Về
Giật mình soi trong gương chợt nhận ra ánh mắt hôm nay , khác xưa . Ngoảnh lại nơi phía sau , từng ngày qua ta đi trên nỗi đau . Hôm nay ta muốn sống thật yên bình . Tâm sẽ an lành tim chẳng đau đớn , tháng năm trôi qua thật mau . Lòng người chìm đắm lún sâu chẳng muốn lo âu đi về đâu . Đường về nhà còn xa lắm , lợi danh sao toàn mang bao đau thương . Mất đi tình người tự hào mình ghê lắm . Giờ ta quay về như chính ta thôi ( Tuy nhiên quay lại đâu phải là điều đơn giản , vì không phải chuyện gì cũng có cách để cứu vãn .
Dừng chân đất khách hít 1 hơi trong lành . Bước đi khao khát 1 ước mơ mong thành . Sức sống dâng trào ta như ngựa hoang phi nước đại , không biết mệt và không sợ chết , là ta ngày trước dại . Ta sống chân thành với từ con nít đến cụ già , vì nghĩ trên trời dưới đất này thì đâu đâu cũng là nhà , vì nghĩ rằng mình muốn nhận vậy thì tất yếu phải cho đi , và nghĩ là trong cuộc sống có sự công bằng mà còn lo chi . Nhưng không ! Những thứ mà ta nhìn thấy chỉ là bức tranh vẽ dở , và thứ ta đánh đổi được là 1 chức danh dễ vỡ , thì đêm ngáp , kêu ai ? giờ thêm chút bên tai . Ta nên dừng lại đây thôi , phương xa không đâu là nhà , thèm nhìn nụ cười quê ta .
Nơi mà khi ta khóc lời ru dịu dàng như còn đó . Nơi mà khi gục đầu vai mẹ ưu phiền ta xé bỏ . Nơi mà người đàn ông đi hết chân trời , vẫn thấy mình bé nhỏ . Nơi mà cất tiếng ca cười vui từ nhà ra ngoài ngõ . Nơi mà dẫu buồn đến mấy vẫn phải che đi sợ mẹ thấy. Nơi mà mỗi bữa sáng cơm rang cà pháo cũng sum vầy . Nơi mà con yêu tất cả , và nhất là dáng mẹ gầy . Con nghĩ mình sẽ bay xa mãi cho đến 1 ngày con bất giác nhận ra con đường mình đang đi " Đường về nhà " .
Cuộc đời bạn có thể quên hàng vạn con đường . Nhưng có 1 con đường mà bạn không được phép quên " Đường về nhà " .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro