Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Twoshot(1)

- Mày liệu hồn mà ngoan ngoãn cho tao !
     Nói rồi người đàn ông đóng sập cửa , bước ra khỏi nhà để lại một mình Baji trong phòng . Cậu ngồi xuống ôm hai chân mình , vùi đầu vào đầu gối cố kìm chế những giọi nước mắt
" Mày không nên khóc vì thằng khốn nạt đó "
Người đàn ông lúc nãy là chồng của cậu ,  hắn và cậu lấy nhau chỉ vì lợi ích gia tộc . Hắn ngày nào cũng đem gái gú về nhà còn bắt cậu phải nấu thức ăn cho họ , nấu hắn không thấy ngon thì hắn bắt đầu chửi rủa cậu . Cậu lại chẳng thể làm gì , khác biệt về thể lực giữa Alpha và Omega quá lớn . 
     Mấy hôm nay cậu hay mơ màng nhớ về thời thơ ấu khi mà cậu vẫn chưa phát hiện giới tính thứ hai , gia đình vẫn còn hạnh phúc ,  có thể ngày ngày vui chơi ,  không lo không nghĩ cùng với đám bạn của mình , với cậu ta .  Đã lâu lắm rồi cậu không được về nhà cũng lâu rồi chưa gặp lại bọn họ .
- Cậu Baji cậu không sao chứ ạ ?
- Không cháu không sao
   Lâu khô nước mắt cậu lê thân mình về phòng riêng , đó là chốn yên bình duy nhất của cậu tại căn nhà này . Phòng cậu có tông màu chủ yếu là xanh dương , màu yêu thích của cậu  , cậu bước đến tủ quần áo,  lấy ra một chiếc hộp được giấu dưới cùng . Mở chiếc hộp ra bên trong là ảnh thời thơ ấu tới khi trưởng thành của cậu đồng thời bên trong còn có rất nhiều ảnh về một người khác .  Cậu ấy có thể coi là mối tình đầu của cậu ,  Sano Manjiro , hàng xóm của cậu .  Cậu ấy bây giờ có lẽ đang ở nước ngoài để thành lập sự nghiệp của mình ,  chắc sớm đã quên cậu . Nhìn những bức ảnh cũ cậu cảm thấy như mình được quay về lúc đó ,  tự do tự tại . Cậu đem chiếc hộp cẩn thận cất lại chỗ cũ rồi trèo lên giường mình nằm ,  không lâu sau do quá mệt mỏi cậu dần thiếp đi .
     Reng reng reng cậu giật mình tỉnh giấc do tiếng chuông điện thoại reo. Là ai gọi cho mình nhỉ ?  Đã rất lâu cậu không còn sài chiếc điện thoại này nữa rồi . Cậu bắt máy thì bên kia vang lên giọng nói vô cùng quen thuộc,  giọng nói mà cậu nhớ nhung hằng ngày
- Yo Baji chỗ cũ nhá
-........ Chờ đã
     Bíp cậu ngây người hồi lâu mới kịp phản ứng lại thì bên kia đã cúp máy .  Chỗ cũ ý cậu ấy là sao ? Mikey ngốc chúng ta có rất nhiều chỗ cũ mà ,  cậu vô thức cười , đã lâu lắm rồi cậu không cười chắc từ khi gả vào nhà này .
- Cậu Baji tôi chuẩn bị cơm xong rồi ,  cậu xuống dùng đi ạ
- Hôm nay cháu sẽ đi ra ngoài ăn
- Vậy à thật tốt cho cậu
     Bà Megumi kinh ngạc rồi mỉm cười đáp lại ,  từ khi gả vào đây bà chưa thấy cậu Baji đi ra ngoài bao giờ ,  ngày ngày đều ủ rũ ở nhà , hôm nay không biết vì sao cậu lại quyết định ra ngoài nhưng là vì gì thì bà đều mừng cho cậu ,  bà sớm đã xem cậu như con của mình nên cũng luôn muốn cậu ra ngoài thay đổi không khí .
   Cậu sửa soạn quần áo , tóc tai ,  đeo thêm vòng cổ phòng vệ cho Omega rồi đi ra ngoài cùng chiếc điện thoại đã cũ .  Chỗ đầu tiên cậu đến là nơi luyện tập võ hồi còn nhỏ cả hai hay đến ,  vừa đi cậu vừa nhìn ngắm khung cảnh xung quanh ,  bên ngoài thay đổi khá nhiều nhà nào cũng dùng thiết bị tiên tiến hơn , con đường cũng trở nên hoành tráng hơn , khi cậu đến nơi thì chỗ luyện tập ấy cũng đã thay đổi thành trung tâm dạy võ ,  cậu bước vào nhìn ai cũng xa lạ , cậu nhìn quanh một hồi không thấy bóng dàng cậu ấy thì đi ra . Sau mấy năm không ra khỏi nhà mọi thứ đúng là thay đổi quá nhiều ,  đồ vật thay đổi ,  quang cảnh thay đổi ,  người cũng thay đổi . Tiếp theo cậu đi tới công viên nơi hai người thường chơi đùa ở đó , tới nơi cậu chợt đứng hình khi thấy hình bóng quen thuộc đang ngồi vắt trên cái chỗ leo trèo cho bọn trẻ con . Đúng là cậu ấy rồi ,  dù có thay đổi ra sao cậu cũng nhận ra được. Đúng lúc này cậu ấy quay người lại thấy cậu liền hớn hở vẫy tay
- Baji tao ở đây này Bajiiiiiiiii
   Thấy bộ dạng hớn hở như con nít của nó tôi bật cười
- Đồ ngốc tao nghe rồi
    Cậu ấy trèo xuống chạy đến ôm chầm lấy tôi như hồi còn nhỏ
- Có phải mày quên tao rồi không ?  Không thấy mày gọi điện gì cả !
- Tao mà quên mày là đã chẳng đến đây rồi
- Chúng ta đi đâu ăn nha
- Ừ đi thôi
     Nói rồi cậu ấy kéo tôi đi tới một tiệm thức ăn nhanh
- Cho chúng tôi hai phần cơm
- Quý khách dùng cơm gì ạ
- Một suất trẻ em và một suất cơm hải sản . Baji thích ăn cơm hải sản nhất mà .
      Cậu ngạc nhiên khi cậu ta còn nhớ món cơm yêu thích của mình
- Mày dạo này sống sao rồi Manjiro
- Cũng bình thường thôi ,  còn mày
- Tao vẫn ổn
- Hừmmm ổn sao ?
      Cậu ấy vừa nói vừa vùi đầu vào cổ tôi hít hít làm tôi giật bắn mình
- Manjiro mày đừng làm như vậy nữa
- Vì sao ?  Khi còn nhỏ tao vẫn hay làm vầy mà ?
- Đó là khi còn nhỏ bây giờ chúng ta đã lớn cả rồi
      Sau khi cậu nói câu đó thì cậu ấy trầm mặc không nói gì .  Ngay lúc cậu tưởng cậu ấy đang giận dỗi thì cậu ấy cắn mạnh vào vòng cổ sau gáy tôi ,  tôi rùng mình ,  cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi nói :
- Phải không ?  hay là vì mày là một Omega ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro