở đây có lác đác vài người nhà bệnh nhân, có lẽ do đặc thù bệnh viện nên không khí không quá xô bồ, ồn ào như bệnh viện thành phố. Cậu dáo dác nhìn quanh, người nào là Sungchan? Lần gặp gỡ có chút thoáng qua khiến cậu không nhớ rõ gương mặt của anh ta.

Wonbin đưa tay quệt giọt mồ hôi trên má, bước lại gần quầy lễ tân bệnh viện. Khi cậu chưa kịp mở lời hỏi thăm thì đã có một giọng nói lớn từ phía sau gọi tên cậu. Wonbin giật mình nhìn ra phía sau, một người đàn ông cao lớn, trên người vẫn còn mặc bộ cảnh phục đặc nhiệm quen thuộc. Wonbin chắc chắn đó chính là Sungchan nên hối hả đi tới.

"Anh Sungchan ạ? Anh Chanyoung thế nào rồi?"

Sungchan vỗ vỗ vai cậu trấn an.

"Nó không sao đâu. Lúc mê man nó cứ gọi tên thầy suốt, thầy theo tôi."

Wonbin vâng dạ đi theo sau Sungchan. Lúc này cậu mới để ý bước chân có phần khập khiễng của mình. Wonbin nhìn xuống chân, hóa ra trong lúc vội vàng cậu lại xỏ hai chiếc dép khác nhau, thật là xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu. Wonbin cắn răng bước thấp bước cao đi theo Sungchan tới phòng chăm sóc đặc biệt. Cậu thấy Sungchan gõ cửa ba cái, bên trong lục đục vài tiếng rồi một y tá ra mở cửa cho anh. Sungchan trao đổi với y tá vài câu rồi quay sang nói với Wonbin.

"Thầy vào đi, tôi sẽ chờ ở ngoài. Có gì thì cứ gọi nhé!"

Wonbin gật đầu rồi bước vào trong. Cậu chỉ sợ khi mình nhìn thấy tình trạng của Chanyoung thì sẽ lại không kìm được mà rơi nước mắt mất. Wonbin cứ đứng bần thần ở cửa cho tới khi nghe giọng Chanyoung khẽ gọi mình.

"Sao không lại đây với anh?"

Wonbin từ từ ngẩng đầu, đập vào mắt cậu là một Lee Chanyoung vốn mạnh mẽ, khỏe mạnh, giờ lại bị bó bột một bên tay nằm trên giường bệnh. Wonbin không làm chủ được cảm xúc, lập tức nước mắt lăn dài hai bên gò má. Cậu thút thít đi tới ngồi xuống bên cạnh giường Chanyoung.

"Sao... sao lại bị thương thế này?"

Đây là lần đầu tiên Chanyoung nghe thấy Wonbin không dùng vâng dạ với mình thì bật cười. Nghe như thế này cảm thấy thân mật hơn nhiều. Chanyoung dùng cánh tay lành lạnh còn lại của mình vươn qua lau những giọt châu trong veo đang chảy dài xuống đôi môi của Wonbin.

"Đây là tai nạn nghề nghiệp bình thường mà, em đừng khóc."

Những lời của Chanyoung giống như giọt nước tràn ly, khiến cho Wonbin không còn kiên cường chịu đựng được nữa. Liên tục người trong nhà bị ốm khiến cậu chạy đôn chạy đáo, mọi thứ cứ đổ ập xuống làm cho Wonbin không trụ được thêm. Cậu ôm chầm lấy Chanyoung khóc nức nở làm anh ngỡ ngàng. Anh không ngờ cậu lại đột nhiên khóc lớn như vậy, cử chỉ có đôi chút bối rối, chỉ biết vỗ vỗ tấm lưng gầy của cậu.

"Em mệt lắm sao? Vậy thì nghỉ ngơi chút, không sao đâu, có anh đây rồi."

Những tưởng người được chăm sóc là Chanyoung nhưng cuối cùng, anh lại là người đi chăm ngược lại Wonbin. Cậu khóc một mạch mười mấy phút đồng hồ, cả người mềm nhũn như chi chi nằm trong lòng Chanyoung trên giường bệnh chật hẹp. Người cậu tì vào cánh tay đang bị thương của Chanyoung khiến anh hơi đau nhói, nhưng anh nhất định không lên tiếng kêu ca. Nhìn bộ dạng có phần hốc hác đi của Wonbin, anh quên mất cả mình mới là người bệnh. Anh xót người yêu đến phát điên, thậm chí khi Wonbin ngủ say rồi, anh còn đặt cậu nằm lên giường bệnh của mình, còn bản thân thì ôm cây truyền dịch ngồi im lặng bên cạnh nhìn ngắm.

Sungchan mang đồ ăn khuya tới, nhìn thấy cảnh tượng ấy thì tỏ ra bất ngờ. Chanyoung chỉ đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cho anh đừng lên tiếng để đánh thức Wonbin. Sungchan nhún vai, đặt túi đồ còn đang bốc khói lên bàn. Màn đêm bất tận tưởng chừng đáng sợ lại mang đến cho người ta cảm giác thanh bình đến kì lạ. Bầu trời thành phố bị ô nhiễm ánh sáng che mờ vẻ đẹp, những vì sao bị hàng trăm vạn ánh đèn phủ lấp đi, chỉ còn nhấp nháy mờ nhạt trên tầng không mà mắt thường khó có thể nhìn thấy.

Chanyoung ngồi bên cửa sổ, hé một bên cánh để đón làn gió đêm dịu dàng, thỉnh thoảng anh còn đánh mắt về phía Wonbin để đảm bảo cậu được ngon giấc. Sungchan ngồi bên cạnh Chanyoung, chiếc điện thoại được anh dùng để chơi điện tử giờ đã nóng ran. Sungchan quẳng điện thoại sang một bên, chống tay lên cằm cùng Chanyoung nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Chanyoung, mày với thầy Wonbin thực sự hẹn hò với nhau hả?" – Sungchan ngậm chiếc tăm trong miệng, hai tay khoanh lại trước ngực nhìn Chanyoung như muốn nghe một câu khẳng định.

"Anh nhìn vậy mà còn nghi ngờ sao? Chúng em chính là hẹn hò đấy."

"Cái này... bố mẹ mày có biết chưa?"

Chanyoung nhìn những giọt dịch đang tí tách truyền xuống từ dây truyền, câu hỏi của Sungchan tưởng chừng như rất bình thường nhưng lại làm cho lòng anh đau nhói. Đúng rồi, câu hỏi ấy chỉ bình thường khi mà đối tượng hẹn hò của anh là những người phụ nữ bình thường như bao cặp đôi khác. Sungchan lại thở dài, nói tiếp.

"Anh thì không kì thị, nhưng sếp Lee thì sao? Nếu biết chuyện này thì chắc hẳn bố mày sẽ nổi khùng lên mất." – Sungchan vẫn quen miệng gọi bố Chanyoung là sếp, dù sao ông cũng là người từng nâng đỡ anh rất nhiều trong công việc.

"Thì kệ ông ấy thôi." – Chanyoung thấy thái dương mình hơi giật giật. Cho dù miệng thì luôn phủ nhận nhưng anh phải thừa nhận, những lo lắng của Sungchan là có thật. Nếu như bố anh biết chuyện giữa anh và Wonbin thì e rằng không chỉ có anh phải chịu trận mà còn cả Wonbin nữa, đây mới là điều anh lo lắng nhất.

"Công việc của em ấy mà..." – Chanyoung tiếp tục nói – "...nguy hiểm thì luôn thường trực. Ví như ngày hôm qua, nếu như viên đạn đi chệch một chút thôi, có phải nó sẽ ghim thẳng vào tim của em không? Nếu như vậy thì em đâu còn cơ hội để mà ngồi đây nói chuyện với anh được nữa? Trước đây em chọn công việc này là để chống đối bố mẹ mình, nhưng rồi dần dần em lại gắn bó với nó lúc nào không hay. Nếu như một ngày nào đó, em hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ..."

Nói tới đây Chanyoung bỗng ngừng lại. Trái tim của anh trở nên nặng nề, ánh mắt nhìn về bóng lưng của Wonbin vẫn đang dập dìu đều đều theo từng hơi thở. Sungchan thấy cậu cấp dưới bỗng nói về chủ đề xui rủi liền cau mày.

"Mày nói cái gì thế? Im ngay cho tao!"

Chanyoung chỉ nhoẻn miệng cười, Sungchan cũng ôm trán nhìn ra xa xăm. Sinh nghề tử nghiệp chính là đặc điểm của công việc này. Sống ngày hôm nay đâu biết ngày mai sẽ ra sao. Hôm nay chỉ là bị gãy tay, gãy chân, bị xước xát cơ thể, nhưng ngày mai sẵn sàng sẽ còn là một cái xác vô hồn nằm dưới lớp khăn trắng trong nhà xác lạnh lẽo để chờ người thân tới nhận. Những lời nói của Chanyoung khiến bầu không khí như chìm xuống vùng u ám nhất, Sungchan không khỏi cảm thán suy nghĩ về những lời anh nói. Cả hai người đều mải mê chạy theo những tâm tư riêng mà không biết rằng, nơi Wonbin đang nằm tưởng chừng như say ngủ kia lại đọng một vệt nước ướt đẫm trên vỏ gối.

---

Bình minh ló rạng nơi chân trời, y tá trực ca lịch sự gõ cửa phòng vài cái rồi mới đẩy cửa bước vào. Cô trợn mắt khi nhìn thấy cảnh tượng bệnh nhân một tay băng bó, một tay đang kê dưới gối để cho một cậu trai xinh xắn nằm đè lên. Chanyoung nhìn thấy cô thì xua tay ra hiệu đừng gây tiếng động. Nữ y tá trẻ dường như là lần đầu chứng kiến cảnh tượng này, vừa ngại ngùng vừa ngạc nhiên nhưng vẫn giữ thái độ hòa nhã. Cô kiểm tra các chỉ số cho Chanyoung rồi tiếp tục truyền thêm một chai nước.

Dịch nước lạnh lẽo truyền vào mạch máu khiến tay Chanyoung hơi nhói lên. Khi nữ y tá vừa rời đi thì Wonbin chầm chậm mở mắt. Cậu vươn người như chú mèo nhỏ, nũng nịu ư ư vài tiếng trong cổ họng. Chanyoung âu yếm hôn nhẹ lên tóc Wonbin rồi hỏi.

"Hôm qua em ngủ ngon không?"

Wonbin mơ màng đón nhận nụ hôn nhẹ của anh rồi mở mắt nhìn quanh. Khi cậu nhớ ra những chuyện xảy ra tối qua thì vội vàng bật dậy. Wonbin luống cuống muốn trèo xuống giường.

"Em xin lỗi ạ. Sao lại có thể chiếm giường của anh như vậy chứ?"

Chanyoung vội quàng tay qua eo Wonbin kéo cậu lại sát vào người mình. Anh dụi đầu vào vai cậu cảm nhận mùi nước xả vải thoang thoảng quấn quanh người Wonbin.

"Anh ổn mà, em xin lỗi gì chứ?"

Wonbin chạm vào cánh tay bị thương của Chanyoung, rầu rĩ nói.

"Em phải về nhà, anh Sohee và Seojun bị ốm rồi. Trời ạ, em đã đi cả đêm qua..."

Chanyoung tròn mắt, hai người đó bị ốm rồi sao? Trước giờ Lee Sohee vốn có sức đề kháng rất tốt, nhưng có vẻ dạo này có vẻ được chiều chuộng quá nên yếu ớt đi rồi sao? Anh liền nói.

"Để anh bảo anh Sungchan qua xem thế nào, em đừng lo lắng."

Nói rồi anh gọi cho Sungchan, nhờ anh qua nhà mình xem xét tình hình của Sohee và Seojun. Wonbin thì lòng nóng như lửa đốt, cứ đi đi lại lại quanh phòng, một chốc lại nói.

"Thôi em phải về xem thế nào..."

Chanyoung nhìn tin nhắn của Sungchan trong điện thoại.

Ổn cả, Sohee đỡ rồi, Seojun vẫn còn sốt nhưng cũng đã hạ bớt. Bảo Wonbin yên tâm, có anh ở đây chăm sóc rồi.

Chanyoung mỉm cười cất điện thoại đi. Anh vỗ vỗ lên đùi mình, nói với Wonbin đang tràn ngập lo lắng trước mặt.

"Lại đây với anh nào."

Wonbin lúc này mới chậm chạp đi tới rồi bị Chanyoung kéo ngồi xuống đùi mình. Trong ánh nắng ngập tràn căn phòng nhỏ, Chanyoung vòng tay qua ôm lấy chiếc eo thanh mảnh của Wonbin rồi gác cằm lên vai cậu. Anh chỉ muốn lưu giữ mãi cảm giác yên bình và thanh thản này trong kí ức của mình. Anh vuốt lọn tóc lòa xòa của Wonbin, khẽ nói.

"Cảm ơn em."

Wonbin ngạc nhiên hỏi anh.

"Sao lại cảm ơn ạ?"

"Vì nhà anh mà em đã vất vả nhiều rồi."

Wonbin ngượng ngùng đỏ ửng hai má, những ngón tay nhỏ dài cứ xoắn xuýt lấy vạt áo của Chanyoung đầy bối rối. Chanyoung thích bộ dạng e thẹn này của Wonbin quá liền liên tục thơm vào má, vào tóc, vào cổ cậu khiến cậu bật cười khúc khích. Chợt có tiếng gõ cửa cồng cộc, Wonbin giật mình đứng bật dậy khỏi lòng Chanyoung. Anh cau mày, không biết là ai đã phá vỡ cảnh xuân tuyệt đẹp mà anh đang thưởng thức như vậy?

Cánh cửa bật mở, một mùi nước hoa thơm phức (nhưng đối với Chanyoung lại là thứ mùi hăng hắc chết tiệt) phả vào trong phòng. Cái thứ mùi này rất quen thuộc, Chanyoung thầm đoán được ngay đó là ai. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, người bước vào phòng chính là bà Lee và cô con dâu hờ Kyungmi. Kyungmi nhìn thấy Wonbin thì không vui, dùng bộ móng tay hoa hoét của mình gỡ cặp kính đen trên mắt xuống liếc nhìn cậu. Bà Lee cũng hắng giọng.

"Mẹ và em Kyungmi đến mà không mở mồm chào một câu à?"

Chanyoung cười khẩy, còn Wonbin thì vừa sợ hãi vừa xấu hổ đứng nép một bên, lí nhí chào hai người. Kyungmi không thèm để vào tai lời chào của cậu, chỉ thấy cô nàng sà về phía Chanyoung, dùng giọng lo lắng mà hỏi.

"Anh có sao không? Trời ơi sao anh lại bị thương ra nông nỗi này?"

Chanyoung cười nhạt, nghiêng đầu né tránh sự đụng chạm của Kyungmi. Bà Lee liếc sang Wonbin đang đứng như người thừa ở đó, cậu biết ý, đành cúi đầu chào rồi rời khỏi phòng. Chanyoung nhìn thấy cảnh đó liền nói lớn.

"Wonbin, em ở lại đây đi, em định đi đâu?"

Bà Lee trừng mắt nhìn anh rồi quay sang Wonbin khiến cậu đành lủi thủi rời đi dù Chanyoung ra sức muốn giữ cậu lại. Wonbin bước ra khỏi phòng, cánh cửa sau lưng liền bị bà Lee đóng sầm lại. Cậu cảm thấy tủi hổ, hai mắt lại bỗng chốc đỏ hoe lên. Đây không phải là lần đầu tiên cậu cảm nhận được ác ý trong thái độ của mẹ Chanyoung dành cho mình, cũng không phải là lần đầu tiên cậu bị Kyungmi bày tỏ thái độ không vui. Nhưng sao lần này Wonbin lại cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương tới vậy? Có phải chuyện cậu ở bên cạnh Chanyoung ngay từ đầu đã sai rồi không?

Wonbin gạt vội nước mắt, sụt sịt ngẩng đầu lên để tránh những giọt nước mắt theo dòng cảm xúc lại rơi xuống lần nữa. Đúng là nhạy cảm mà, cậu vừa tự trách mình vừa lê từng bước nặng nề rời khỏi hành lang đang bắt đầu trở nên đông đúc.

Kyungmi tỏ ra dịu dàng trước mặt Chanyoung, bàn tay thoăn thoắt gọt táo rồi bày một cách đẹp đẽ lên đĩa sứ trên bàn. Chanyoung còn không thèm để ý tới sự xuất hiện của cô, chỉ chăm chú nhìn vào điện thoại, kì thực là đang nhắn tin cho Wonbin, anh biết cậu đã bị tổn thương nhiều lắm.

"Mẹ định khi nào con khỏi hẳn sẽ tổ chức gặp mặt gia đình hai bên." – bà Lee nói một cách bình thản giống như đã lên kế hoạch từ rất lâu trước đó. Chanyoung hai hàng lông mày chau lại đến mức gần như chạm vào nhau.

"Tại sao mẹ lại tự ý quyết định như vậy? Con có bảo sẽ kết hôn à?"

Kyungmi nghe thấy vậy liền đưa ánh mắt cầu cứu đầy thương tâm nhìn bà Lee. Lee Dasom cũng không vừa, liền mắng lại Chanyoung.

"Hôn ước này cũng là để tốt cho anh thôi. Kyungmi có cái gì mà không tốt? Ít nhất nam nữ kết hôn với nhau cũng thuận theo luân thường đạo lí hơn là..." - nói tới đây, bà Lee trừng mắt nhìn Chanyoung trong khi Kyungmi đắc ý gật gù hùa theo.

Chanyoung cười khẩy, đầu óc như muốn nổ tung với người mẹ bảo thủ của mình.

"Dù sao thì con cũng không muốn kết hôn, mẹ đừng có bắt con phải sống theo cuộc đời của mẹ nữa!"

"Đủ lông đủ cánh rồi thì bắt đầu tạo phản phải không?" - bà Lee khó chịu ra mặt. Trong lòng bà chợt nghĩ chính là do Wonbin đã gieo rắc vào đầu óc của thằng con bà những thứ tình cảm trái đạo đức, chính là do Wonbin đã dụ dỗ cậu quý tử của bà.

Chanyoung không muốn làm to chuyện ở nơi đông người, chỉ cắn chặt răng nhẫn nhịn. Càng ngửi thấy mùi nước hoa của Kyungmi anh càng khó chịu, liền hừ một tiếng.

"Thôi hai người đi về đi, con đang muốn yên tĩnh một mình."

Bà Lee cũng nhếch mép cầm túi đứng dậy, Kyungmi vội vàng đứng lên theo mẹ chồng tương lai.

"Mai tôi sẽ lại đến, anh đừng nghĩ tôi nuông chiều anh rồi anh muốn thế nào cũng được."

"Đau cả đầu!" - Chanyoung cằn nhằn rồi nhìn ra cửa sổ, không để tâm hai người phụ nữ vẫn đang tồn tại trong phòng nữa.

Bà Lee thong thả bước ra cửa, tiếng guốc đập vào nền nhà cồm cộp cùng những thứ trang sức lấp lánh mang theo thứ cảm giác giàu sang của một mệnh phụ phu nhân khiến nhiều y tá đi ngang qua phải nhìn lại rồi thì thầm bàn tán với nhau. Bà Lee rút điện thoại ra rồi gọi cho một dãy số.

"Tôi nghe nói cái trường mầm non Thỏ trắng gì đó nằm trên đất dự án của chú đúng không? Lần này tôi sẽ giúp chú cho ngôi trường đó đóng cửa để chú tha hồ mà xây chung cư, chú yên tâm."

Bà Lee sau khi nghe người bên kia nói thì hài lòng cúp máy. Nếu không trị được thằng con cứng đầu thì tốt nhất phải trị người nó yêu nhất thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro