3, Thuốc
Mikey ăn xong bát cháo thì nằm bẹp trên giường, mắt đảo xung quanh ngắm nhìn phòng ngủ nhỏ bé, mái nhà đơn sơ,bên cạnh giường là cửa sổ, nằm yên thôi cũng nghe sóng vỗ rì rào.
" Đây là đâu?" gã trai cất tiếng khi thấy em bước vào.
" Rìa Kansai, chắc anh bị lạc xa lắm nhỉ?"
"Anh tên gì?", Shizu vừa vắt khăn vừa hỏi, sau đó đắp khăn lên trán gã trai.
"Mikey"
" Thế anh ở đâu đến?"
" Hỏi nhiều thế ?"
" Xì, báu lắm ấy" Shizu bĩu môi," Bây giờ tôi lấy thuốc, anh phải uống đấy nhé, hơi khó uống đấy."
Bát thuốc nghi ngút được đưa lên. Nhưng lúc Shizu đưa thìa lên, Mikey ương bướng hất ra
" Tao không uống, cùng lắm là chết quách vì mất máu chứ gì"
Mikey trả lời, mắt buông thõng mệt mỏi.
Cơn đau từ quai hàm xuất hiện, chết rồi, con nhãi khốn kiếp, nó đang đè miệng gã đổ từng thìa thuốc, mỗi thìa là một tiếng hét động viên
"Uống đi! Uống đi! Ngoan lắm"
Bát thuốc nhanh chóng vơi đi, Mikey điên tiết bật dậy nhưng cơn đau ở bụng ập tới bất ngờ, gã nằm bẹp xuống giường lần nữa
" Con điên này, mặc xác tao"
" Tôi nói cho anh biết, sinh mệnh là món quà ông trời ban tặng, đừng có hòng vứt bỏ nó, dù anh xảy ra chuyện gì."
" Mày thì biết cái gì? Cút, cút ngay"
" Tôi chẳng biết anh đã xảy ra biến cố gì, nhưng làm ơn, đừng hành hạ bản thân"
" Đừng thương hại tao, con ranh như mày thì biết cái chó gì?"
" Thế anh biết tôi đã trải qua những gì không?" Nước mắt ầng ậng nơi khóe mắt, giọng em nghẹn đi:" Tôi đã từng ngu ngốc như anh đấy, nhưng nghĩ đến người thân anh xem"
Lau vội những giọt lệ, Shizu bưng bát thuốc đi ra:" Anh nằm nghỉ đi"
Gã trai bị bỏ lại trong phòng, miệng lầm bầm, khóe mắt đỏ- gã nghe mắt mình cay cay. Lại khóc rồi, Mikey ghét khóc, thật yếu đuối.
" Sinh mệnh, sinh mệnh, khốn kiếp, tại mình cả, họ ra đi vì mình cả. Đừng thương hại tao, đừng tỏ vẻ mày biết tất cả, tao không cần..."
Sau tất cả, Mikey lại thiếp đi trong mệt mỏi, trong nỗi dằn vặt vô thức ám ảnh gã từng ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro