Nắng của gã.
warning:
- ooc.
- dùng từ ngữ mạnh. đối với tớ, cụm "từ ngữ mạnh" bao gồm cả nói tục và dirty talk.
- izana xưng tao gọi bé, takemitchy xưng bé gọi mày.
...
Kurokawa Izana là kẻ mạnh, đó là điều mà thằng bất lương nào cũng phải biết.
Chính bản thân gã cũng tự nhận thức được điều đó, và gã cho rằng chỉ có kẻ mạnh mới có thể đứng ngang hàng với gã, yếu ớt thì chết mẹ hết đi cho đỡ chật đất.
Và đó không chỉ đơn giản là suy nghĩ đâu, đó là chân lý, thứ chân lý mà Izana dùng hành động để chứng minh ấy.
Gã sẵn sàng tiễn bất cứ thằng ranh nào về hít khói nhang với ông bà nếu tụi nó không chịu nổi hai đá của gã, hoặc không thể phản đòn. Hậu sự thì gã đếch cần lo, cho nên Izana cứ mãi ngang tàn như thế, kiểu là "i hate it, i kill it" ấy.
Nhưng có một ngoại lệ đã vặn lại cái chân lý quái gở này của Izana đến ba trăm sáu mươi độ.
Là một vệt nắng đi ngang đời gã, Hanagaki Takemichi.
Chưa nhắc đến việc Izana đã tẩn Takemichi kinh khủng đến mức nào ngay lần đầu gặp mặt, chỉ cái cách mà gã nhìn em thôi đã đủ khiến Kakuchou hơi muốn gói kín đóa hoa nhỏ này và đem giấu kín để thằng chả khỏi phải tìm rồi.
Ấy mà sự dịu dàng của gã đã làm Kakuchou phải suy nghĩ lại.
Chẳng mấy ai biết gã tổng trưởng ngạo nghễ của Thiên Trúc đã xuống nước như thế nào vì thân ái nhỏ của gã cả. Ví như mỗi khi đi đánh nhau trầy trật về, ờ thì đương nhiên chẳng có thằng nào rớ vô gã được, nên chẳng có chuyện Izana bị thương đâu, nhưng gã lại kêu Kakuchou đấm mình, đấm mạnh chút, đấm sao cho bầm dập chút. Bầm dập mà gã hí hửng lắm. Ủa rồi làm vậy chi? Để làm nũng người yêu chứ gì nữa!
Lại ví như khi có thằng lớn mật nào đấy đến tháng, tâm trạng không vui tìm Thiên Trúc gây chuyện và thách đấu Izana sẽ nhận được câu trả lời là, "Thằng chả đi hẹn hò rồi, hôm khác lại đến, thế nhó, pai pai." Có cục cức mà hẹn hò, gã đang mè nheo Takemichi cho hôn kìa.
Thêm chiếc ví như nữa, mỗi lần có đứa nào dám nhắc lại cách Izana "làm quen" Takemichi, gã sẽ không tiếc mà tậu liền chậu nước đá với quả súng chích điện tiễn nó liền. Nhưng bồ gã mà nhắc đến nhá...
"Tao chin nỗi, tao biết sai òi mà. Đó nà tại tao quạo thằng Manjirou quá ý, bé ngoan đừng nhớ nữa nha. Tao đi mua bánh cho bé, nha nha?"
Cờ cờ dì dzậy??
Đứa nào nhập vào Kurokawa rồi đúng hông?
Thằng điên đấy không soft như thế được?
Ừa, một chút soft của Izana không nói lên tất cả đâu, coi cái cách gã nổi khùng đi kìa.
Về vấn đề này, Takemichi xin nhiệt liệt bày tỏ đau đầu. Con đỉ này đúng là trốn trại đó chị em ạ.
Ví như gã đã xì một mớ xèng để tậu về cái nhà to tổ bố và rủ Takemichi đến ở chung, khi mà em từ chối thì gã đã đm nó đè em ra hôn kiểu Pháp ngay trước hàng trăm con mắt của Thiên Trúc và Touman. Á à cái tay mày làm cái gì đấy thằng chó này? Kéo áo Takemicchi của bọn tao xuống ngay!
Lại ví như vào một đêm trăng thanh gió mát, Takemichi đang chìm trong mộng đẹp với một anh Kurokawa cao to trắng thơm và đéo điên thì thằng ghệ em nó lại dựng đầu em dậy và nói rằng gã hứng tình. Con đỉ mẹ mày thằng điên, cút ra khỏi phòng dùm tao!
Thêm một chiếc ví như nữa, đéo biết từ khi nào, những buổi họp nội bộ của Touman lại có thêm sự góp mặt của tổng trưởng bang Thiên Trúc ạ? Takemichi đau khổ ôm đầu, Mikey thì muốn đá bay đầu gã đến nơi rồi. Nhưng mà gã đến làm gì? Gã quan tâm đếch gì nội bộ Touman? Đơn giản thôi, gã đến để vặt cổ thằng nào dám nhìn bồ gã, tiện thể phát cơm chó miễn phí cho mấy thằng crush em yêu của gã.
Takemichi: Tao nói bây nghe, địa bàn tụi mình-
Izana: *chụt*
Takemichi: *ngại*
Touman: Con chó mực này!!
Ấy nhá, thấy Izana điên thế nào chưa? Các bạn có thể không tin tưởng khi gả bông hoa nhỏ nhà mình cho gã, nhưng Kakuchou thì có đó.
Lần nọ, có cái băng nhóm mới nổi tự xưng Bọ Cánh Cứng đếch gì đấy đã gây chiến với Thiên Trúc. Izana đã hơi coi thường chúng, nhưng bọn này mạnh đến không tưởng. Đang đánh nhau căng thẳng, Thiên Trúc đang trên đà thắng lợi, bỗng một thằng nào đấy trong băng đối thủ đã chơi trội bắt Takemichi đến làm con tin, muốn ép Izana đầu hàng.
Takemichi vốn yếu, em lại không dám đánh người ta, vì thằng kia dọa em là tụi nó bắt được Izana rồi, em phản kháng là gã chết đấy, cho nên em cứ im lặng chịu đựng, để mấy thằng ranh kia hành hạ. Cho đến khi bị lôi đến trước mặt Izana, Takemichi đã gần như bất tỉnh với cánh môi rách tươm và rất nhiều vết bầm tím trên gương mặt trắng nõn.
Trước khi ngất hẳn, Takemichi vẫn cố cười với gã, bảo rằng em không sao.
Bọn kia thấy Izana im lặng thì đắc ý lắm, được nước lấn tới, bảo gã quỳ xuống liếm giày cho tụi nó thì Takemichi sẽ được thả.
Kakuchou đứng bên cạnh nhìn gã, phát hiện từ đầu đến cuối Izana không thèm để ý bọn mất dạy kia, hoàn toàn chỉ chăm chú vào những vết thương trên mặt em.
"Izana có nghe người ta nói gì không nhỉ?"
Nửa giây sau suy nghĩ ấy của Kakuchou, hai thằng đang ghìm chặt Takemichi gục xuống đất với cái đầu quay hai trăm bảy chục độ.
Bọn "Bọ Gãy Cánh" giật mình, chưa kịp phản ứng thì đứa đứng đầu của tụi nó đã nằm rạp mẹ rồi. Izana thì đang đạp lên đầu nó, tay bồng ngang Takemichi, áo ngoài đã cuộn lấy cả người em từ khi nào.
- Mấy thằng chó, nghe rõ này. Tụi mày đụng đến ai tao đéo quan tâm, nhưng tụi mày đụng đến người của tao, thì tao thề, tao sẽ tiễn từng đứa một xuống gặp ông bà. Tự-tay-tao-tiễn.
Sau đó, Izana bế người đi mất, mọi chuyện còn lại quăng hết cho Kakuchou.
Gã đưa em tới thẳng phòng cấp cứu bệnh viện cách đấy năm cây, chạy bộ.
Cho đến khi Kakuchou tìm tới thì gã em đã được chuyển đến phòng bệnh riêng rồi. Cậu ta định vào thăm em một chút, nhưng nghĩ ngợi sao lại chỉ đứng ngoài nhìn vào. Kakuchou thấy Izana đang nắm lấy tay em, siết chặt như thể sợ em sẽ chạy mất vậy. Gã không khóc, nhưng vẻ mặt bần thần của gã đủ để Kakuchou biết gã đang hoảng loạn.
Sau đó, cho đến khi Takemichi xuất viện, Izana chẳng đi đâu cả, chỉ có ngày ngày ở bên em, chăm sóc từng chút một.
Tâm lý cậu chàng bị lay động, thế là cứ thế trao Takemichi cho tổng trưởng nhà mình.
Sau đấy Kakuchou mới biết mình quyết định đúng vãi cức.
Chẳng là lần ấy, do chút sơ suất mà đàn em của gã làm một phần địa bàn của Thiên Trúc rơi vào tay kẻ khác. Izana điên tiết, gã không giết cậu kia ngay mà đè ra đấm, đấm đến mức cậu ta chuẩn bị bất tỉnh nhân sự với cái mũi nát bấy đến nơi rồi vẫn không chịu dừng lại. Kakuchou hay Mikey nói gì gã cũng không quan tâm, nên cậu đành tìm Takemichi đến.
- Mày, Izana, ê, bé đói, đi mua đồ ăn cho tao.
Ngay lập tức, thằng chả buông thanh niên xấu số kia ra, dắt tay ghệ nó đi mua quà vặt. Còn cậu kia ấy á? Ai biết, nghe đâu vô viện tâm thần rồi.
Takemichi ngậm cây kem chocolate đen trong miệng, thở dài và hỏi cái đứa đang rờ mó em rằng sao không biết kiềm chế gì hết vậy.
Izana bảo rằng gã không thể. Rằng bản thân gã là màn đêm vô tận, là tập hợp của những thứ tệ hại nhất trên đời. Gã đã rất muốn giết nó, may là em đến kịp.
- Rồi có ngày bé sẽ ghê tởm bộ mặt thật của tao thôi.
Takemichi nhìn cái bản mặt xụ xuống của Izana mà không đành lòng, hôn hôn lên khóe mắt gã và nói rằng em tởm gã từ lâu lắm rồi.
- Bởi vậy tao mới ở đây nè, tao sẽ đem nắng vào màn đêm của mày, ok chưa?
Izana bật cười, cúi xuống hôn lên trán em. Có lẽ em chẳng biết, em không phải người đem nắng đến cho gã.
Em chính là nắng, ấm áp và đọng lại thật sâu trong trái tim nhơ nhuốc của gã.
Nắng của gã.
*tbc*
từ từ, còn một phần nữa mọi người ạ.
má tớ tự thấy mình hề vãi =))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro