Chương 313: Đại chiến ngoài kế hoạch.
Mất kha khá thời gian để Takemichi làm quen lại với cơ thể bệnh tật dù chỉ ở tương lai với đơn vị ngày. Trên đường đi về Takemichi như kẻ không xương, ban đầu từ sân bay còn khỏe mạnh, nhưng lên xe được chừng ba mươi phút là bắt đầu thở không ra hơi. Hakkai ngồi vị trí ngay sau cậu, mỗi lần Takemichi thở mạnh là tim cũng giật thót lên.
"Takemichi, hay là mình đến bệnh viện nhé?"
Chifuyu bên cạnh lo lắng không thôi, điện thoại ấn số gọi cho Kisaki từ sớm. Bên kia đầu dây thì Kisaki không ngừng hỏi về tình trạng của Takemichi, báo lại cho mẹ, huy động một vài xe cấp cứu để khi nào cần thì có ngay.
Bây giờ đang là sáng sớm, cách thời gian đại chiến xảy ra khá lâu. Kiyomasa lái xe trên đường liên tục nhìn xung quanh, sáng mắt khi thấy bác gái đang đẩy xe bán đồ ăn vặt trên đường. South hiểu ý Kiyomasa, ngồi ngoài cùng chui khỏi xe, lễ phép chào bà cụ rồi lấy một phần bánh mì ngọt, thêm một lon nước ngọt.
Takemichi trông thật xanh xao, chắc chắn là bị tụt đường huyết đây này.
Cậu ngồi ở ghế phụ, tiện cho việc đón gió, thở cũng dễ dàng hơn. Takemichi nghiêng đầu nhìn South vác tấm thân to lớn đứng cạnh bác gái bán dạo, sau đó là Hakkai và Draken cũng không nhịn được mà chui ra, tay chỉ chỏ bảo cái này thì được mà kia thì không.
Nụ cười dịu dàng chợt vẽ lên, nét mệt mỏi tan đi phần nào. Takemichi nhấn nút hạ lưng ghế, nằm nghiêng để ngắm ba người họ dễ hơn. Kẻ xăm trổ người thẹo trên mặt, vậy mà lại ân cần dịu dàng chăm chước cho cậu từng muỗng ăn, từng lần uống nước.
Họ vốn dĩ đâu muốn làm bất lương, là do ông trời sắp đặt, do cuộc sống bắt ép mà thôi.
Bất lương sao? Chẳng phải nó chỉ là một danh từ thôi à?
"Draken, cho tao cái đó."
Takemichi mỉm chi, tay chỉ chỉ cái trên tay Draken. Draken lớ ngớ đang trét một chút mứt lên mặt bánh, vội vã chạy lại chỗ Takemichi muốn đút cho. Takemichi vui vẻ ngồi dậy, tỳ tay lên khung cửa xe đón lấy miếng bánh.
"Ngon quá."
Đoàng!
Takemichi nhận thấy rõ cơ thể Draken giật một cái, vẻ mặt đau đớn dần lộ ra, đôi mày nhíu lại thành một đường. Draken tương đối bình tĩnh, quay ra sau nhìn đường máu thấm qua lớp áo dày màu nâu sẫm. Nó nhỏ từng giọt từng giọt, đến khi thành một vũng nhỏ dưới đường cái, hình ảnh ấy như thước phim quay chậm delay trong đôi ngươi xanh thẳm, dần long lanh.
"Draken?" Takemichi bàng hoàng đứng dậy, đầu cụm vào trần xe: "Có chuyện gì thế?"
Nghe là biết, đây là tiếng súng bắn.
Kisaki bên kia cũng nghe thấy, đầu óc dần mường tượng xem đang xảy ra chuyện gì. Chifuyu văng phắt điện thoại đi chui ra khỏi xe, quan sát khu vực phía sau lưng Draken, nhìn vị trí đạn ghim vào, thoảng thốt cởi áo ra cầm máu.
"Vị trí như thế nào, Chifuyu?"
Thu lại sự đau đớn, Draken bình tĩnh liếc ra sau lần cuối, sau cùng khẩn trương quan sát sắc mặt Takemichi đang biến chuyển lúc đen lúc xám. Chifuyu nghía vị trí đạn bắn gật đầu với Draken, vô cùng nghiêm trọng. Draken vẫn còn tỉnh táo như thế vì hắn cường tráng, sức lực hơn người. Nhưng đến khi mất lượng máu nhất định cũng phải va vào cơn hấp hối.
"D-Draken..."
"Takemichi, tao không sao. Tao không cảm thấy đau đớn gì cả."
"Nói dối, mày nói dối! Mau buông ra, tao phải đi lùng và giết kẻ đó."
Bên trong Takemichi ra sức đẩy mạnh cửa xe nhưng bị Draken ngăn lại, tuy bị thương nhưng sức lực vẫn như thường dù cậu có đẩy hết sức, chẳng biết là do cậu yếu đi hay vì Draken không bị thương chỗ hiểm thật.
"Máu, máu... mày chảy máu kìa Draken."
Khi nghe tiếng súng, South lập tức bỏ qua trạng thái dịu dàng khi bên Takemichi, lập tức chạy về sau Draken, án chừng nhìn thấy được một hình bóng. Hakkai vội ôm lấy bà cụ, giúp đẩy xe vào ngõ hẻm, an toàn rồi cũng chạy theo South giúp bắt người.
Âm thanh rầm trời cũng làm anh em Kawata đang ngủ ở hàng sau cùng của xe tỉnh giấc, người mở cửa người lấy bông băng sơ cứu kéo Draken vào lại bên trong. Takemichi chui hẳn ra hàng ghế sau cùng, lúng túng xịt khử trùng trong xe rồi vén áo nhìn vết thương.
"S-Sâu quá..." Cậu lắp bắp chẳng nói thành lời.
"Ở đây không có thuốc gây mê."
Souya khẩn trương, chần chừ nhìn bàn tay anh trai đang run rẩy. Bình thường anh ấy môt gà mổ vịt chuẩn xác hết nước chấm, nhưng so với người lại khác. Chỉ nhích một tí thôi, đảm bảo đối phương sẽ đau thấu mạng.
"Thôi được rồi Smiley, xe của bệnh viện Kisaki sắp đến rồi."
Nhưng càng nhanh càng tốt, gắp viên đạn ra và cầm máu. Trong đầu Nahoya đang chảy dòng suy nghĩ như thế, lặp đi lặp lại. Sắc mặt Draken đang dần lờ mờ đi, cả Takemichi cũng thế. Nahoya mím môi hít thở mạnh, sợ bản thân sẽ vụng về làm Draken đau đớn.
Ở vị trí ghế lái, Kiyomasa tranh thủ chạy vào cùng Hakkai và South. Khi về đất Nhật Bản cụ thể là Tokyo tất cả đã nằm trong vòng bảo vệ, nhưng chẳng có gì là tuyệt đối. Một nhóm Phạm Thiên đã kịp thời bắt được đối tượng kia, thu luôn súng của hắn, đi về hướng viên đạn đã đi tìm xem ai là người hắn đã làm bị thương.
"Một cô gái sao?"
South méo mặt nhìn cô nàng với mái tóc bù xù như ổ quạ, đôi mắt không thèm chớp vô thức theo chân hai kẻ đã bắt mình, dừng lại rồi cũng dừng mắt trên viên đá ven đường.
"Hatoru... Oriko?"
Nghe gọi tên, Oriko ngẩng đầu, trợn mắt với Hakkai. Hakkai lùi một chân ra sau, không từ chối rằng mình đã xém nhầm cô với con ả chị song sinh đã dẫn dắt hắn phá hủy gia đình mình.
"Anh là ai, sao biết tên tôi?"
Trên người Oriko vẫn còn mặc đồng phục bệnh viện, ngực trái là bảng số 1075. Kiyomasa rất nhanh nhận ra, tiện dùng thắt lưng buộc tay cô ả lại. Trốn khỏi bệnh viện tâm thần, dù có biết tên mình là gì hay trông bình tĩnh như thế cũng chẳng chứng minh được cô ta sẽ không có biểu hiện gì bất thường.
Nghe rục rịch bên ngoài liền biết kẻ gây chuyện đã bị bắt. Takemichi tay không tìm đồ, với lấy cây kìm cắt da tay trong khay đựng dụng cụ lao ra khỏi xe, rất nhanh xuất hiện, chẳng bận tâm đối phương là nam hay nữ mà giáng một đường từ thái dương xuống mép môi.
"Mày, dám đả thương người của Hanagaki Takemichi này sao? Muốn chết?"
Takemichi lại giơ cao tay một lần nữa, Kiyomasa biết cậu đang mất kiểm soát vội cản lại. Takemichi gầm gừ như một con hổ, trong lòng Kiyomasa không ngừng dãy dụa, miệng chửi rủa những lời không trong sạch, ai nghe cũng thấy đau tai.
"Tao giết mày, con khốn!" Takemichi đã nhận ra đối phương là ai: "Mày và con chị của mày, cứ suốt ngày phá hỏng cuộc sống của tao!"
Mắng đến kiệt sức, Takemichi nằm luôn trong vòng tay Kiyomasa. Cậu nghiến răng vẫy tay, bước lại giật tóc Oriko kéo đi, thân bệnh tật mà lôi người nhẹ tênh, còn một mình văng hẳn vào cốp xe để mang về.
Xong xuôi liền thay đổi sắc mặt, Nahoya và Souya đã băng bó xong cho Draken. Hắn vì còn đau nên không thể di chuyển, nhưng bởi cầm máu kịp thời nên sắc mặt không tệ hơn trước. Takemichi đau lòng lao tới ôm hắn, khóc bù lu bù loa.
Thật may, may vì Draken không chết...
Nhưng có một vấn đề khác xảy ra, chỉ là suy đoán nhưng lại khiến Kiyomasa suy nghĩ. Hắn cầm khẩu súng mà Oriko đã dùng, phát hiện mất đến ba viên đạn. Nhưng rồi nghĩ lại thì chẳng biết cô ta lấy nó từ đâu, chắc là hắn đã suy nghĩ nhiều.
Mặt khác, sắc mặt South đang dần tái đi. Gã mượn thêm áo khoác Hakkai mặc vào vì Hakkai mặc áo Taiju, mà gã và Taiju chẳng khác nhau mấy, trùng hợp vừa vặn. Hakkai có chút nghi ngờ khi tên to con này nói sợ lạnh, rồi bị phân tâm khi Takemichi vì khóc nhiều mà muốn ngả luôn trong lòng Draken.
Ngay lúc này, Kisaki gọi đến, nói rằng xe cấp cứu không thể đến kịp vì đường đều đã bị chặn. Chifuyu khó hiểu, nơi này hoang vắng ở ngoại ô còn gần đường lớn, sao có vụ bị chặn được? Tức khắc, âm thanh từ nhỏ đến lớn ập vào tai từng người, tứ phía tám phương đều có hơi thở con người cùng tiếng hô hấp của moto phân khối lớn.
Cả đám đang dừng lại ở ngã ba, hai bên còn lại một là so Mikey dẫn đầu, một do Akiyama. Không hẹn mà gặp, Akiyama và Mikey chào nhau bằng ánh mắt. Mikey đánh hơi được nơi này vì nghe tiếng súng, Akiyama thì phụng lệnh Yurukawa tìm Oriko đã trốn khỏi bệnh viện tâm thần mang về.
Mikey và Akiyama đồng loạt xuống xe, áo choàng đại diện cho hai bang phấp phới bay theo gió. Đối với Mikey vẫn hình thức cũ, nhưng Akiyama cũng như Vọng Nguyệt là một bang phái hoàn toàn mới, đồng phục cũng có phần lạ lẫm.
Đa phần toàn là phụ nữ và con gái đôi mươi, mặc kimono ngắn đùi trên người, ống tay rộng ba tất. Chân mang dép gỗ truyền thống cùng đôi tất trên mắt cá, đồng loạt xuống xe có vẻ đồng điệu. Akiyama rồi đến bốn cô nàng cốt cán, cuối cùng là thành viên trong bang, khí thế không thua mấy mấy thằng đàn ông con trai bặm trợn.
Bít cả đường đi, xe cấp cứu không tới được vậy South phải làm sao bây giờ?
Hakkai lắm lúc quan tâm nhìn gã, nhưng rồi bị phân tâm khi nhìn thấy Mitsuya đang ở phe Mikey, ánh mắt đối địch dành cho mình.
"Taka-chan?"
Còn có cả Kazutora và bộ đôi phiên đội ba nữa. Mitsuya không né tránh ánh mắt dò hỏi mà Hakkai dành cho, nhưng cũng chẳng trả lời. Nếu đã quyết định theo Mikey thì chuyện gì cũng phải theo cậu ấy, đấy là luật của Mitsuya Takashi, người duy nhất mang danh bất lương hiền thục nhất Toman, dùng tình cảm để nói chuyện.
Và thật sự thì Mitsuya không hề có ý định sẽ có mặt ở đây, thậm chí phải đi ngay bây giờ vì anh cực kỳ lo lắng cho Izana. Không tuân theo lời đề nghị của Mikey, còn chẳng có ý định phản công những cú đánh cậu ấy giáng xuống. Ít nhất, Mitsuya muốn chắc rằng Izana sẽ không bị đánh đến chết.
Nói là làm, Mitsuya lén lùi xe ra sau phóng đi, tình hình hiện tại như thế này có lẽ sẽ không có chuyện gì quá khổ xảy ra, chuyện trước mắt chỉ có Izana mà thôi.
Trước khi bị Mikey chiêu mộ về Kantou Manji, anh đã hay tin Shinichiro, Izana, Emma, Baji và còn thêm Taiju đã bị bắt. Izana xuất hiện ở đây không phải ngẫu nhiên, không quá khó để đoán ra anh ấy thoát ra ngoài và để bản thân te tua như thế vì có chuyện muốn truyền đạt và cảnh cáo.
Theo anh còn Kazutora, hắn sẽ lo chuyện anh đột nhiên biến mất.
"Tao hiểu mà Mitsuya, tao tin những gì mày sắp làm là cần thiết và đúng đắn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro