Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Thâm Tình Anh Em

Kết thúc buổi đi chơi kéo dài mấy tiếng liền với Youta, cuối cùng hai đứa buộc phải chia tay vào lúc xế chiều. Suốt buổi đi chơi đều tràn ngập tiếng cười, không tài nào dứt được. Chị ấy có ngỏ ý chở nó về nhà luôn cho tiện, nhưng nó lại quyết định tự đi bộ về vì có việc.

Một mình bước trên con đường thưa thớt bóng người, tâm tình nó cũng không biết phải diễn tả sao nữa. Ôm cái cặp chứa Nero trước ngực, nó cố rúc người sâu vào trong lớp áo. Lảng tránh đi những ánh mắt tò mò của người đi đường đôi lúc sẽ dán chặt lên mình, nó hận bản thân đã không chịu lựa một chiếc áo nào đó dày hơn để giữ ấm hay là choàng thêm khăn quàng cổ. Tiết trời thì đang dần chuyển sang đông, mà cái áo này lại mỏng quá đi!!!

Nó tạm quẹo vô một cái nhà thờ nhỏ để lánh nạn, ít ra vô đây còn đỡ hơn là chịu cái rét ở ngoài mang lại. 

Bên trong cũng chả có mấy ai, người thì cầu nguyện, người thì xưng tội, người thì chụp hình tự sướng với mấy đồ trang trí bắt mắt. Đảo mắt hết chỗ này đến chỗ khác, nó ưng ý chọn ngay chỗ gần bức tượng chúa để ngồi cầu nguyện.

Ngồi im lìm một chỗ, mắt nó nhắm nghiền đọc kinh. Dầu gì cũng lâu rồi nó chưa đi lễ lại mà, giờ tốt nhất nên ngồi sám hối tội lỗi cho lành.

Vì cứ nhắm mắt, nên nó không biết đã ngồi được lâu nữa. Chỉ biết là đến tiếng chuông thứ ba phát lên trong ngày, tức là sắp 6 giờ chiều thì nó mới chịu ngẩng đầu lên nhìn lại xung quanh. E rằng lúc này chỉ còn có mỗi nó ở đây, dường như mọi người đều về nhà hết rồi thì phải.

''Thế cũng tốt..Ha..''

Ngửa đầu ra sau lên tiếng, nó tươi cười nhìn lên trần nhà thờ. Tay nó lần mò vô trong cặp, lôi ra một xấp bài tập trắc nghiệm ngồi làm cho đỡ chán. Có khi làm ở đây may hơn ở nhà không chừng. 

Bài ca Giáng Sinh từ đâu vang lên đều đều, giai điệu lặp đi lặp không ngừng. Tiếng hát của dàn hợp xướng cũng hòa theo đó, mà một ngày càng hăng say hơn. Vài tuần nữa là Noel mất rồi, mà nó vẫn ế mốc mỏ. Đếch có gấu để ôm, không có người yêu để đi chơi. Càng nghĩ, tiếng than thân trách phận của nó càng dài hơn.

''Câu đó chọn A, và mày nên thôi tạo tiếng ồn đi.''

Một thanh âm xa lạ vang lên làm nó đứng hình mất 5 giây, tim nó đập nhanh một cách bất thường. Chầm chậm, quay đầu về hướng phát ra tiếng nói. Mồ đột ngột xuất hiện lấm tấm trên trán.

''Hét lên là tao chặt lưỡi! Nín!''

Số nó tận thiệt rồi, gặp ai không gặp. Gặp ngay Shiba Taiju, mặt gã hầm hầm làm nó sợ chết khiếp. Bắp tay vạm vỡ khiến gã trông dữ tợn hơn gấp nhiều lần, lỡ chẳng may nó nói gì phật lòng gã, không khéo lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân liền. Lý trí nó căng ra như dây đàn, liên tục nhắc nhở bản thân cận thận cái mồm lanh còn hơn não. 

Giơ xấp giấy che phủ đầu, nó run rẩy vớ lại toàn bộ đồ của mình. Nhích cả người lùi vào phía bên trái nhà thờ, bấu chặt gấu áo.

Nhận thấy sức nặng khác thường trên chiếc ghế, nó mới đánh liều hạ mớ giấy xuống một chút để xem. Taiju chính xác là đang ngồi lên cùng một chiếc ghế với nó, chỉ trùng hợp thôi, không gì phải lo cả. Nay chưa tới đúng ngày mà, sao gã đổi lịch đi nhà thờ sớm vậy???

Quay lại với đống bài tập, nó không khỏi bất ngờ khi thấy đáp án người kia vừa nói với nó trúng phóc. Câu đó còn thuộc loại khó nữa, phương trình hàng ngàn ra đó mà gã nói như biết trước ấy. 

Nó định quay sang cảm ơn gã một tiếng mà sợ vcl, viết giấy gửi qua chắc được chứ..

Nghĩ là làm, nó viết vô tờ giấy nhớ dăm ba chữ đại khái vừa đủ ý. Sau đó dán lên quyển tập, đẩy nhẹ quyển tập tới chỗ gã. 

Taiju vẫn giữ nguyên gương mặt cục cằn để ý hành động của nó, mắt gã dừng trên quyển tập được đẩy tới. Nét chữ xiên xiên vẹo vẹo không mấy đẹp, nhưng vẫn đủ rõ để nhìn ra nội dung.

- Cảm ơn anh đã chỉ giúp tôi câu hồi nãy..Do tôi không giỏi giao tiếp với người lạ, nên nếu việc này làm phiền anh thì cho tôi xin lỗi ._. -

Đọc xong, gã lập tức quay phắt qua nó. Biểu cảm không biết nên nói gì hơn, bộ nó vẽ thêm icon là sai à? Sai thì nói đi chứ, để nó còn biết mà sửa..

''Ấu trĩ!'

Gã lấy mất tờ giấy, rồi quăng quyển tập trả nó. Mặt nó triệt để ngáo luôn, suýt té lăn xuống đất, may còn vịn lại được.

''Anh nói vậy là sao?''

Bật người ngồi trở lên, nó ú ớ chưa hiểu chuyện gì. Lấy hết can đảm hỏi gã, chân để sẵn trong tư thế chuẩn bị tháo chạy gấp.

''Biết làm gì? Mày muốn làm bài tập thì vào thư viện, đừng có ngồi lù lù chiếm chỗ ở đây!''

''Bộ nhất thiết là làm bài tập phải vào trường, thư viện à..Cổ hủ quá đấy!''

Xốc lại xấp giấy cho ngay ngắn, nó vừa làm vừa lèm bèm không cam tâm.  Ai biểu gã tới lúc này chi rồi chửi, bó tay!

''Haizz...''

Một lần nữa nó không khỏi thở dài ngao ngán, tuy nhiên không dám thốt ra thêm bất cứ từ nào khác. Chuyên tâm quay lại đống bài tập đang còn trong thời kì dang dở, cây viết chì cầm trong tay cứ viết hí hoáy không ngừng. Nó không biết bản thân muốn ở đây thêm bao lâu, chắc tầm cỡ lúc làm xong bài tập là được.

Khoảng im lặng đến mức có thể nghe được tiếng nhịp tim đập, chả còn là cái thá gì đối với nó. Nhưng chắc vì mãi chuyên tâm với việc riêng, nên nó không để ý thấy cái nhìn kì lạ của Taiju dành do mình.

Phải, gã nhìn nó, vì trông nó đéo hề giống một thằng con trai bình thường!

Từ cái lúc bước vào đây, gã tý nữa là lầm tưởng nó thành một con nhóc cấp 2 mọt sách không hơn không kém. Và việc lựa chọn nhà thờ là nơi để làm bài tập, thì lại là một lựa chọn tệ hơn bao giờ hết. Âm thanh đọc kinh, tiếng leng keng của chuông kết hợp với nhau không hề thích hợp cho việc học tập. Nếu nó không muốn bị cho nổ não, vì bị đống âm thanh hỗn tạm đấy làm phiền.

Ăn mặc y như bọn con gái tuổi teen, mới lớn. Đầu tóc để bay loạn xạ, cầm giơ lên giơ xuống xấp bài mà than thở. Dở hơi bỏ mẹ!

Gã có thể lựa chỗ khác để ngồi, hoặc gọn hơn là nạt cho nó bỏ về. Nhưng thâm tâm gã lại không muốn làm thế, nực cười thật, một tên đánh người bất chấp già trẻ lớn bé mà sẵn sàng bỏ qua cho một thằng oách. Gã tự thấy mình bị vong nhập mất rồi..

''Đưa bài của mày đây cho tao, có nhiêu cũng ngồi vắt óc suy nghĩ.''

Không để người kia trả lời, Taiju giật phăng luôn xấp bài vì chướng cái cảnh nó cứ hết xóa rồi khoanh đáp án. Chưa để nó kịp định hình thì gã đã trả lại cho với thái độ khó ưa cực kì, có người làm giùm bài cũng tuyệt đó. Nhưng với kiểu bố đời kiểu này làm người ta hơi bị mệt à..

''Hmm..Cảm ơn anh lần nữa nha, anh tốt thiệt luôn đấy!''

Nó tranh thủ kiểm tra lại đống bài, mắt sáng rực lên khi thấy tất cả đều được làm không sót một câu. Vui vẻ ra mặt luôn chứ không còn kiểu mừng thầm trong lòng nữa, mở miệng cảm ơn rối rít gã đàn ông đô con kia.

Xong  nó nhanh chóng thu lại đồ để đi về, không quên cúi chào Taiju lần nữa vì đã giúp. Nó nhảy chân sáo ra ngoài, tâm trạng lúc này đã tốt hơn rất nhiều đến nỗi quên luôn cái lạnh đang bao bọc lấy mình.

''Ngài ra rồi sao, Tổng Trưởng?''

''Chuyện tao về hay không, cũng không cần mày quản.''

Taiju bất thình lình xuất hiện ở phía sau lúc nó đi ra, mà phía trước nhà thờ lại bị vây kín bởi một số  thành viên của Băng Hắc Long. Nếu nó nói văn vở, thì đâu nhất thiết phải đứng vây như bắt trộm chó như thế đâu hả người lạ ơi!

 Mà nói thô ra thì tụi bây nên đứng tém tém lại giùm cái, đây đường chung. Chứ chả phải đường nhà chúng mày mà đứng chàng ràng, chộn rộn như thế! Văn minh lên! 

''Bạn bè anh đông dữ thần..!''

''Đàn em chứ bạn bè đâu đây? Mày mà nói nữa tao đấm cho bây giờ..''

''Vâng, vâng..em im liền.''

Quay lại với màn lấy im lặng làm lẽ sống, nó bình tĩnh đáp. Vì nó thấy sắp có trò thú vị diễn ra rồi đây..

Trước hết nên ra chào 'bạn mình' tý cho thâm tình anh em cái nào..Takemichi và Inui nhỉ?

-------------------------------------------------------------------

Quả ảnh ở trên là anh em cây khế, chứ thâm tình cái củ chuối gì nữa😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro