2.
“Ơ? Này, này? Mày lôi tao đi đâu đấy?”
Haruchiyo vùng vẫy, cố thoát khỏi Mikey. Nhưng Mikey chẳng nói chẳng rằng, nắm cổ áo Haruchiyo lôi xềnh xệch ra khỏi trường.
Sau khi tiết 6 kết thúc, Baji nói rằng mình phải đi học thêm nên chuồn mất, để lại Haruchiyo đứng đó với ánh mắt cầu cứu.
Hết cứu, chúc may mắn!
Nhìn bóng Baji khuất sau tán cây, Mikey quay phắt sang Haruchiyo, thân thiện khoác vai cậu bạn.
“Về nhà tao chơi nhé?” Mikey chẳng đợi Haruchiyo phản ứng lại, đã hạ thấp tông giọng xuống. “Đi ngay, không mày chết với tao!”
“...” Haruchiyo không còn cách nào khác, đành nhắn tin cho Senju nói rằng không về nhà rồi đi theo Mikey.
.
“Mày đấy nhé, mày phản bội tao à?”
Sau khi vào nhà, Mikey đẩy Haruchiyo ngồi xuống ghế sofa, đứng khoanh tay chất vấn cậu bạn thân.
“Phản bội cái đầu mày, ủa chứ mày không thấy tội ông Izana à?”
“Không, mắc gì?”
“Nói chuyện với mày bực mình thật đấy! Thề luôn tao chưa gặp đứa nào cứng đầu như mày cả!”
“Giờ thì gặp rồi.”
“Nói thật nhé, tao mà là Izana thì tao chia tay mày lâu rồi. Mẹ mày, Izana ổng nhường nhịn mày đủ kiểu, thế mà giờ vì mỗi cái chuyện cỏn con đấy mà mày giận ổng. Mày có còn tình người không?”
Haruchiyo bực bội đứng phắt dậy, nếu như có thể phun lửa thì phỏng chừng Mikey đến một cọng tóc cũng chẳng còn nguyên vẹn.
“Chuyện cỏn con cái đéo gì? Izana nói yêu tao, thế mà đến vị taiyaki tao thích ăn nhất ổng còn chẳng nhớ?”
Mikey phồng mang trợn má, trông như con cá nóc đang tức giận.
“...mày tin tao cho cái ghế này vào đầu mày không? Mikey ơi là Mikey, mày quá trẻ con, mày không xứng để yêu Izana nữa. Chia mẹ mày tay đi!”
“Tao chỉ định giận Izana mấy ngày thôi mà...” Thấy Haruchiyo sắp bùng nổ, Mikey đành hạ giọng phân trần.
“Nhưng mà mày rất là thái độ!” Haruchiyo tặc lưỡi. “Nhìn Izana trông có vẻ vẫn vui tươi như không có chuyện gì xảy ra vậy thôi chứ tao thấy ổng sắp khóc đến nơi rồi đấy.”
Haruchiyo vừa nói vừa giơ điện thoại, cho Mikey xem Izana đã tâm sự rất nhiều với ‘quân sư tình yêu’ Haruchiyo vào tối hôm qua.
“Thái độ gì chứ? Tao có làm gì đâu?”
“Tao biết mày muốn Izana mở lời xin lỗi mày. Và cái việc mày nên làm là yên lặng nghe ổng nói rồi hai người làm hòa.” Haruchiyo vừa nói, vừa mở điện thoại Mikey lướt tìm số Izana trong danh bạ. “Chứ không phải mày ngó lơ Izana, cái thái độ của mày cho Izana biết là ổng không nên bắt chuyện với mày.”
“Tóm lại là...” Haruchiyo ấn nút gọi, mở loa ngoài rồi đặt điện thoại lên bàn. “Nói chuyện với nhau cho rõ ràng.”
“Ơ?” Mikey cản Haruchiyo không kịp, bên kia Izana nhanh chóng bắt máy.
“Manjiro, cuối cùng em cũng chịu nói chuyện với anh rồi hả?” Izana e dè mở lời, anh lo lắng không biết có phải Mikey xảy ra chuyện gì không mà lại gọi cho anh.
Mikey không nói gì, ngay lập tức nhận được một cái lườm từ phía Haruchiyo.
“Ờ...” Mikey nói được một từ rồi lại im lặng, cậu chẳng biết phải nói gì tiếp theo.
“...” Izana khẽ thở dài. Harchiyo cũng thừa biết, khi Izana đã xưng ‘anh’ với Mikey là anh đã nhân nhượng hết mức có thể rồi.
“...anh...xin lỗi, đáng lẽ ra anh không nên quên cái điều quan trọng ấy...” Giọng Izana bắt đầu lệch tông, run run như sắp khóc.
Haruchiyo nhướng mày nhìn Mikey.
Mày xem, cái gã kiêu ngạo ấy cũng có lúc yếu đuối đến bật khóc vì sợ người gã yêu nhất sẽ rời xa gã.
Mikey ngượng ngùng xoa gáy, lúng túng không biết phải làm sao.
“À, ừm, Izana này, thực ra thì em cũng có lỗi, xin lỗi vì bắt anh phải thuận theo cái tính nết khó chiều của em.”
“...” Đến lượt Izana im lặng. Haruchiyo cảm nhận bầu không khí đang chuyển dần sang căng thẳng, cậu lặng lẽ đứng lên, đi ra ngoài sân để hai anh em kia nói chuyện.
Thả hồn vào bầu trời xanh tĩnh lặng, Haruchiyo ngẩng mặt ngắm từng đám mây trắng lững lờ.
Biết tìm ở đâu một người yêu cậu được như cái cách Izana yêu Mikey?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro