Chương 7
Và Kiyomasa thực sự ứng chiến theo lời thách thức của Takemichi. Gã khinh thường và có chút tức giận khi bị một tên nhãi nhép từng thua gã ta chọc cho gã sôi máu.
"Sau này đừng có mà hối hận"- Kiyomasa liền tung một cú đấm vào bụng Takemichi. Cú đấm đầy đau đớn khiến cậu nhận ra rằng mình vốn không có cơ hội để thắng. Sự khác biệt về hình thể lẫn sức mạnh, nó lớn đến nỗi chỉ cần một cú đấm thì cậu đã gục ngã rồi, giống kiểu xe ủi đấu với xe k vậy đấy.
"Này! Cậu nhóc đó tên gì vậy?".
Yamamoto Takuya giật mình phát hiện ra có một cô gái đứng bên cạnh mình, cô ấy từ khi nào đã đứng ở đây? Có lẽ do cậu đã quá chú tâm vào trận đấu mà không nhận ra cô gái này.
"Cái cậu nhóc tóc vàng ấy".
Sumire vốn định tìm một chỗ để ngồi nghỉ ngơi, sau khi đi ngang bãi đất trống liền phát hiện có một đám người tụ tập hò hét. Cô chỉ muốn lướt qua mà thôi, cũng không có hứng thú gì với mấy trận đánh của đám học sinh này. Nhưng Sumire nhận ra một trong hai người ở trung tâm là cậu nhóc đã sửa xe giúp cô hôm trước. Sumire cảm thán, lần thứ hai gặp lại mà nhóc ấy vẫn bị đánh cho tơi tả như vậy sao? Điều gì khiến cho cậu ta cố gắng đến như vậy? Sumire cảm thấy thằng nhóc ấy rất thú vị, vậy nên cô liền đi hỏi thăm thông tin về cậu ta.
Takuya hoàn hồn lại, theo hướng tay Sumire chỉ về phía bạn của cậu ta, lắp bắp trả lời: "C-Cậu ta tên là Hanagaki Takemichi".
Cả hai người tạp trung vào trận đấu bên dưới. Takuya cực kì lo lắng rằng Takemichi sẽ không thể chống đỡ được nữa. Từ lúc trận đấu bắt đầu thì Takemichi hoàn toàn là người bị đánh, không hề có bất cứ cơ hội phản đòn nào. Một cú vào đầu, vào má, vào hông khiến đám người xung quanh thêm hò hét.
Sau đó, tất cả phải yên lặng bởi vì họ nhận ra rằng dù bị đánh đến mức đó, máu từ mũi và miệng trào ra cả rồi mà Takemichi vẫn chưa hề gục ngã lần nào, cậu vẫn chống cự đứng đó để cho Kiyomasa đánh.
"Thằng kia... như chơi với một quả banh bự vậy đó...".
"Tại sao nó lại chịu đòn dai như vậy chứ!? Rõ ràng tên kia mạnh hơn còn gì!?".
Đến lúc này ngay cả Kiyomasa cũng phải sợ sức chịu đựng của Takemichi. Tất cả mọi người đều im lặng, không ai còn tâm trạng phấn khích như lúc đầu nữa rồi.
Máu chảy nhiều đến vậy mà Takemichi vẫn không quan tâm , cậu gắn gượng nụ cười trên môi: "Chưa đủ... chưa đủ... Điều này không thể chữa lành trái tim mình... khỏi những trải nghiệm... 12 năm đó... Chạy trốn, chạy trốn và chạy trốn...".
Mọi người xung quanh không một ai hiểu điều mà Takemichi đang nói là gì. Sumire lúc này trầm mặc lắng nghe những gì cậu nói như có điều suy nghĩ.
"Bỏ cuộc đi Takemichi! Mày đã cho bọn tao thấy sự quyết tâm của mày rồi!!"- Akkun đứng bên ngoài la lên, nếu tiếp tục như thế sợ rằng Takemichi sẽ bị Kiyomasa đánh chết mất.
Takemichi thở hổn hển, cậu suy nghĩ về lời của Naoto đã nói và hình bóng Hinata hiện ra. Nước mắt bắt đầu rơi nhưng vẫn giữ được nụ cười ấy, cậu cường ngạnh rống lên: "Tao không thể bỏ cuộc!!! Tao có lý do không thể bỏ cuộc!!! Bang Touman, Kiyomasa... cách duy nhất để mày thắng chính là giết tao. Tao chắc chắn sẽ không thua"- Cậu sẽ cứu Hinata.
Lúc này Sumire đã không thể tiếp tục xem tiếp nữa rồi, mặc kệ kết cục của trận chiến đó có ra sao, Sumire nhanh chóng bỏ đi.
"...".
Lời nói và khuôn mặt của Takemichi hiện lên trong đầu cô, cái ánh sáng trong đôi mắt ấy khiến cho Sumire có chút căm ghét.
Bỏ chạy và bỏ chạy cái gì chứ!? Sumire cô không hề bỏ chạy!
.
.
.
"Ông ơi...".
Sumire đã khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro