Chap 7
Ánh trăng đã nhường chỗ cho những đám mây đen, không khí trở nên nặng nề khi một cơn gió lạnh lướt qua bờ suối. Ngộ Không và Dương Tiễn đang chìm đắm trong sự bình yên và ngọt ngào của tình yêu, thì bỗng dưng không gian xung quanh họ thay đổi. Một luồng khí lạnh lẽo thổi qua, kéo theo sự xuất hiện của một bóng dáng vô cùng quyền lực -Vương Mẫu Nương Nương.
---
Vương Mẫu, với vẻ đẹp uy nghiêm, bước đến từ giữa những đám mây. Khoác trên mình bộ y phục kiêu sa, khuôn mặt thanh tú nhưng ánh mắt lạnh lẽo, như thể muốn thẩm vấn những gì diễn ra trước mắt. Bà nhìn thấy Dương Tiễn và Ngộ Không giữa thanh thiên bạch nhật làm truyện ân ái, biểu cảm trên mặt không che giấu được sự tức giận.
Cảm nhận được có sự xuất hiện của người khác Ngộ Không liền quay lại và thấy Vương Mẫu Nương Nương đang ở đây, hắn liền buông Dương Tiễn quay lưng lại che chở cho y.
"Ngươi là Tôn Ngộ Không, cái danh xưng Tề Thiên Đại Thánh chỉ là phù phiếm!" Vương Mẫu lên tiếng, giọng nói sắc như dao cắt. "Ngươi dám để một vị thần tiên như Dương Tiễn phải hạ mình bên bờ suối cùng một kẻ thấp hèn như ngươi? Ngươi không xứng!"
Nghe những lời đó, Ngộ Không cảm thấy máu nóng dồn lên đầu. Hắn đứng dậy, không thể chịu đựng được sự xúc phạm này. "Ta không cần ngươi phải công nhận! Ta đã từng cứu giúp nhân gian, và lòng dũng cảm của ta là thứ không thể chối cãi!"
---
Dương Tiễn đứng dậy, ánh mắt đầy kiên định, "Vương Mẫu, Ngộ Không không xứng đáng bị đối xử như vậy. Hắn là người mà ta yêu thương, và không ai có thể thay đổi điều đó."
"Yêu thương?" Vương Mẫu cười khinh bỉ. "Ngươi đang yêu một kẻ chẳng có địa vị nào trong chốn thần tiên này! Ngươi chỉ đang kéo dài mối quan hệ hạ cấp đó. Hãy rời xa hắn ta, nếu không ta sẽ không ngần ngại mà can thiệp!"
Dương Tiễn cảm thấy nỗi đau từ những lời nói của Vương Mẫu. Y không muốn mất Ngộ Không, nhưng sự hiện diện của Vương Mẫu như một lưỡi dao sắc bén cắt sâu vào lòng. "Người không thể quyết định tình cảm của ta, Vương Mẫu. Dù người là vị thần quyền năng, ta cũng sẽ không từ bỏ Ngộ Không!"
Ngộ Không nhìn Dương Tiễn, trái tim hắn như vỡ vụn khi thấy y đối diện với Vương Mẫu. Hắn hiểu giờ đây, họ đang phải đối mặt với sự nghiêm khắc của chính những kẻ cầm quyền.
---
Vương Mẫu, trước thái độ kiên quyết của Dương Tiễn, quyết định không khoan nhượng. "Nếu ngươi không nghe lời ta, ta sẽ dùng sức mạnh để buộc ngươi phải tuân theo!"
Nghe vậy, Dương Tiễn cảm thấy hoảng sợ. Y không thể để Ngộ Không phải gánh chịu hậu quả từ cuộc đối đầu này. "Ngọc Hoàng đã giao cho chúng ta nhiệm vụ, và ta không thể để điều gì cản trở nó. Ta sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để bảo vệ ngươi, Ngộ Không!"
Nghe những lời đó, lòng Ngộ Không nặng trĩu. "Dương Tiễn, không! Đừng vì ta mà phải chịu khổ. Nếu Vương Mẫu muốn chia rẽ chúng ta, thì ta sẽ không chấp nhận điều đó!"
Dương Tiễn nhìn Ngộ Không, đôi mắt y ướt lệ. "Ta không thể để ngươi phải chịu đựng. Ta phải rời xa ngươi. Đây là cách duy nhất để bảo vệ ngươi khỏi sự tức giận của Vương Mẫu."
---
Ngộ Không, với trái tim đau đớn, không thể làm gì khác ngoài việc nhìn Dương Tiễn rời đi. Hắn cảm thấy như một phần linh hồn mình đang rời bỏ. "Dương Tiễn, không! Đừng đi!"
Nhưng Dương Tiễn đã quay lưng, từng bước chân nặng nề, lòng đầy dằn vặt. Y không muốn mất đi người mình yêu, nhưng cũng không thể để Ngộ Không gặp nguy hiểm. Vương Mẫu, nhìn theo bóng lưng của Dương Tiễn, cảm thấy thỏa mãn với kết quả này.
"Kẻ không biết tự lượng sức mình sẽ phải trả giá cho sự liều lĩnh của mình," Vương Mẫu nói, giọng điệu không che giấu được sự hả hê.
Ngộ Không quỳ xuống bên bờ suối, trái tim như bị xé toạc. Hắn đã mất Dương Tiễn-người hắn yêu, người mà hắn từng nghĩ sẽ cùng mình vượt qua mọi thử thách. Giờ đây, hắn chỉ còn lại một mình, giữa thiên nhiên rộng lớn, chỉ có tiếng nước chảy và nỗi đau ngút ngàn trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro