Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đền bù a~~~


Hắn chưa kịp định thần thì cậu đã chồm đến ngấu nghiến hôn môi, cả cơ thể với quần áo xộc xệch ép sát vào người hắn.

"Anh... Anh à...", giọng nói nghẹn ngào ấm ức, khuôn mặt ửng hồng vì thuốc và đẫm lệ vì nhẫn nhịn.

Hắn ôm chầm lấy cậu, nhanh như sói mà xé rách quần áo cậu, mùi hương Valender đã kích thích tình dục bên trong hắn.

Họ quấn lấy nhau, tiếng thở dốc cùng rền rỉ như giai điệu trong màn đêm, triền miền với nhau.

"Ngoan, anh giúp em", hắn dùng cánh tay bị cắn đến đầy dấu rằng để thức tỉnh lý trí mà thay cậu thủ dâm.

Bàn tay Nam nhân ấm áp bao bọc nam căn cậu, luận động lên xuống nhẹ nhàng nhanh dần.

"A... Em sắp... A... Muốn anh... Lão công a...a... Ân...", phóng thích ra đầy tay hắn lần thứ tư thứ năm gì đó, cậu suy yếu thở dốc tựa vào lòng hắn, mùi thơm do thuốc tác động dần biến mất. Hắn giúp cậu tắm rửa sạch sẽ, rồi ôm cậu lên giường .

Vuốt tóc mái rũ rượi của người đang say ngủ vì quá mệt mỏi kia lên, hắn yêu thương hôn nhẹ lên trán cậu một cái, tắt đèn, cẩn thận kéo cậu ôm vào lòng.

'Em đã chịu ủy khuất chỉ vì mang thai bảo bảo của chúng ta. Thật xin lỗi. Từ mai anh sẽ không để em một mình với ranh con kia nữa'. Hắn thì thầm với màn đêm và cùng cậu chìm vào giấc ngủ.

Hôm nay là một đêm dài rồi.

  Cậu đã mơ về quá khứ. Ngày đó cậu được hắn dìu về nhà nhưng hương thơm kích dục dần lan ra nhanh quá, kích thích hắn, nên cả hai đã đi lệch hướng.

Trong mơ hắn đã dịu dàng hôn cậu, cưng chiều và thương yêu chứ không mạnh bạo và hung hãng như ngày ấy.

Cậu bất giác trào nước mắt khi đang chôn mình say giấc ở trong lòng hắn, vì quá vui đi, vì không nghĩ hắn có thể vì mình chịu đau.

Hậu quả để lại sau một đêm là đến tỉnh cũng lười. Cậu ngủ li bì đến khi mặt trời lên cao.

"Bảo bối, dậy ăn sáng. Thím T nấu cháo hột gà, tốt cho em và con mình này"

Cậu dụi mắt và dần tỉnh dậy, để người kia thay cậu lau mặt, thổi nguội cháo. Vừa ăn, cậu vừa nói

"Chúng ta kìm chế kịp thời nên chắc là con vẫn ổn ha anh?"

Hắn đau lòng nhìn cậu, vươn tay xoa đầu cậu trấn an

"Con sẽ ổn, đừng lo. Con bé ranh kia anh đã đề nghị thành công tống nó qua nước ngoài du học. Không ai bắt nạt em nữa đâu."

Cậu hé môi đón cháo, hào hứng dâng trong lòng vì của nợ kia sắp bị tống đi và chẳng ai gây khó dễ cho cậu nữa, không cầm lòng được xoa nhẹ bụng mình, thật sự mong cảm giác bồng đứa nhỏ dù hơi lâu một chút.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: