Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 8 - part 1


Chương 8: Em sẽ cạnh tranh nếu anh muốn - ngày 30 tháng 10 năm 1994

Harry không ngủ nhiều sau Nghi lễ Morgana. Thật là nhẹ nhõm khi có thể vứt Lời tiên tri ra sau gáy. Chính Lời tiên tri đã bắt đầu toàn bộ chuyện này, nó khiến Voldemort giết cậu và cha mẹ của cậu, kết quả là Harry sống với Dursley, dưới sự kiểm soát của Dumbledore. Đó là một gánh nặng mà Harry đang gánh vác, và cậu cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng khi có nó biến mất. Chắc chắn, Marvolo đã nói rằng có những khả năng khác, nhưng Harry đã chọn cách lạc quan.

Bất chấp những suy nghĩ theo sau Harry vào giấc ngủ, cậu ấy cố gắng dậy sớm cùng các bạn trong ký túc xá vào ngày hôm sau, và cậu tự hỏi liệu có ai 14 tuổi có cuộc sống bận rộn như cậu ấy không. Cảm ơn Merlin vì độc dược của Severus. Một ngụm thuốc cảm là tất cả những gì Harry cần để lấy lại tinh thần cho Giải đấu.

Trong đại sảnh đường, bọn họ thấy đám học sinh đang lởn vởn quanh đó xem xét chiếc Cốc Lửa. Chiếc cốc đặt ngay giữa sảnh, trên cái ghế đẩu bình thường vẫn đặt cái nón Phân loại. Một đường nhỏ bằng vàng được vạch ra trên sàn, làm thành một cái vòng rộng chừng 10 feet.

Đúng như Harry dự đoán, Fred và George thực sự đã cố một điều gì đó ngu ngốc. Thật mừng khi giáo sư McGonnagall đã nhéo tai cặp song sinh và lôi họ đi cùng với lời hứa rằng họ vẫn chưa từ bỏ!

Có vẻ như trong khi cặp song sinh thực hiện nhiệm vụ tham gia Giải đấu thì Hermione đã tìm thấy một nhiệm vụ của riêng mình... S.P.E.W ( Hội vận động cho quyền lợi Gia tinh )

Hermione bắt đầu nói: "Mục tiêu ngắn hạn của chúng ta là đảm bảo về lương bổng và điều kiện làm việc công bằng cho gia tinh. Mục tiêu dài hạn của chúng ta gồm có thay đổi đạo luật không sử dụng đũa, rồi cố gắng đưa một gia tinh vô Ủy ban Điều phối và kiểm soát sinh vật Huyền bí, bởi vì con số đại diện của tụi nó thấp kinh khủng."

"Chúng ta?" Harry lặp lại. "Ai là 'chúng ta'?"

Harry và Ron nhìn nhau chằm chằm trên bàn.

Nhưng Hermione phớt lờ bọn họ, chắc chắn rằng nhiệm vụ của cô sẽ đưa ba người họ lại gần nhau. Hermione vui vẻ nói: "Chúng ta, và ừm, ý mình là cả hai người, hãy bắt đầu bằng việc tuyển dụng thành viên. "mình nghĩ rằng cần hai Sickles để tham gia - mua một huy hiệu - và số tiền này có thể tài trợ cho chiến dịch tờ rơi của tụi mình. Ron, cậu là thủ quỹ. Mình giao cậu cái lon để quyên góp xu lẻ ở trên lầu. Còn Harry, cậu là thư ký, vậy làm ơn ghi lại giùm những gì mình đang nói đây, coi như biên bản cuộc họp đầu tiên của tụi mình. "

Có một khoảng dừng trong đó Hermione cười rạng rỡ với họ, còn Harry thì ngồi, giằng xé giữa bực tức và hoài nghi. "Nghe này, 'Mione. Cậu đã bao giờ xuống bếp chưa?"

"Nhà bếp?" Ron vểnh lên. "Cậu đã từng đến đó bao giờ chưa?"

"Severus đã chỉ cho mình rồi," Harry cáu kỉnh trước khi quay sang Hermione để tìm câu trả lời. "Well?"

"Không, dĩ nhiên là không rồi," cô nói cộc lốc. "Mình không nghĩ rằng học sinh được phép đến đó."

"Ờ, mình đã ở đó, và mình đã gặp những gia tinh làm việc ở đó," Harry nói. "Chúng thực sự hạnh phúc. Chúng nghĩ rằng họ đã có công việc tốt nhất trên thế giới ..."

"Đó là vì chúng vô học và bị tẩy não!" cô nóng nảy ngắt lời. "Chúng không biết gì tốt hơn."

Harry nhìn Hermione đầy hoài nghi. Cậu nghĩ cô ấy hơi kiêu ngạo để ám chỉ rằng cô ấy biết rõ mọi thứ. "Vậy cậu nói rằng khi White Man đi chinh phục thế giới, để 'khai hóa' những người man rợ, chỉ vì họ đã bị tẩy não và vô học?"

Hermione im lặng trong giây lát, nhưng dường như đây chỉ là sự bình tĩnh trước cơn bão. Hermione đỏ mặt và bùng nổ. "Không giống chút nào!" cô nói chói tai. "Đây là sự nô dịch! S.P.E.W có nhiệm vụ giải phóng chúng khỏi những kẻ áp bức..."

Harry biết mình đã cố gắng hết sức, nhưng không có gì phải tranh cãi với cô ấy trong hoàn cảnh này. Lần đầu tiên trong năm nay, Harry và Ron đã cùng thống nhất về một điều gì đó, bởi vì cả hai đứa nó đã nhượng bộ và trả hai Sickles để mua huy hiệu S.P.E.W, nhưng cốt chỉ để cô bé im lặng

"Thấy chưa, giờ chúng ta đều là thành viên của S.P.E.W," cô vui vẻ nói, và Harry có ấn tượng rõ ràng rằng cậu vừa bị lôi kéo để làm việc với Ron.

Đến năm giờ rưỡi, trời tối dần, và đã đến lúc công bố những quán quân của trường. Chiếc cốc lửa đã được chuyển đi; nó đang đứng sừng sững trước chiếc ghế trống của cụ Dumbledore trên bàn giáo viên. "Chà, chiếc cốc gần như đã sẵn sàng để đưa ra quyết định của mình," cụ Dumbledore nói.

"Bất cứ giây nào," Lee Jordan thì thầm, cách Harry hai ghế.

Ngọn lửa bên trong chiếc cốc hóa thành màu đỏ trở lại. Những tia lửa tóe ra vung vãi. Một chốc sau, một lưỡi lửa búng ra một mẩu giấy da đã gần như hóa than. Cả căn phòng bật ra một tiếng kêu thảng thốt. Cụ Dumbledore nhặt mẩu giấy da và cầm nó xa xa để có thể đọc nó nhờ ánh sáng từ ngọn lửa, lúc này đã trở lại trắng xanh.

"Vị quán quân của Durmstrang, Viktor Krum!" Cụ đọc, giọng rõ ràng, khỏe khoắn.

Một cơn bão tiếng vỗ tay và chúc mừng lan khắp sảnh đường. Harry thấy, từ dãy bàn nhà Slytherin, Viktor Krum đứng dậy và gù gù đi về phía cụ Dumbledore, quẹo phải, bước dọc theo dãy bàn giáo viên, rồi mất hút ở cánh cửa của căn phòng kế bên. Tiếng vỗ tay và trò chuyện đã lặng dần. Bây giờ sự chú ý của mọi người lại tập trung vào chiếc cốc, vài giây sau, nó lại chuyển sang màu đỏ. Một mảnh giấy da thứ hai được bắn ra từ ngọn lửa.

"Vị quán quân của Beauxbatons, Fleur Delacour!" Cụ hô to.

Khi Fleur Delacour cũng đã biến mất vào căn phòng bên hông đại sảnh, một lần nữa sự im lặng lại bao trùm, nhưng lần này là một sự im lặng cứng cả lại vì háo hức mà ai cũng có thể cảm được. Vị quán quân kế tiếp của Hogwarts là...

Chiếc Cốc Lửa lại chuyển thành màu đỏ thêm một lần nữa; những tia lửa bay ra rào rào, lưỡi lửa liếm cao lên không, và từ đầu của lưỡi lửa đó, cụ Dumbledore kéo ra mẩu giấy da thứ ba.

"Quán quân của Hogwarts là," cụ gọi, nhưng do dự và cầm tờ giấy ra, nhìn chằm chằm vào cái tên được viết trên đó, như thể không thể tin vào mắt mình. Có một khoảng thời gian dài dừng lại, mọi người trong đại sảnh đều nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm vào cụ Dumbledore. Cuối cùng, cụ Dumbledore chớp mắt, dường như vừa nhận ra mình đang ở đâu và hắng giọng. "Harry Potter."

Không, điều đó không thể đúng. Harry muốn cười, cậu muốn hét lên, cậu muốn khóc. Tất nhiên cậu bé sẽ được chọn để thi đấu. Cậu và Marvolo thậm chí đã thảo luận về nó trong một đêm, nhưng đó chỉ là những suy đoán ngu ngốc, những lý thuyết mỏng manh được ném ra ngoài đó về lý do tại sao Dumbledore muốn hồi sinh giải đấu nguy hiểm. Thật ngu ngốc, không ai trong số họ nghĩ rằng nó thực sự sẽ xảy ra. Harry muốn đập đầu vào bàn, và không có tiếng vỗ tay.

Harry quay sang nhà Gryffindor của mình. "Mình không có bỏ tên vô," Harry nói một cách trống rỗng, và sau đó nói với cặp song sinh. "Mấy anh biết mà, em không có bỏ vô."

Một tiếng rù rù, như thể một đàn ong giận dữ, từ từ tràn đầy Đại sảnh; vài đứa học trò đứng hẳn lên để nhìn Harry cho rõ hơn; cậu ngồi đó, cứng cả người, trong chiếc ghế. Bàn giáo viên trở nên lộn xộn, một số trông hào hứng, một số bối rối, và một số cau mày tối tăm.

"Harry Potter!" Cụ Dumbledore gọi lần nữa, lần này với một chút sốt ruột. "Harry! Lên đây, lên đây nào!"

Harry trừng mắt nhìn cụ, trước khi cậu cảm thấy Neville thúc vào mình. "đi kìa," cậu nhóc thì thầm.

Với vẻ mặt u tối, Harry tiến đến chỗ Hiệu trưởng. "Em không tham gia giải đấu này!" Harry giận dữ rít lên.

"Chúng ta sẽ thảo luận riêng chuyện này," cụ Dumbledore thì thầm đáp lại. "Bây giờ, qua cửa đi, Harry."

Harry cho rằng Đại sảnh đường không phải là nơi để đấu với Hiệu trưởng, nên cậu miễn cưỡng gật đầu và băng qua bàn của giáo viên. Severus, như thường lệ, ngồi ngay sau cùng. Trong một khoảnh khắc, đôi mắt mã não sắc bén đó nhìn chằm chằm vào cậu, và Harry nhìn ông như muốn thất vọng hét lên. Severus quay đầu nhìn về phía cửa.

Cậu đi qua cánh cửa, ra khỏi Đại sảnh và thấy mình đang ở trong một căn phòng nhỏ hơn. Một ngọn lửa lớn đang bùng lên trong lò sưởi đối diện cậu, cả Krum và Delacour quay lại khi cậu bước vào.

"Có zụ zì hả?" Fleur hỏi, khi thấy Harry chầm chậm bước vào. "Người ta kiu tụi này zô sảnh hả?" 

Harry cau có. Rõ ràng cô ấy nghĩ cậu vào đưa tin . "Không, tên tôi cũng xuất hiện từ chiếc cốc."

Điều này nhận được cái nhìn tò mò từ Fleur và Krum. "Nhưng cưng quá... nói sao ta ... nhỏ? ... không, chẽ quá?"

"Tôi biết!" Harry bùng nổ, như thể giải tỏa sự bối rối và thất vọng dồn nén trong lòng. "Tôi không ghi tên mình vào cốc. Tôi thậm chí còn không muốn ..." Harry bị cắt ngang khi cánh cửa sau lưng đột ngột mở ra và có một loạt tiếng ồn ào từ Đại sảnh đường khi phần lớn người lớn đổ vào phòng chờ.

"Xuất sắc!" Bagman gầm lên. "Harry Potter, Đứa Trẻ Sống Sót, Giải đấu Tam Pháp Thuật đầu tiên trong một trăm năm!"

Đôi mắt Harry đảo từ khuôn mặt này sang khuôn mặt khác, lưu ý rằng hầu hết những người lớn đều khá thích thú với điều này. Ngay cả Hiệu trưởng của các trường khác cũng vậy. "Bình tĩnh!" Harry hét lên. "Tôi không ném tên của mình vào đó. Tôi không muốn thi đấu."

"Con đang nói gì vậy, cún con?" Sirius hỏi, trông chú cũng hào hứng như những người khác. "Con đã đánh bại lằn tuổi của cụ Dumbledore! Ngay cả cặp song sinh cũng không làm được điều đó."

Harry đảo mắt. Tất nhiên, cha đỡ đầu của cậu, người ngoài cuộc, sẽ rất vui vì điều đó. Quay ra đằng sau, Harry cố gắng kêu gọi các giám khảo. "Nghe này, đây là một sự nhầm lẫn nào đó. Tôi còn quá trẻ để tham gia."

"Đúng vậy..." Bagman ngập ngừng nói. "Nhưng, như cậu biết đấy, lằn tuổi chỉ được áp dụng trong năm nay như một biện pháp an toàn bổ sung. Và như tên của cậu đã xuất hiện trong chiếc cốc ... Ý tôi là, tôi không nghĩ có thể có bất kỳ sự khuất phục nào ở giai đoạn này ... Nó nằm trong quy tắc. Cậu phải... "

"Không nếu tôi từ chối thi đấu," Harry khoanh tay nói một cách bướng bỉnh.

"Chà, nếu con đỡ đầu của tôi từ chối, vậy chúng ta để Chiếc cốc chọn một cái tên khác được không?" Sirius hỏi, và Harry nhìn cha đỡ đầu của mình một cái nhìn biết ơn.

"Nhưng nó không hoạt động như vậy," Bagman phản đối. "Chiếc cốc lửa đã tắt rồi. Nó sẽ không hoạt động trở lại cho đến khi bắt đầu cuộc thi tiếp theo."

"Vậy thì, ta e rằng con không còn lựa chọn nào khác, cậu bé của ta," cụ Dumbledore nhảy vào. "Nếu con không bỏ tên vào..."

"Tôi không có!"

Cụ Dumbledore ném cho Harry một cái nhìn trách móc vì đã làm gián đoạn, nhưng Harry phớt lờ đi. "Nếu không phải tự mình bỏ, vậy con nhờ học sinh khác bỏ tên dùm hả?"

Harry trừng mắt. "Không, tôi không biết. Và nếu điều đó có thể xảy ra, thì lằn tuổi của thầy có vẻ không hiệu quả lắm để ngăn học sinh nhỏ tuổi tham gia, phải không?"

Điều này đã vấp phải một sự im lặng khó chịu, cho đến khi Karkaroff lên tiếng. "Chà, tại sao chúng ta không hỏi các thẩm phán công bằng của chúng ta," lão ta gợi ý, và tất cả đều quay sang ông Crouch, người đã im lặng cho đến thời điểm này.

"Chúng ta phải tuân theo các quy tắc, và các quy tắc nói rõ rằng những người có tên trong Chiếc cốc lửa nhất định phải thi đấu trong giải đấu. Bất kể nó diễn ra như thế nào." Hầu hết mọi người đều gật đầu như thể ông đã truyền cho họ một trí tuệ thần thánh nào đó.

Không có gì lạ khi Percy thực tế tôn thờ mặt đất mà Crouch bước tới, Harry nghĩ một cách ác ý; Hermione cũng vậy.

"Đây thật là điên rồ," Severus rít lên như con rắn tượng trưng cho nhà mà ông ta đang chủ nhiệm, bực tức. "Không ai ở đây có thể nhận ra rằng đó là có một lão phù thủy hoặc một mụ pháp sư cao cơ nào đó đã ếm bùa lú lên Chiếc cốc? Làm một hành động ám muội như vậy chỉ cho thấy rằng có ai đó đang có những mưu đồ bất chính với cậu Potter."

Cả hai giám khảo khách quan, Crouch và Bagman, đều trông kinh hãi trước ý tưởng đó, như thể ý tưởng đó thậm chí chưa bao giờ xảy ra với họ. "Ông có thực sự nghĩ như vậy?" Bagman hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro