Chương 43: Tương lai của chúng ta
Tháng ba năm 2006, ngày Takemichi quay trở lại đúng với dòng thời gian của mình. Trước khi đi, cậu đã nở cái cười thật tươi rồi đưa ra lời hẹn với mọi người trong tương lai, đồng thời lúc đó, đoá hoa cũng kéo lên đường cong ấm áp trên môi khi nghe được âm thanh đó qua chiếc điện thoại di động. Dẫu không gặp mặt để đưa tiễn Takemichi đúng ngày, nhưng cô vẫn gọi điện nói những lời cuối khiến cậu cảm thấy rất vui vì đã có một người cộng sự tinh tế là Sayuri.
Mà tại chỗ ngồi bên cạnh của cô, Rindou dù có đang lười biếng tựa đầu lên bờ vai nhỏ bé cũng lựa lời hỏi thăm vài câu, coi như anh ta đang chịu trách nhiệm khi toàn bộ âm thanh từ điện thoại đều truyền gần hết vào tai mình, Ran thì đang lục đục trên lầu sắp xếp đồ với Daiki trong khoảng thời gian cô gọi điện. Có thể nói rằng ngoài Haruchiyo được thằng bé mến từ cái nhìn đầu tiên thì vẫn còn anh em Haitani, bởi cả hai thường tạo ra mấy trò cảm giác mạnh làm nó phấn khích reo hò đến mức khàn tiếng vào ngày hôm sau, xong họ lại cùng nghe những lời mắng nhẹ nhàng của Sayuri rồi đạt đến cảnh giới thuộc lòng và chai lì với nó. Ran cùng Rindou đang góp phần dạy hư Daiki, theo góc nhìn phía cô là vậy.
-" Thế...mày cũng đi thật hả? Tại sao đang yên đang lành lại muốn du học?" Anh ta nhíu mày thắc mắc rồi ngước mặt lên hỏi cô, tất cả mọi chuyện sẽ thật bình thường khi thiếu nữ này quay xuống trả lời. Chẳng may vì khoảng cách quá gần, bờ môi hồng mềm mại bất chợt chạm nhẹ lên môi anh ta, tạo ra một cảnh tượng bất đắc dĩ đem lại sự ngạc nhiên cùng sốc nặng cho cả đôi bên. Đó là cái hôn đầu đời của cô gái xinh đẹp này nhưng vô tình bị mất trong một hoàn cảnh éo le không thể tả. Sayuri lập tức giật nảy rồi đứng dậy khỏi ghế sofa, còn Rindou thì cũng thẳng lưng nghiêm túc trở lại. Anh sẽ không nói rằng mình vô cùng thích cái sự cố này đâu, vì thế đành phải trưng ra bộ mặt bối rối làm vỏ bọc cho cái niềm vui le lói sâu bên trong.
Vốn tưởng Sayuri sẽ làm ầm lên rồi khóc lóc hay bắt đền hệt như những cô gái trong truyện ngôn tình khác, nào ngờ người này lại ậm ờ bỏ qua khiến Rindou không tránh khỏi ngỡ ngàng. Nhưng rồi xét tới xét lui thì đây vẫn chỉ là điều không mong muốn, nên cô hành động như vậy cũng chẳng phải quá khó hiểu. Cả hai cùng nhau di chuyển lên lầu như chưa có bất kì chuyện gì xảy ra, nơi Ran cùng Daiki đang ngồi cùng nhau để săm soi cây baton anh ta mới tậu về.
-"......"
Sayuri chẳng biết phải nói thế nào với hai người này nữa, sơ sảy một phát thì Ran dạy thằng bé xài baton và gạch, rời mắt một chút thì Rindou lại dạy nó mấy cái khớp dễ bẻ trên cơ thể con người hay 1001 cách bẻ khớp khiến đối phương đau đớn nhất. Cô không khuyến khích Daiki chạy theo con đường bất lương, cái cô cần là thằng bé được phát triển đàng hoàng nhất có thể. Nhưng xem ra chính nó không muốn và vô cùng thích thú với môi trường sống hiện tại của mình, nó đang dần giống với Dosu, suốt ngày luyên thuyên câu chuyện về giới bất lương làm Sayuri đau đầu không thôi. Cô nên cấm cửa anh em Haitani từ bây giờ chăng? Hoặc ít nhất là không cho cả hai tiếp xúc với thằng bé một thời gian dài? Thôi nào, cái lương tâm của cô không cho phép làm vậy, dẫu sao họ cũng là bạn từ bé.
-" Bình...bình tĩnh Sayuri ơi!!!" Rindou la oai oái rồi bất chấp ôm chặt lấy thân thể thơm tho nhằm ngăn cản hành động bạo lực sắp tới, anh ta đang cứu giúp anh trai mình- một sự hi sinh thầm lặng trong khi Ran vẫn hồn nhiên đưa vài cây baton nữa cho Daiki chơi, nhưng chắc anh ta chẳng biết cô gái mình thích đang chuẩn bị cầm món vũ khí thông dụng giáng thẳng lên tấm thân cao lớn này. Vậy mà lúc Ran quay người lại, đôi trai gái đứng đằng sau không hề có bất kì sự lộn xộn nào như những âm thanh vừa lọt vào tai anh ta, hay già cả quá nên nghe lầm? Ran cũng chẳng thể đưa ra câu trả lời chính xác được.
Nhưng khoan!
Bên trong bộ não Ran hiện lên tia sáng le lói như chứng minh cho việc anh ta mới nhận ra một sự thật không đúng ở đây. Lặng lẽ nhìn bàn tay mình, lại dòm đến thằng bé đang hí hửng vung thử baton.
-"....."
-" Xin lỗi, Sayuri."
Ran cúi đầu hối lỗi, sẵn tiện cất luôn mấy món đồ chơi bạo lực khuất xa tầm tay Daiki. Đây có thể được coi là lần thứ tám anh ta phải làm thế trước mặt Sayuri, và không có nghĩa cả hai dừng việc đó lại giống cách anh hứa hẹn. Cô chỉ biết thở dài chán nản, lần này cũng chẳng thèm gay gắt như mọi khi mà tiến đến xếp nốt mấy bộ quần áo lộn xộn cất vào ngăn kéo. Daiki cứ tưởng cô giận nó, vì vậy liền lon ton chạy đến ôm ấp rồi tuôn ra đôi lời nịnh nọt nhưng vẫn bị Sayuri gật đầu qua loa. Ngay lúc nó chuẩn bị tổn thương đến mức ứa nước mắt, cô đã vội nắm lấy đôi bàn tay nhỏ ấy rồi nhẹ nhàng dặn dò.
-" Ở nhà em phải nghe lời Ran và Rindou nhé? Đừng chạy theo họ đến mấy nơi đánh nhau, rảnh thì hỏi cả hai vài đòn phòng thân hoặc hơn thế cũng được. Chị đi rồi sẽ về."
-" Vâng..."
---
Sau khi Takemichi đi được gần một tuần, Sayuri cũng bắt đầu sắp xếp hành lí rồi đi lên chiếc máy bay để đặt chân đến nơi đất khách quê người, đương nhiên sẽ cần ai đó giám hộ, và cô đã nhờ đến Takeomi. Cô lại lần nữa nói dối mọi người, kể cả Ran cùng Rindou được coi là thân thiết nhất cũng không thể biết được thêm bất cứ điều gì. Sayuri bảo cô du học, nhưng nào ngờ với tờ giấy trúng tuyển một công ty lớn nhất nhì xứ Hàn, cô đã vào đó, sống dưới nơi góc tối của toà nhà cao tầng và tập luyện mọi thứ liên quan đến nghệ thuật một cách điên cuồng hệt như những kẻ đam mê âm nhạc thật thụ. Chỉ cần lơ là cảnh giác một chút, nghỉ ngơi thật lâu thì sẽ có kẻ vượt qua bất cứ lúc nào. Để trở thành thực tập sinh ở đây, Sayuri dùng một mình để chọi lại mấy trăm hoặc thậm chí cả ngàn người, vì vậy một chút này vẫn chẳng hề hấn gì đối với cô.
Thiên phú của cô được nâng cao theo từng ngày, từng tháng và từng năm đến mức giám đốc cũng phải kinh ngạc và bắt đầu để mắt đến thiếu nữ vừa tròn mười tám xuân xanh. Cho tới khi nắm chắc tấm vé được ra mắt trên tay, khả năng Sayuri vẫn tiếp tục tăng lên như diều gặp gió. Cô trở nên nổi tiếng trong công ty với nhan sắc xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành cùng tài năng vượt trội, khiến biết bao thực tập sinh khác đề phòng rồi xem là đối thủ đáng gờm. Hằng năm Sayuri vẫn về nhà một lần, thăm hỏi tình hình Daiki và từng có dự định đưa thằng bé đi theo mình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng không khuyến khích điều đó xảy ra. Tokyo còn có rất nhiều người bạn cô thân thiết tin tưởng, môi trường sống lẫn ngôn ngữ đều phù hợp với nó và cũng chưa chắc đem nó sang Hàn thì cô có chăm sóc được đàng hoàng.
Đó là điều Sayuri bận tâm, còn những người khác thì đều lo lắng khi cô bắt đầu có dấu hiệu gầy gộc hơn xưa, mỗi lần gặp là mỗi lần dẫn cô đi mua đồ ăn bồi bổ để thêm được chút ít da thịt. Và một chuyện nữa, dù cho họ có gặng hỏi ra sao, Sayuri vẫn chẳng hó hé nửa lời về việc làm hiện tại của bản thân.
Năm cô mười chín, cái tuổi mà nhan sắc thiếu nữ đạt đến cảnh giới hoa nhường nguyệt thẹn thì Sayuri được giới thiệu trước công chúng trên vai trò một trong bốn thành viên của nhóm nhạc, đảm nhận vị trí hát chính và rap phụ. Vốn đã xuất thân từ công ty giải trí lớn, nay lại còn gây sốc với dung nhan mỗi người một vẻ và phong cách độc lạ, họ đã gặt hái được vô số thành công chỉ sau ba năm ra mắt. Họ nhanh chóng trả đầy đủ số nợ cho công ty chủ quản rồi bắt đầu nhận về đồng lương đầu tiên của sự nghiệp. Trong thời gian đó, những dịp Sayuri về thăm nhà thì đầu tóc cô chưa bao giờ là ổn, lúc thì bên ngắn ngang vai bên dài đến thắt lưng, lúc thì nhuộm nửa đầu nhưng vẫn chẳng thể dìm được khuôn mặt này.
Năm 2015, Draken quyết định rước Ema đường đường chính chính về làm vợ sau khi gây dựng được cơ ngơi ổn định từ hai tiệm sửa xe mà cậu ta đã làm việc chung với Inui và anh Shinichirou. Trớ trêu thay ngày vui của bọn họ thì lại nhận được tin cô gái kia vướng lịch trình dày đặc nên không thể đến được, vì thế Ema đã rất buồn. Em ấy chờ ngày này rất lâu, muốn được tận mắt thấy người chị em yêu quý tâm sự với em trong thời gian trang điểm và chúc mừng khi em đã thực hiện được ước mơ của mình. Nào ngờ ánh mắt sầu não còn chưa kịp dứt, tiếng gõ cửa bên ngoài đã vang lên kèm theo bóng dáng nhỏ nhắn đằng sau. Cô không đi một mình bởi còn có cả Senju đứng kế, cả ba thật sự rất vui vẻ trong thời gian chờ đợi đám cưới diễn ra, đến mức Ema phải ứa nước mắt xúc động.
Họ cùng di chuyển tới lễ đường, nơi Shinichirou chờ sẵn và Draken đứng phía trên sân khấu. Giờ đây Sayuri đã hết nhiệm vụ nên liền trở về vị trí khách mời của mình. Cô gặp được Mikey, cái vị tổng trưởng lãnh đạo cả Touman giàu có lẫy lừng ấy mà cảm giác quá đỗi bình thường, thậm chí cô còn thấy cậu ta trẻ con hơn xưa. Chẳng hiểu sao bỗng dưng Sayuri lại bị lùn đi tận 2cm trong tương lai, và khi Mikey biết điều này thì cậu ta liên tục trêu chọc cô rồi hãnh diện vì bản thân đã cao hơn thiếu nữ mình thích tận 1cm. Một lần thì vui, nhưng nhiều lần thì cô rất nản.
Sayuri ậm ờ cho qua trò đùa vô vị bằng cách lột bỏ mấy cái móng giả trên tay, sẵn tiện nói chuyện với Daiki xem liệu thằng bé có định học đến đại học không. Nó đang cặp kè với con bé Luna nhà Mitsuya, trông chúng hạnh phúc lắm, điển hình là hiện tại đang mặc đồ cặp với nhau. Đứng trên vai trò người chị cả, thế mà hai mươi lăm xuân xanh vẫn chưa một mảnh tình vắt vai mặc cho đã hết thời gian cấm đoán yêu đương trên hợp đồng. Nhưng không có nghĩa cô thiếu người theo đuổi, Haruchiyo từng thổ lộ với Sayuri vào Giáng Sinh năm ngoái rằng cậu thích cô, liên tục làm mọi thứ đến năm nay mà chưa có sự hồi đáp. Ran và Rindou hay Kazutora cũng bắt đầu hiện rõ tình cảm của mình, quá nhiều người một lúc khiến tâm trí cô rối như tơ vò. Và Sayuri lại càng thêm quyết tâm độc thân, đỡ tình tay ba, đỡ áp lực tâm trí.
Hoặc đó chỉ là cách cô trốn tránh kiếp đào hoa đời mình.
---
Ba mùa xuân nữa thấm thoắt trôi qua, biết bao biến cố xảy ra trong sự nghiệp khiến nhóm giải tán sớm hơn dự kiến và Sayuri tự đi trên con đường ca sĩ solo. Cô được khán giả đón nhận, có lượng fan đông đảo như sự chứng minh cho việc Sayuri chưa bao giờ hết thời, mà nếu có thì cũng được cái danh huyền thoại. Quản lí giờ đây được thay thế bằng Senju, cô ấy vừa làm bạn vừa kiểm soát lịch trình của cô khiến Sayuri thoải mái hơn rất nhiều. Dạo gần đây cô chủ yếu chuyển qua kinh doanh thời trang và gần như chẳng thèm đả động đến nghệ thuật, hoàn toàn nhường chỗ cho những hậu bối phía sau lấn chiếm đường đua.
Ema cùng Draken đã tạo ra được kết tinh tình yêu đời mình từ hơn hai năm trước, là một bé gái xinh xắn dễ thương giống mẹ đến cả cái tính yêu mến Sayuri, nó tên Ame. Bé sống không chỉ dưới sự yêu thương của cha mẹ mà còn có cả mấy bác trai của mình, và điều đó cũng đủ để biết khi nó trưởng thành, thằng nào đụng đến nó thì cẩn thận với Tổng trưởng và hai phó tổng trưởng Touman.
Cuối tháng ba năm 2018, Pachin kết hôn cùng cô bạn thân thuở bé của mình. Đồng thời cũng trong ngày hôm nay, một Takemichi ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì xuất hiện, để mặc Hinata lôi kéo đi đến chúc mừng cho đôi uyên ương trên kia. Trông cậu ta ngỡ ngàng rồi hạnh phúc thế này thì chắc là mới trở về rồi nhỉ? Cậu đã làm rất tốt, người hùng...
-" Chào mừng cậu trở về Takemichi, cảm ơn cậu vì tất cả."
----
11-11-2021
Đã bốn ngày rồi, có mỗi bài văn thuyết minh về Nguyễn Du và Truyện Kiều vẫn chẳng xong nổi ಥ‿ಥ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro