Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 291: Giọt máu đổ xuống.

Tổng hợp.

Những người mất tích: Chifuyu, Draken, Mikey, Hakkai, anh em Kawata, Pachin và Peyan cuối cùng là South.

Những người được cho là bị bắt cóc: Shinichiro, Baji, Emma, Izana và Taiju.

Nằm trong vòng an toàn: Hina, Kisaki, Mutou, Akane.

Đã mất tích thêm: Mitsuya, Kazutora.

Naoto: "Toman đã hoàn toàn bị mất tích rồi." 

Hina đến Phạm Thiên cùng em trai, vì muốn hỏi đến tình hình của Takemichi dù nghĩ họ có lẽ cũng không biết. Không biết anh ấy ăn uống có đủ không, có ngủ đủ giấc, uống đủ thuốc… 

"Haiz." 

Haruchiyo đã xác định được Tam Thiên lần này sẽ gồm những ai. 

Katsumi Akiyama, Vọng Nguyệt. 

Hanagaki Takemichi, Lục Ba La Đơn Đại đời hai.

Sano Manjiro, Kantou Manji đời hai.

"Nếu lão bắt là những người đã chết nhưng sống lại, với sự biến mất không tăm hơi là South và Draken, tao nghĩ hai đứa này đang ở chỗ Takemichi." Haruchiyo phân tích: "Toman mất tích sẽ được phân làm hai, một là bên Lục Ba La Đơn Đại, một bên Kantou Manji."

Koko: "Chẳng phải… cốt cán trước đây chỉ toàn là Thiên Trúc, điều đó làm nâng vị thế của Lục Ba La Đơn Đại rất nhiều trong giới bất lương." 

Haruchiyo lắc đầu: "Bây giờ chỉ cần đó là Takemichi thì mọi thứ đều sáng tỏ rồi, Lục Ba La Đơn Đại đang đứng đầu Tam Thiên." 

Kisaki có đọc qua quyển sổ tay khi ấy, ghi chép về Tam Thiên là ghi chép kỹ càng và chi tiết nhất mặc dù không góp mặt quá nhiều nhân vật. 

"Kantou Manji do Mikey đứng đầu rất nhanh bành trướng, tao tự hỏi không biết nhân lực Takemichi lấy ở đâu ra? Khi bị cảnh giác ở Phạm Thiên, quyền lực Takemichi phần nào bị đóng băng rồi." 

Inui gõ gõ mặt bàn: "Terano Minami, hắn ta là người mất tích đầu tiên." 

Kakuchou: "Takemichi đã sớm nhận ra điều này." 

Anh em Haitani cũng ngồi vào bàn. 

Rindou: "Hắn ta luôn nói mình là đứa con được ưu ái bởi bạo lực." 

Ran: "Còn rất tự hào khoe rằng mình đã tự tay giết chết… ơ?" 

Cái vụ giết cha hoàn toàn không có. 

Haruchiyo ngả lưng ra sau ghế, lập tức hiểu ra.

Đến Tây Ban Nha… có nên hay không?

"Mikey, tao sẽ trung thành với mày." Haruchiyo thành tâm quỳ gối cúi đầu trước mặt Mikey.

Căn cứ Kantou Manji ở một phòng khách sạn phòng tổng thống do Koko thuê, lúc cánh cửa sắp đóng lại, Haruchiyo chợt xuất hiện trước mặt Koko, cả người ướt rượt vì mưa lớn, đôi chân dính đầy bùn bẩn. Koko nhíu mày, một kẻ ưa sạch sẽ như nó có chuyện gì mà mặc kệ bản thân thế này?

"Mày… đến căn cứ của Kantou Manji làm gì?" 

"Kokonoi Hajime, tránh ra tao cần gặp Mikey." 

"Boss? Mày nghĩ muốn gặp là được à?" 

"Koko!" Tiếng Mikey bên trong vọng ra: "Tao biết mày sẽ tìm đến, Haruchiyo." 

Là Mikey đang bị trạng thái Hắc Ám chiếm lĩnh. Haruchiyo vốn không sợ nó, thông thái bước vào gạc qua Koko đang ngẩn người. Lần đầu hai người gặp nhau như thế, chẳng mấy ưa ẩm nhau. 

Koko ra khỏi phòng ra ban công ngắm cảnh thành phố từ trên cao, nét bực bội tan biến mất. Đúng lúc ở hiện tại, Kantou Manji đang cần một con chó điên như hắn. Nhưng, nếu đó là Mikey thì liệu con chó này có thể phát triển vượt trội như Mikey đã trông chờ? 

"Mày biết tao trở lại tiền tuyến vì điều gì mà Haruchiyo?" 

"Tao biết." 

"Mày vẫn chọn theo Kantou Manji, chứ không phải Takemichi?"

Haruchiyo liền tức tối: "Đó không phải chuột cống của tao! Đó chỉ là… một thằng nhóc không quen không thuộc." 

Mikey trợn mắt, một tay nắm tóc Haruchiyo giật ngược ra sau. Anh đau đớn nhưng không lên tiếng, nhớ đến trước đây khi bị Mikey rạch miệng mình đã rất sảng khoái còn cười hihi cơ mà. Đôi mắt Mikey trừng lớn, sát khí cắt ngang dòng suy nghĩ của Haruchiyo. 

"Mày có nhớ ở Thiên Trúc mày và Takemichi đã phản bội Toman như thế nào không Haruchiyo? Tao không trách tụi mày, nhưng Takemichi đã phản bội lại lời hứa sẽ mãi bên tao…" Mikey chạm vào lồng ngực trái: "Tại sao Takemichi lại trở nên khác đi như thế hả Haruchiyo? Tại sao Takemichi lại tuyên bố muốn giết chết tao để giành lấy danh hiệu Vô Địch của giới bất lương hả?"

"..." 

Lần này khi trở về quá khứ Takemichi đã tự dặn với lòng sẽ không tiết lộ cho bất cứ ai về năng lực của mình, mọi kế hoạch cậu phải dựng nên bằng cách chỉnh chu nhất. Haruchiyo nhất thời câm nín, Mikey… không thể nói cho Mikey biết chuyện Takemichi có thể du hành thời gian được.

"Haruchiyo, mười hai năm thật sự rất dài. Khi trở về từ quá khứ, Draken nói rằng đã luôn chờ đợi, điều đó làm tim tao đau nhói." Takemichi đã từng nói với anh bằng hai mắt đẫm lệ.

Thấy Haruchiyo thần người ra, Mikey thêm lực chân ấn anh xuống thảm nhà sàn. 

"Rốt cuộc mục đích của mày là gì, mày đang muốn ngăn cản tao đến với Takemichi có đúng không? Tao nói cho mày biết, Takemichi nào cũng là Takemichi của tao. Kẻ thua là kẻ phải phục tùng kẻ thắng, và tao sẽ khiến Takemichi mãi mãi phục tùng tao!"

Cũng vì không nhận được sự tín nhiệm tuyệt đối Mikey chỉ giao cho Haruchiyo một quân số nhỏ, nhưng anh cũng không cần nhiều, bấy nhiêu là đủ. 

Phút cuối, cục diện trận đấu hoàn toàn thay đổi. 

Haruchiyo mang nhân lực Mikey trao cho mình đi khắp Tokyo, khám xét địa hình chặn đường đi từ ba phía, làm cho các thành viên đến từ ba băng đảng đến nơi tập trung chậm hơn, hỗn chiến từ đó kéo dài. 

Mà trận đấu giữa những tổng trưởng ở cuối cùng, truyền thống là để thành viên trong băng có một tâm thế thật thoải mái chơi đùa. Mikey ngồi xe chờ đợi đến chán, vô tình làm sao khiến Takemichi đến trễ hẹn hơn thường ngày. 

"Chết tiệt! Chắc chắn là do Haruchiyo!" 

Manjiro đánh bại South vì cho rằng gã ngáng đường mình đến với Takemichi, thời khắc cú đấm kết liễu sinh mệnh được giáng xuống, Takemichi xuất hiện trực tiếp đối đầu với Manjiro. 

"Tao sẽ đánh với mày, Manjiro." 

Cũng là một lần hiếm có Takemichi gọi hắn bằng tên.

Lần đó, Haruchiyo làm mọi chuyện trong vô vọng, hư vô nghĩ rằng Takemichi sẽ du hành trở lại, vì anh biết với cái hiện thực như thế này tương lai sẽ chẳng tốt đẹp gì. Nhưng may mắn liệu có đến hai lần trong một câu chuyện? Liệu bây giờ nếu anh cứ điên cuồng chạy đôn đáo để kéo dài thời gian, cậu sẽ lại trở về đây chứ? 

Trở về, cậu trở về sao…? 

Tôi muốn cậu trở về, nhưng rất sợ cậu sẽ chết đấy Takemichi. 

"Kisaki, một vé đi Tây Ban Nha. Chuẩn bị đi." 

Kisaki bắt sóng: "Máy bay tư nhân sẵn sàng bất cứ lúc nào. Bây giờ?" 

"Không… một chút nữa. Trận chiến sẽ diễn ra sau vài ngày, có lẽ sẽ đủ." 

"Haruchiyo, những người bị lão bắt thì phải làm sao?" Sau khi đưa Akane về đây, Inui lại đôn đáo lao vào làm việc. 

"Hiện tại ta không thể làm gì. Nhưng có lẽ họ vẫn còn an toàn, ít nhất đến khi Tam Thiên kết thúc." 

Koko suy đoán: "Có khi nào, lão đang đợi Akiyama mang một mẻ cá lớn về?" 

Hanma: "Takemichi đó à?" 

Dòng chảy bất lương ở Kyoto là một điều gì đó rất bí ẩn. Có thể nói, Kyoto là thành phố duy nhất mà toàn bộ người dân đều chấp nhận sự tồn tại song song của những bất lương, thậm chí có vài yếu tố còn xem họ hơn mình, tự động dâng hiến những gì mình có cho nó. 

Vọng Nguyệt là băng đảng chỉ có nữ giới, điều gì khiến họ có khả năng đánh bại tuyệt đối những băng khác vượt trội hơn về nhiều mặt? 

"Không phải chứ?" 

"Chuyện gì thế?" Ran sốt vắng khi Haruchiyo đột nhiên đổi sắc mặt.

"Số lượng của Vọng Nguyệt, mày có kiểm tra chưa?" 

Kisaki và Koko nhìn nhau, rồi đồng loạt lắc đầu. Nếu là nữ giới, không chắc các cánh đàn ông sẽ ra tay hết sức mình.

Từ Kyoto đến Tokyo không mất quá nhiều thời gian, như Thiên Trúc lần ấy chỉ mất một chuyến tàu. Thời gian Tam Thiên bị đẩy lên, một phần cũng do Akiyama đề nghị. 

Trên tàu điện ngầm, Akiyama ngồi ở đầu xe phía trước, mấy chuyến tàu này được cô bao trọn, chính là để tất cả cùng đến trong một ngày, và giảm khả năng bị lạc nhau. 

Yurukawa ủng hộ cách làm của Akiyama tất thảy, dùng một phần căn cứ làm nơi nghỉ ngơi cho Vọng Nguyệt. 

"Tam Thiên lần này sẽ rất thú vị. Đúng không, Sano Shinichiro?" 

Để tránh rách việc thêm lần nữa, trong lúc sửa chữa Yurukawa dành cho riêng mình một căn phòng thật lớn, chứa tất cả các tài liệu tư mật mà chỉ mình lão biết mật khẩu và có thể ra vào. Và, những con chuột này cũng là "thông tư mật" mà ông đã nói đến. 

Vì không biết bắt đầu từ đâu, lão chọn người đáng lẽ đã nên chết trước, là Shinichiro. 

Lão trao đặc ân làm Shinichiro tỉnh táo, thủ công buộc anh lên bốn mắt đeo trên tường. Sau đó, lão nhìn Shinichiro bằng ánh mắt chẳng khác gì là một món ăn ngon. 

Shinichiro sau khi lấy lại ý thức, đánh giá trực quan xung quanh xem mình đang ở đâu. Anh nhìn thấy Yurukawa, kẻ trong tấm ảnh Haruchiyo đưa cho và bảo anh phải luôn cẩn thận. Shinichiro không bị thương chỗ nào cả, nhưng cả thân thể anh hoàn toàn mất sức, bốn cái mắc neo làm cổ tay và cổ chân anh đau điếng mà không thể làm gì ngoài việc chịu đựng. 

"Tỉnh rồi sao? Thấy ta chứ, Sano Shinichiro?" 

Yurukawa đang ở bàn làm việc cách khá xa Shinichiro, đứng cạnh chiếc lồng nhốt Baji, Emma và Izana trong đó. Shinichiro trợn mắt, không biết sức lực đâu ra mà dãy dụa. 

"Chết tiệt! Thả tụi nhỏ ra, nếu ông cần thì bắt tôi thôi là được rồi, tại sao phải làm hại đến-"

"Câm miệng! Không có ta, anh em các cậu đang đoàn tụ ở suối vàng rồi đấy! Một câu cảm ơn còn không có, dám lên tiếng trách móc sao?"

Roẹt! 

Ở bàn tay không thể phản kháng, Yurukawa rạch một đường. Khi giọt máu đầu tiên rỉ ra, đôi mắt lão lại long lanh thêm một tầng, quỳ hai chân nhìn chúng theo quỹ đạo lực hút trái đất nhỏ xuống cái cốc thủy tinh mỏng manh. 

"Máu, máu!!!" Yurukawa đứng dậy, mất kiểm soát điên cuồng la hét: "Tao lấy được rồi, máu của những kẻ dị thường. Ha há, máu này, máu này! Ta sẽ thành công, ta sẽ chế tạo ra liều thuốc mà trong bao nhiêu thế kỷ không ai có thể, ta sẽ sẽ khiến thế giới phải tôn vinh, phải công nhận ra chính là nhà khoa học vĩ đại thế giới!" 

Yurukawa đang vô cùng vui sướng, nụ cười man rợ vọng vang khắp căn phòng, đôi mắt không chớp trợn tròn chằng chịt từng tia máu. Miệng lão kéo dài như muốn toát tận mang tai, như đã cười còn muốn cười thêm nữa. 

Kuroichi sống với lão bao nhiêu năm cũng là lần đầu được chứng kiến lão trong hình dạng này, nhất thời sợ hãi rụt rè né tránh.

Chính lão già này mới là kẻ điên thật sự trong số họ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro