Tokyo hình như là định mênh-Estude 37-hết
Étude 37: Butterfly Waltz
(Brian Crain)
Tôi đứng sững trong thang máy, không ngừng rủa thầm mình thật tồi tệ. Tôi lo lắng không muốn xác nhận sự thật nhưng lại không chịu nổi ý nghĩ cô ấy bên cạnh người khác. Đôi mắt Hana bắt đầu sũng nước, hàng lông mi dài cong vút cụp xuống và những giọt nước mắt rơi xuống khuôn mắt cô ấy. Ngay lúc đó tôi biết dù cho tôi có cố gắng thế nào hay cô ấy có làm gì đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng thế để cô ấy đi. Tôi chạy tìm cô ấy khắp nơi, tôi thậm chí còn xộc vào phòng của Kent giữa lúc nửa đêm. Kent mang bộ mặt ngái ngủ ngạc nhiên nhìn tôi :
- "Chuyện gì vậy giám đốc Han?"
- "Tôi...tôi muốn gặp Yoo Hana"
- "Hana à...chúng tôi đổi phòng cho nhau. Cô ấy ở phòng 205 cuối hành lang. Tôi tưởng anh biết chuyện này rồi chứ ?"
- "...Xin lỗi đã làm phiền cậu"
Han Yoo Il, mày điên rồi, mày điên thật rồi. Đêm thu sương lạnh, tôi ào ra khoảng không mênh mông đen tối ngoài kia để tìm một cô gái nhỏ bé đang buồn khóc vì tổn thương. Cánh rừng xào xạc tiếng biển, trăng bạc sáng rõ giữa một đêm quang mây, dải ngân hà chi chit những ngôi sao. Không thấy bóng dáng cô ấy đâu, dường như Hana đang lạc lõng trong đâu đó nỗi cô đơn. Hana đã nói "Hôm nay là ngày đặc biệt", không hiểu sao tôi lại cảm thấy ánh mắt cô ấy kiên định và đầy ắp niềm tin vào câu nói ấy hơn cả Yoona. Sau 14 năm đợi chờ một cách hư vô, tôi bỗng hốt hoảng bấu víu khi nghe Yoona thốt ra lời "giao ước" đó. Tôi chẳng buồn điều tra, chẳng buồn kiểm chứng. Đối với tôi sự thật không quan trọng bằng những yêu thương mà tôi mong muốn nhận được. Vì thế dù từ lâu tôi đã lờ mờ nhận ra khoảng cách xa xôi giữa cô bé ngày ấy và Yoona bây giờ, tôi cũng không dám tiến tới để tìm hiểu. Tim tôi đang thiếu một mảnh ghép lớn, Yoona nếu chẳng thể khiến cho những kẽ hở kín lại thì cũng bớt đi những nỗi buồn trống vắng lênh đênh. Vậy là tôi giữ ý nghĩ ích kỷ như thế mà cố gắng giữ Yoona bên mình. Tôi đã quá dựa dẫm vào hạnh phúc quá khứ để rồi hiện tại tôi muốn gì cần gì, tôi cũng không rõ. Khoảnh khắc gương mặt Hana ngập tràn nước mắt chạy ra khỏi thang máy bỗng dưng tôi lạnh người đi. Lần đầu tiên tôi cảm giác một nỗi sợ hãi xen lẫn cả nỗi đau ghê gớm cứa sắc toàn thân. Nếu không tìm thấy cô ấy, tôi cá là Han Yoo Il không thể bước tiếp được nữa. Vì Hana đã chiếm một vị trí quá lớn, mất đi cô ấy thì dường như Han Yoo Il chẳng còn lại gì nhiều ngoài sự cô đơn lạnh lùng.
Vậy cho nên tôi chạy như điên, không ngừng gọi tên cô ấy. Bóng đêm tĩnh lặng đem giấu Hana đi đâu mất rồi. Đấu óc tôi trống rỗng, những hình ảnh nhập nhoè xiên xẹo chỉ đọng lại bóng cô gái đang mỉm cười. Gió truyền về tiếng khóc rất khẽ, và tôi tự nhiên đi theo âm thanh nhẹ bẫng ấy hướng về phía rừng cây. Tôi dừng lại bên con dốc, những gì vừa diễn ra thật quen thuộc mà tôi không tài nào nhớ nổi mình đã gặp ở đâu một lần, trong miền ký ức bụi bặm cũ kỹ.
- "Hana ?"
Hana nằm cuối đoạn dốc lọt thỏm giữa vô số bụi cây rậm rạp. Mắt nhằm nghiền, cánh tay xước xát, mắt cá chân bên phải sưng phồng lên. Lúc đó tôi sợ hãi vô cùng, cảnh tượng mẹ nằm im lìm trên chiếc giường gỗ màu trắng từ từ rời bỏ tôi và thế gian này hiện ra. Tôi lay lay Hana, ôm lấy cô ấy và run rẩy.
- "A...ai vậ...y?"
- "Hana, cô tỉnh rồi à ?". Tôi thở phào nhẹ nhõm "Cô không sao chứ ? Có đau chỗ nào không ?"
- "Tôi...tôi không sao"
Hana cố gắng đứng dậy nhưng chỗ mắt cá chân bị trật khiến cho cô ấy khuỵu xuống. Kéo tay Hana, tôi ra hiệu để tôi cõng cô ấy đi. Thoáng ngần ngừ nhưng Hana cũng hiểu mình không thể tự mình về đến khách sạn. Một cảm giác quen thuộc, mùi hương cũng quen thuộc thế mà tôi không nhớ, không nhớ là đã biết đến từ bao giờ. Vài chiếc bóng đèn hỏng từ khu công trình đang sửa đằng xa làm con đường thêm tối. Hana giữ im lặng theo hơi thở nhẹ đều đều phả vào lưng tôi. Những lời tôi dự định nói khi gặp cô ấy bỗng chốc rút trở vào trong. Tôi cũng không biết bắt đầu thế nào, bất giác tôi bật ra câu hỏi mà chẳng suy nghĩ gì.
- "Hana, cô biết bài Ave Maria không ?"
- "...Ave Maria à, tôi biết..."
- "Ave Maria là bài hát tôi thích nhất"
- "..Vậy tại sao anh lại..."
- "Lại ghi câu trả lời là Heartstrings trong buổi hôm đó đúng không ?"
- "Uhm.."
- "Tôi cũng không rõ. Có điều không ngờ câu trả lời ấy giống với của cô. Đúng là giống mà không giống...". Han Yoo Il, mày đang nói cái gì vậy. Tôi tự rủa bản thân, mình phải xin lỗi cô ấy đàng hoàng chứ... "Hana"
- "..."
- "Vừa rồi xin lỗi cô"
- "..."
Tôi thở dài, lần đầu tiên tôi mới hiểu nối lại cây cầu đã đứt thật khó khăn. Không một âm thanh nào vang lên suốt đoạn đường dài sau đó. Đến khi ánh đèn khách sạn bắt đầu vươn tới chỗ chúng tôi, Hana mới ngập ngừng cất tiếng
- "Han Yoo Il, tôi hỏi anh một câu được không ?"
- "Được"
- "Tại sao anh lại thích Ave Maria đến thế ?"
- " Vì mẹ tôi thích bài hát ấy"
- "..."
Thi thoảng bước một mình trên phố đông, ngắm nhìn những người lạ rảo bước nhanh chóng về nơi nào đó, tôi bỗng thấy mình thanh thản. Hình như cái ý nghĩ không ai biết mình ra sao, cái tên Yoona đối với họ hoàn toàn là một mảng trắng tinh khiết, đã mang lại cho tôi sức sống cứ thôi thúc tôi. Cửa hàng bán đĩa nhạc ven đường vang lên tiếng hát mạnh mẽ của Leona Lewis, từng chữ hút vào trong tim. Tôi ý thức rằng mình phải-làm-gì-đó. Phải làm gì đó.
Thought i couldn't live without you
It's going to hurt when it heals too
It'll All get better in time
Even though i really love you
I'm gonna smile because i deserve too
It'll all get better in time
"Even though I really love you"
...
"Mặc dù em thật sự rất yêu anh, rất yêu anh..."
Một tiếng thở dài khẽ chỉ đủ cho mình tôi nghe thấy. Những giọt nước mắt chấp chới chỉ đủ cho mình tôi biết mình đang khóc. Cơn gió mang hơi lạnh thổi nhẹ chỉ đủ cho mình tôi thấy cô đơn giữa Tokyo rộn rã đèn hoa.
*1 ngày trước*
Tôi gọi điện cho Yoo Il liên tục nhưng không ai bắt máy, điều đó khiến cho tôi phát điên vì lo lắng. Tôi sợ rằng hai người ấy nếu ở cạnh nhau sẽ phát hiện ra sự thật. Và lúc đó tôi chẳng còn gì, chẳng còn gì hết. Tôi ghét cảm giác bị dày vò này nhưng tôi không sao thoát khỏi nó, giống như một con quỷ ám ảnh bạn bất cứ nơi đâu bạn đến, bất cứ việc gì bạn làm. Yêu là một điều hạnh phúc nhưng tại sao tôi lại khổ sở đến thế này. Tôi không hối hận nhưng bắt đầu tiếc nuối những quãng thời gian vui vẻ vô tư trước đây với Hana. Trên chuyến hành trình đi tìm cái gọi là "tình yêu" này, dường như tôi đã quên và đánh mất quá nhiều thứ quý giá. Người bạn thân thiết nhất của tôi, nụ cười của tôi và cả lòng tự trọng của tôi nữa. Đôi lúc ngồi một mình trong căn phòng trống không tôi tự hỏi mình đang làm cái gì đây. Tôi muốn được tình yêu, tôi muốn được hạnh phúc nhưng thứ tôi nhận lại liệu có phải là tình yêu hay hạnh phúc ? Han Yoo Il, anh ấy giống như giấc mơ bất tận của tôi, giấc mơ mà tôi ao ước đắm mình trong thế giới đó. Và rồi khi tỉnh dậy, tôi nhận ra thế giới thực xung quanh mình đã biến thành màu đen u ám. Tôi hốt hoảng sợ hãi không dám bước ra đón nhận những sự thật, tôi nhanh chóng quay trở về vị trí cũ nuôi dưỡng ảo tưởng cho riêng mình.
Điện thoại nhấp nháy báo số của Yoo Il. Tôi chần chừ không muốn nghe máy, Yoo Il ít khi chủ động gọi lại cho tôi. Tôi thường xuyên lien lạc đến khi anh ấy trả lời. Giọng nói ấm áp của Yoo Il khiến tôi yên tâm rằng anh ấy vẫn đang ở cạnh tôi, không phải Hana. Còn giờ đây thì sao, anh ấy và Hana đã và đang nói chuyện gì, làm gì và biết những gì...
- "Alo, em Yoona đây"
- "Yoona, anh có chuyện muốn nói với em"
- "..."
- "Xin lỗi...Anh.."
- "Em hiểu rồi, anh không cần phải nói nữa"
- "Yoona"
- "Em dập máy đây"
Tôi nhanh chóng tháo pin và ném chiếc điện thoại vào tường, những âm thanh gãy vỡ rơi rớt nhường chỗ cho sự im lặng kéo dài sau đó. Rốt cục thì khi nào tôi mới bình yên tỉnh dậy khỏi giấc mơ này ?
Hình ảnh đôi tình nhân nắm tay nhau hạnh phúc trong mẫu quảng cáo sản phẩm điện thoại được chiếu đi chiếu lại trên cái TV lớn ở shop bán điện tử. Nụ cười hiếm hoi nở thoáng qua. Lần đầu tiên tôi ngước lên bầu trời thực sự hiểu ý nghĩa câu nói "Hôm nay các vì sao đang cười thế nên ai cũng được may mắn và hạnh phúc". Chỉ khi bạn thành thật với lòng mình, bạn cười nụ cười thực sự thì bạn mới thấy các ngôi sao đang cười. Rồi giống như một cơn lũ ánh sáng ào đến xoá tan những gánh nặng đang dìm tôi nghẹt thở. Lòng nhẹ bẫng, tôi hiểu mình nên làm gì.
Tôi về nhà, gói ghém đồ đạc. Tôi không trốn chạy mà đang dũng cảm đối diện với sự thật mà lâu nay tôi vẫn quay đầu chối bỏ. Đôi khi dừng lại nghĩa là tiến tới. Dừng lại và rẽ sang một hướng mới. Trên chuyến xe cuộc đời bạn có rất nhiều sân ga bến đỗ, và lúc nào bạn cũng có cơ hội để lựa chon con đường khác cho bản thân. Vì thế cứ đi, cứ thử nghiệm cho đến khi bạn không còn tiếp tục được nữa. Khi một cánh cửa đóng lại thì một cánh cửa khác đang mở ra. Không bao giờ có đường cùng, chỉ là bạn biết cách tìm lối ra trong đường cùng ấy hay không.
Thuê tạm một nhà nghỉ, căn phòng chật chội hơn khiến tôi cảm thấy bớt trống vắng. Viết cho Hana một lá thư, không phải xin cô ấy tha thứ. Dù sao tôi biết nếu thời gian quay trở lại thì tôi cũng sẽ một lần nữa đặt dấu chân trên con đường tình yêu ấy. Hơn nữa tôi muốn Hana thực sự thanh thản khi đối diện với tôi. Tôi biết nếu tôi khóc lóc thì Hana sẽ bỏ qua tất cả nhưng tha thứ không có nghĩa là quên đi. Thế nên tôi sẽ chờ cho đến khi nhớ lại những ký ức này Hana không còn đau lòng nữa. Tôi sẽ chờ cho đến ngày chúng tôi có thể cùng nhau mua sắm, cùng nhau nói chuyện vu vơ hay cùng nhau xem một bộ phim buồn mà khóc.
Bàn phím điện thoại hư nặng sau cú ném vào tường hôm qua. Những con chữ nặng nề hiện lên trên màn hình bị tối một vùng.
"Goodbye days..."
Sent to : Yoo Il
Do you want to delete this contact ?
Yes
Contact deleted.
Going coming thought I heard a knock
Who's there no one
Thinking that I deserve it
Now I realize that I really didn't know
If you didn't notice you mean everything
Quickly I'm learning to love again
All I know is I'ma be ok
...
Những cơn gió mùa thu cuộn những chiếc lá khô lăn xào xạc buồn tênh trên mặt đường. Khung cửa sổ kim loại lấp lóa ánh nắng muộn uể oải chiếu từ phương trời xa. Mảng kính trong suốt phản chiếu rõ nét bóng hình tôi đang đứng dựa lưng vào lan can mà như đang chơi vơi đâu đó giữa không gian im ắng lặng thinh. Nhắm mắt, giọng nói của ba vẫn cứ vọng lại siết chặt từng hơi thở, tôi kiềm chế một cách khó khăn cơn giận dữ trào lên trong mình. Lạ thay, nó không nóng bỏng mà lạnh tanh khiến cả người tôi rung lên. Có phải tôi cố gắng đến bao nhiêu đi nữa thì cũng vậy mà thôi. Tôi đâu thay đổi được gì dù cô ấy là lối thoát duy nhất...Không hiểu sao mỗi lần nghe Salut D'amour, hình ảnh Hana bắt đầu vây quanh. Salut D'amour - sự cứu rỗi của tình yêu. Trái tim này, vết thương này liệu còn lành lặn nữa hay không ? Và rồi nụ cười của Hana bất giác ùa về kéo theo nỗi bình yên kỳ lạ. Tôi không rõ tình cảm dành cho Hana là gì, nhưng sao cũng được, tôi cần cô ấy để kéo dài cảm giác dễ chịu này. Tôi gọi điện với nỗi hồi hộp khó lý giải, tôi chẳng biết mình nên nói sao với cô ấy giống như đứa trẻ ngọng nghịu mong mẹ về ôm ấp vỗ về thương yêu.
- "Alo"
- "..."
... Là Han Yoo Il.
Hy vọng có ai đó ngăn tôi dẫm chân lên con đường toàn gai bỗng chốc tan đi đầy mong manh. Tôi lao ra khỏi nhà như một người điên, những ý nghĩ xiên xẹo trong đầu, những tiếng cười, những giọng nói méo mó, ánh mắt của Ah Ra, cái hất tay lạnh lùng của Hana... Tiếng khóc từ một bé gái đòi mẹ ngồi ven đường làm tôi tỉnh cơn ác mộng ban ngày. Đã bao lâu rồi tôi gọi mẹ và thèm một chút âm thanh đáp trả. Đã bao lâu rồi tôi chỉ hình dung mẹ trong ký ức cũ kỹ đã phai nhạt nhiều theo tháng năm. Tôi nên hận người nào gây ra nỗi đau cho mẹ bỏ lại tôi giữa muôn vàn kim châm cô độc đây. Hận mẹ Han Yoo Il, người đã rút hết tình yêu cả đời ba tôi. Hận ba Han Yoo Il, người khiến ba tôi sống dở chết dở với nỗi thù hằn. Hay là hận chính ba tôi, người chẳng còn lại gì nhiều để dành chỗ cho mẹ và tôi. Không phải, tôi hận cái định mệnh này. Tại sao không để ba yêu mẹ, tại sao không để cho đứa trẻ như tôi có được tình yêu ? Và tại sao số phận Hana phải gắn liền với Han Yoo Il ?
Nếu không thể kéo Hana về bên mình vậy tách cô ấy và Yoo Il ra thì sao ? Ít nhất cũng nên cho Han Yoo Il biết mùi vị dày vò khi mất đi tình yêu. Tôi chợt hài lòng với suy nghĩ ấy. Và thế là tôi ngay lập tức vạch ra trong đầu mình một kế hoạch tiếp nối với những dự định trước đó của ba. Tôi gọi điện cho thư ký, yêu cầu ông ta bí mật triệu tập đại hội cổ đông bất thường vào 3 ngày nữa đồng thời sắp xếp cho tôi cuộc hẹn với giám đốc điều hành của Lotus. Đôi lúc tôi thoáng thấy gương mặt buồn bã mà Ah Ra luôn mang mỗi khi nhìn tôi. Những cơn đau âm ỉ, tôi vội vàng gạt tất cả qua một bên, biết rằng nó sẽ quay lại hành hạ tôi nhức nhối hơn nữa. Thế nhưng bây giờ tôi cần tỉnh táo, tôi cần đặc biệt tỉnh táo.
Điện thoại rung, đầu số từ một đất nước khác với nội dung ngắn ngủi
"Ruuychi, chờ em về trước khi anh quyết định bất cứ cái gì. Ah Ra"
"Quá muộn rồi Ah Ra". Tôi thở dài khẽ khàng cảm nhận làn khói bốc lên mất hút giữa không trung.
Lúc nào cũng vậy.
Quá muộn để tôi có thể nghe theo lời em
Quá muộn để tôi có thể thôi cơn tức giận với Yoo Il
Quá muộn để tôi có thể buông Hana ra.
Có lẽ tôi chẳng yêu Hana. Có lẽ tôi vẫn chưa hết yêu em. Hoặc không.
Nhưng mà, điều đó không còn ý nghĩa gì nữa. Đối với tôi, thời điểm này, không còn ý nghĩa gì nữa.
Thành phố bắt đầu lên đèn, bóng tôi đổ dài dọc con phố. Trên bầu trời nhá nhem tối, những ngôi sao lấp ló đằng sau những tòa cao ốc chọc trời. Hana thường hay nói câu nói lạ lùng như các ngôi sao đang cười thì mọi người cũng được hạnh phúc gì đó. Nếu vậy thì hôm nay chúng vẫn im lặng hay đã vội vàng tắt nụ cười mỗi khi tôi nhìn lên ? Bỗng nhiên tôi nhận ra mình cần thương yêu và được thương yêu đến thế nào. Bỗng nhiên tôi nhận ra tôi ghét cái cảm giác hận một người nào đó đến thế nào. Bởi vì ngoài những toan tính trút bỏ nỗi tức giận ấy thì tôi chẳng nhìn được gì khác. Tôi biết, nhưng tôi không ngăn được bản thân dấn sâu vào con đường ấy. Mỉa mai thay, tôi lại đang dần dà trở thành bản sao của ba tôi. Điều đó khiến cho tôi hiểu về ba tôi thêm một chút. Cũng có thể tôi đang cố gắng bao biện cho bản thân, rồi vô tình bao biện cho ba tôi người mà tôi trước kia tôi không nghĩ ra một lí do nào để tha thứ. Thì ra hận cũng như yêu một ai đó, chẳng phải là một chuyện dễ dàng gì. Trong lòng bạn những chiếc gai nảy mầm lên tua tủa, trước khi đâm phải người khác thì chính bạn đã bị thương rỉ máu. Vì thế bạn chưa kịp làm tổn thương người khác thì chính bạn đã lãnh đủ đầy những tổn thương.
Cuối cùng ba tôi cũng chỉ là một người đàn ông thất bại, thua thiệt và đáng thương. Tôi hiểu nhưng chưa bao giờ thấm thía điều đó như bây giờ. Tất nhiên cả ba và tôi đều biết nên quên đi những thù hận ấy, giống người ta thường nói, để tìm kiếm và đón nhận hạnh phúc mới. Chỉ có điều, khi bạn quá đau bạn muốn nỗi đau hoàn toàn biến mất, bạn không thể chịu đựng và đợi chờ nỗi đau nhẹ dần. Và cũng như ba, tôi không còn kiên nhẫn với định mệnh nữa...
Tôi trở về căn hộ, trợ lý Matsuda đã chờ sẵn trước cửa từ lúc nào. Nét mặt căng thẳng lộ rõ trên gương mặt ông, có lẽ ông thừa hiểu chẳng có gì hay ho khi tôi hẹn gặp giám đốc phía Lotus giữa thời điểm quyết định trong cuộc đua giành dự án Zenith.
- "Cậu Ruuychi, giám đốc Lotus muốn gặp cậu ngay hôm nay tại nhà hàng Yokoyama lúc 8 giờ. Tôi nghĩ cậu đang rất bận, để tôi gọi điện từ chối"
- " Không, tôi sẽ đi gặp ông ta"
- "Cậu Ruuychi..."
- "..."
- "Để tôi đưa cậu đi"
Chiếc xe lao vun vút trên mặt đường. Tôi biết đã quá muộn để dừng lại, vậy nhưng trong tôi tiếng nói vẫn gào lên vô vọng, khắc khoải, đợi chờ.
Ai đó hãy ngăn tôi lại
Làm ơn, ngăn tôi lại
40
Nếu bạn được làm một cơn gió tự do, bạn sẽ mải miết bay về phía chân trời nào ? Nếu tôi là gió, tôi sẽ hướng đến các vì sao trên cao, gom chúng lại thành một khoảng bình yên bé nhỏ lấp lánh. Mẹ tôi thường nói, những cơn gió tự do nhưng không biết phải neo lại nơi đâu trên khắp thế gian rộng lớn. Gom sao về rồi, liệu gió có dừng chân ?
Suốt thời gian dài dặc, tôi vẫn chờ đợi một hình bóng mơ hồ, chờ đợi và đợi chờ mãi. Tôi không rõ vì lẽ gì, một đôi mắt nâu trong veo nỗi buồn sâu kín hay một bàn tay ấm áp đưa tôi qua cánh đồng xa xôi. Tôi đã không hề tiếp nhận bất cứ ai, không hề tiếp nhận tình yêu của người nào khác. Vì thế câu nói của Ruuychi dường như đã đập nát tất cả hy vọng tôi hằng ước ao. Nhưng mà, sự thật là, tôi hoảng hốt với chính bản thân mình còn vì một lý do khác. Tôi đã không buồn như tôi nghĩ, tôi đã không đau khổ như tôi nghĩ. Giây phút đó, hình ảnh Yoo Il hiện lên chữa lành tất cả mọi vết thương đang nhức nhối, nói đúng hơn hình ảnh anh ấy hiện lên thì đã không còn vết thương nào nữa. Bởi vì có Yoo Il, từ lâu tôi đã thôi nhớ về một mình hoàng tử bé. Bởi vì có Yoo Il, từ lâu trái tim tôi đã không còn chỉ ăm ắp những hoài niệm cũ. Bởi vì có Yoo Il, từ lâu việc rời xa mãi mãi khoảnh khắc đặc biệt duy nhất ấy đã không còn quá đáng sợ nữa.
"Hana" (하나) nghĩa là một, là duy nhất và "Il" (일) cũng là một, là duy nhất... Kể từ khi gặp Yoo Il, trái tim tôi không ngừng xác nhận cho một câu trả lời. Thế nhưng đến bây giờ tôi tự hỏi điều đó có thực sự cần thiết hay không. Hoàng tử bé năm xưa chỉ lui về quá khứ lúc tôi tìm thấy Yoo Il. Tôi đã lo lắng, nếu tôi đưa tay nắm chặt anh ấy thì một ngày nào đó người tôi hằng chờ đợi xuất hiện, tôi sẽ làm tổn thương ký ức đẹp đẽ mà tôi vẫn nâng niu lưu giữ, và cả chính Yoo Il. Tôi luôn thầm ước ao đôi mắt nâu cô đơn cậu bé ấy nhìn tôi cũng là đôi mắt nâu dịu dàng của Yoo Il. Tôi ích kỷ, chỉ mong muốn điều dễ dàng cho bản thân. Như thế tôi sẽ không phải chọn lựa, tôi sẽ không phải đấu tranh để có được hạnh phúc. Yoo Hana, mày quá ư lười biếng và hèn nhát.
Khi Yoo Il nói những lời đâm thẳng vào trái tim, tôi mới bắt đầu nhận ra, còn một thứ đáng sợ hơn những gì tôi nghĩ. Nếu trong suốt cuộc đời này tôi không thể gặp hoàng tử bé nữa, tôi sẽ lục lọi bám víu vào quá khứ, tôi sẽ buồn thôi. Nếu tôi và Yoona không thể quay trở lại như trước, tôi sẽ tiếp tục chờ đợi đến khi cô ấy chịu về bên, tôi sẽ buồn thôi. Nhưng mà, nếu đôi mắt nâu ấy lạnh lùng ghét bỏ tôi, thì dường như cả thế giới tâm hồn tôi cũng không đủ chỗ để chứa nỗi đau ấy. Và bây giờ tôi hiểu, đối với tôi Han Yoo Il, một Han Yoo Il của hiện tại mà không vướng víu nét ký ức quan trọng đến thế nào.
Một Han Yoo Il đứng cùng tôi trên khoảng sân thơm nồng mùi nắng và mùi gió, vàng rực và xanh dịu êm. Một Han Yoo Il dìu tôi theo những giai điệu ngọt ngào, tay chạm tới những vì sao. Một Han Yoo Il đã đón ánh chạng vạng của một hoàng hôn đỏ như rót rượu vang sóng sánh lên mặt biển vời vợi biếc với tôi. Anh ấy có là ai đi chăng nữa, anh ấy có chung ký ức hạnh phúc như tôi không chẳng còn nhiều ý nghĩa. Yoo Il đã khiến tôi rũ bỏ những toan tính ích kỷ, những lo lắng và cả một kỷ niệm không dễ dàng gói ghém che đậy bằng hiện tại, một khoảnh khắc đẹp đến nỗi trở thành xiềng xích vô hình trói buộc tôi hướng tới tương lai.
"Các ngôi sao đang cười nên ai cũng sẽ được may mắn và hạnh phúc. Vì thế Hana à, đừng bao giờ để tắt điều diệu kỳ ấy trên môi."
Tôi tự nói với bản thân mình, để không còn sợ hãi giữa bóng đêm tối đặc lặng thinh. Khoảng trời trên cao như một sân khấu nhung huyền được dát bởi dải lụa bạc bồng bềnh từ hàng ngàn ngôi sao lấp lánh. Buổi dạ vũ đã bắt đầu, nhạc đã nổi lên, công chúa đang chờ tình yêu của nàng, liệu hoàng tử có đến không ? Tôi cười, lắc đầu cho sự mơ mộng chẳng đúng thời điểm gì cả. Nhưng mà, tôi biết một góc đâu đó trong tim, tôi vẫn hy vọng hoàng tử sẽ đến, sẽ đến...
Và hoàng tử của tôi đã đến, tôi chỉ không rõ tôi có phải là công chúa của anh ấy hay không.
Yoo Il gọi tên tôi một cách đầy lo lắng, dù không nhìn thấy nhưng tôi vẫn cảm nhận tiếng bước chân vội vã gấp gáp đang kiếm tìm tôi ấy. Yoo Il còn hiểu lầm tôi nữa không, đôi mắt nâu còn lạnh lùng nhìn tôi nữa không ? Tất cả những câu hỏi đó cứ xoay quanh trong đầu óc tôi. Thôi đi Hana, đừng yếu đuối thụ động như thế. Nếu Yoo Il vẫn hiểu lầm thì mình sẽ giải thích cho anh ấy, nếu đôi mắt nâu vẫn lạnh lùng thì mình sẽ khiến nó ấm áp trở lại. Chẳng có vấn đề gì lớn lao cả. Nếu tôi hèn nhát, không dám đấu tranh thì không xứng đáng với tình cảm của chính mình, và thật không bằng cho tình cảm của Yoona. Yoona đã làm nhiều chuyện gây tổn thương đến bản thân cô ấy và cả tôi, nhưng mà tôi chỉ giận chứ không trách Yoona. Dũng cảm chấp nhận để đeo đuổi những thứ mình yêu thương là một việc khó khăn, rất khó khăn. Còn tôi, chỉ muốn dựa dẫm vào định mệnh để hưởng thụ dễ dãi. Hai con người đến với nhau bằng định mệnh, nhưng ở bên nhau mãi mãi phải bằng tình yêu và sự cố gắng của đôi bên. Định mệnh trao cho ta cơ hội, chứ không trao cho ta hạnh phúc.
Yoo Il xin lỗi tôi với gương mặt hối hận và khổ sở. Hai tiếng xin lỗi ngắn nhẹ mà như kéo dài sâu nặng đến tận trái tim. Thực sự tôi nên cảm ơn sự cố này. Nhờ nó mà tôi mới nhận ra điều gì quan trọng với bản thân, điều gì hiện tại đang cố gắng dạy cho tôi hiểu để không phải nuối tiếc trong tương lai. Tôi đã luôn trốn chạy, nhưng mà tôi sẽ không trốn chạy nữa. Vì thế khi Yoo Il hỏi tôi về Ave Maria, tôi thấy lòng mình bình yên. Nếu là trước kia tôi sẽ loạn nhịp, hồ nghi, thấp thỏm hy vọng. Tôi trả lời nhẹ bẫng, thanh thản cởi bỏ hoàn toàn sợi dây quá khứ trói buộc.
- "Han Yoo Il, tôi hỏi anh một câu được không ?"
- "Được"
- "Tại sao anh lại thích Ave Maria đến thế ?"
- " Vì mẹ tôi thích bài hát ấy, và... còn vì một người rất đặc biệt nữa... Còn cô ?"
- "Tôi à...vì một người đã từng là người đặc biệt nhất đối với tôi"
- "Đã từng ?"
- "Bây giờ thì tôi đã tìm thấy một người đặc biệt hơn rồi"
- "...Có lẽ tôi cũng vậy"
Rồi chúng tôi cùng bật cười, bước chân đi giữa những vì sao nhảy múa. Không nhạc đệm, không ánh đèn lộng lẫy, vũ hội tuyệt vời của hai người đã bắt đầu...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro