Chap 5
Từ ngày Dương Tiễn trở về Hoa Quả Sơn, mọi thứ dường như đã trở lại bình yên. Nhưng sự bình yên ấy không kéo dài lâu, khi một yêu nữ xuất hiện từ vùng núi lân cận. Nàng ta là Hồng Liên Yêu Nữ, nổi tiếng với sắc đẹp và khả năng quyến rũ mê hoặc chúng sinh. Ngay từ lần đầu gặp mặt, nàng đã bị cuốn hút bởi Tôn Ngộ Không - sức mạnh, sự dũng mãnh và cả tính cách ngang tàng của hắn.
---
Mỗi ngày, Hồng Liên Yêu Nữ đều xuất hiện tại Hoa Quả Sơn, giả vờ tìm lý do để gặp Ngộ Không. Khi thì nàng mang đến vài món quà, khi thì giả vờ lạc đường để được Ngộ Không dẫn đi. Mặc dù Ngộ Không chẳng mảy may để tâm đến những lời nũng nịu của nàng, nhưng sự xuất hiện liên tục của yêu nữ đã không thoát khỏi sự chú ý của Dương Tiễn.
Một buổi sáng nọ, khi Hồng Liên đến Hoa Quả Sơn lần nữa, nàng cố tình tiến lại gần Ngộ Không, nở một nụ cười quyến rũ. "Ngộ Không, ta nghe nói ngươi là người mạnh mẽ và tài giỏi nhất thiên hạ. Ngươi có thể giúp ta giải quyết vài con yêu quái nhỏ không?"
Ngộ Không thở dài, vẫn lịch sự đáp lại, "Ta không có thời gian cho mấy chuyện đó. Nếu ngươi có vấn đề gì, hãy đi tìm Na Tra hoặc các vị thần tiên khác."
Hồng Liên nũng nịu, tay khẽ chạm vào tay Ngộ Không, "Nhưng chỉ có ngươi mới làm ta yên tâm..."
Đúng lúc đó, Dương Tiễn xuất hiện, khuôn mặt lạnh băng. Ánh mắt y không giấu nổi sự ghen tuông, dù y luôn cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình. Không nói một lời, Dương Tiễn quay lưng bỏ đi, bóng dáng dần khuất trong rừng sâu.
---
Ngộ Không thấy vậy liền vội vã đuổi theo, bỏ lại Hồng Liên phía sau. Hắn biết rằng Dương Tiễn không phải là người dễ ghen, nhưng sự xuất hiện liên tục của yêu nữ chắc chắn đã làm y cảm thấy khó chịu.
"Tiễn, chờ đã!" Ngộ Không gọi với theo, nhưng Dương Tiễn không dừng bước.
Y tiến sâu vào rừng, đến một thác nước ẩn mình giữa thiên nhiên hoang sơ. Tại đây, Dương Tiễn dừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào dòng suối, nhưng tâm trí lại hoàn toàn lạc lối. Ngộ Không đến gần, không nói gì thêm mà chỉ đứng lặng yên bên cạnh.
"Ngươi thích nàng ta sao?" Dương Tiễn hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự tổn thương.
Ngộ Không nhíu mày, bước đến gần hơn và đặt tay lên vai Dương Tiễn. "Nàng nói gì vậy? Ta không có chút tình cảm nào với yêu nữ ấy. Chỉ có nàng, Dương Tiễn."
Dương Tiễn im lặng một lúc, đôi mắt vẫn không rời khỏi dòng nước trước mặt. "Ta chỉ không muốn phải chia sẻ ngươi với bất kỳ ai khác. Yêu nữ đó... luôn xuất hiện và quấy rối chúng ta."
Ngộ Không quay người Dương Tiễn lại, ánh mắt chân thành. "Nàng phải biết rằng, không ai có thể thay thế vị trí của nàng trong lòng ta. Nàng là người duy nhất mà ta yêu thương. Đừng để những kẻ khác làm nàng nghi ngờ điều đó."
Dương Tiễn ngước mắt nhìn Ngộ Không, cảm giác như trong tim y đang trào dâng một nỗi buồn khó tả. Y thở dài, nhưng lần này là vì y đã nhận ra sự chân thành trong mắt Ngộ Không. "Ta... xin lỗi. Ta chỉ là... quá yêu ngươi."
Ngộ Không không nói thêm gì nữa, chỉ tiến đến gần hơn, nhẹ nhàng kéo Dương Tiễn vào vòng tay mình. Cả hai đứng yên lặng bên bờ suối, chỉ có âm thanh của nước chảy và tiếng gió xào xạc qua tán cây.
Ngộ Không từ từ nâng cằm Dương Tiễn lên, để ánh mắt của hai người chạm nhau. Hắn khẽ cười, giọng nói trầm ấm, "Nàng có biết không? Ta không bao giờ muốn thấy nàng đau lòng vì bất cứ điều gì. Đừng bỏ ta đi nữa, Tiễn."
Dương Tiễn không đáp lại, nhưng đôi môi của y đã tìm đến môi của Ngộ Không. Nụ hôn của họ không còn là sự bối rối ban đầu, mà là sự thấu hiểu và gắn bó sâu sắc. Giữa không gian yên bình của rừng núi, cả hai để mặc cho cảm xúc của mình trào dâng, quên đi mọi lo âu.
Ngộ Không ôm Dương Tiễn chặt hơn, tay khẽ vuốt ve mái tóc dài mềm mại của y. "Ta yêu nàng. Và sẽ không có ai khác có thể thay thế nàng."
Dương Tiễn khẽ nhắm mắt, để Ngộ Không dẫn dắt mình vào cơn sóng tình yêu mãnh liệt. Dưới ánh trăng dịu dàng, bên dòng suối trong vắt, cả hai hòa quyện vào nhau trong một đêm nồng nàn, khi mọi khoảng cách và hiểu lầm tan biến. Cả đất trời dường như chỉ còn tồn tại hai người họ, đắm chìm trong tình yêu và niềm đam mê bất tận.
---
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên chiếu xuống mặt đất, Ngộ Không và Dương Tiễn vẫn nằm cạnh nhau bên bờ suối. Cả hai không cần nói gì thêm, chỉ lặng lẽ cảm nhận sự bình yên khi được ở bên nhau. Ngộ Không khẽ thì thầm, "Từ giờ trở đi, ta sẽ luôn ở cạnh nàng. Không ai có thể chen vào giữa chúng ta."
Dương Tiễn mỉm cười, khẽ gật đầu. "Và ta cũng sẽ không bao giờ rời xa ngươi nữa."
Cả hai cùng nắm tay nhau, chuẩn bị trở về Hoa Quả Sơn, nơi bầy khỉ con đang chờ đợi. Nhưng lần này, không còn nỗi lo lắng hay bất an, vì tình yêu giữa họ đã trở nên vững chắc hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro