Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4. (Tanjirou - Muichirou) - Devil may cry

Anh đang ngày càng khao khát.  Khao khát cháy bỏng. Khao khát mãnh liệt thiêu đốt dạ anh. 

Nhưng anh sẽ không bao giờ lường gạt chính lương tâm mình. Anh chấp nhận cái niềm khao khát ấy như chấp nhận một con dao hai lưỡi để trần đang tìm đường kề lưỡi thép lạnh ngắt run rẩy vào lớp da mỏng trên cổ anh. Anh những tưởng anh sẽ không bao giờ, không bao giờ khao khát thứ gì như vậy nữa. Một cái gì phi thực, xa vời. Anh những tưởng anh chỉ cần gia đình anh thôi. Cứ như một ngọn cỏ rung rinh xanh mướt với vòng đời đau đớn ngắn ngủi, anh vươn lên, vươn tới ngôi sao lấp lánh vĩnh hằng, xa, xa và xa đến vô tận.

Trong trẻo và du dương, thiêng liêng và thần thánh, như một ánh mắt ai kia lạ lùng mơ màng sáng lên tia nắng lấp lánh trong biển hồ xanh vắt sâu thăm thẳm, như ánh lửa rực rỡ trên nét mày ai xa xôi mảnh mai như nét núi non, nét mày tẽ ngọn duyên dáng và truyền thống, như tiếng đẹp đẽ và thơ mộng của ai kia tự bao giờ đang du dương, thì thầm hát. Đó là những gì anh ấp ủ trong trái tim chứa chan nỗi sùng bái đầy yêu thương cho một tuổi mười bốn nở rộ những nhan sắc và tài năng.

Ôi! Cái cách mà người con trai ấy vung kiếm, cứ như ánh nắng bất chợt vỡ tung ra! 

Sao mà cái ngày lần đầu người lướt qua khóe mắt anh, người lại xa cách, lạnh nhạt như thế. Có phải trong tim người là nỗi niềm gì không? Nhưng từ khi nước mắt người rơi âm thầm đầy sững sờ trong một khoảng khắc bật ngửa của người thiếu niên bất động trước quá khứ cay đắng lần đầu sáng lên và khỏi mù mịt, sao trông người bỗng dưng thật quá. Người gần hơn, nhưng người xa hơn. Người ở lại, và lúc đó, người cũng đi xa. Còn anh thì ngẩn ngơ, anh thì khao khát. 

Anh có bao giờ chối bỏ khao khát đó đâu. Bởi vì đó là lẽ sống, đó là niềm tin.

Nếu cậu là dòng nước thánh thiêng liêng, thì anh là kẻ tội đồ đang dần chết khát trong vòng tay của thần thánh.

"Nghỉ ngơi chút đi, Tanjirou. Nhiệm vụ tệ quá hả?" 

Anh ngẩn ngơ. Dòng nước thánh. Ấm áp và cũng mát lành, gột rửa mọi phiền đau và những buồn khổ thống thiết.

"Ừ, Tokitou. Phải rồi, tôi cũng muốn thế. Cậu thế nào?"

"Tôi đang rảnh mà. Ở đây với tôi đi." Cái vế 'ở đây với tôi đi' như một lời công nhận thánh thót dành riêng cho anh, như thể khẳng định cậu coi anh là một người bạn.

Im lặng trong sự tôn trọng nỗi riêng tư lẫn nhau. Ban đầu cái im lặng ấy là niềm thấu hiểu, nhưng rồi nó hóa ra căng thẳng, và căng thẳng thì treo trên đầu người ta, giết chết khao khát được nghỉ ngơi. Anh muốn chấm dứt nó.

"Cậu...à," Anh ngập ngừng. Tokitou nghiêng đầu. Anh không chắc lắm với những thứ ngớ ngẩn anh đang nghĩ trong đầu, nhưng nếu ngày mai anh chết thì sao? Người ta bảo ta sẽ chỉ hối hận với những thứ ta không làm, chứ không bao giờ hối hận với những thứ ta đã làm. "Tokitou có tâm trạng mua bán gì không? Ý tôi là trao đổi." Đừng ngập ngừng nữa. Ngày mai có thể tôi sẽ chết, và cái này là dành cho ngày mai của tôi, nó đáng giá mọi ngày mai của tôi. Đừng ngập ngừng nữa.

"Cậu có vấn đề à? Tôi đang ngồi đây với cậu mà, dĩ nhiên là tôi chẳng muốn mua bán gì cả."

"Nếu tôi muốn trao đổi thì Tokitou có làm không?"

"Cậu đang vòng vo rồi." Tokitou im lặng. "Có lẽ là có đấy."

Anh đặt tay lên ngực, bóp chặt lấy ngực áo. Anh là thợ săn quỷ, anh tự hào. Nhưng giờ đây anh nắm chặt ngực áo như nắm chặt trái tim. Anh đau lòng và cả đôi mắt của anh cũng run rẩy trong niềm đau vô hạn ấy. Nhưng anh cười và nhìn thấy cậu cũng đau lòng quá.

"Tôi muốn bán linh hồn của tôi." Anh nheo mắt. Sao mà đau lòng quá. Cái gì cũng khó. Anh nói cũng khó và cậu nghe cũng khó. Nhưng đây là vì ngày mai cơ mà. Để khỏi phải hối hận nữa. "Cho Tokitou."

Cậu ngẩn người. Sao mà đau lòng quá. Cậu nhìn tổn thương và cứ như là sắp vỡ vụn. Đôi mắt trong vắt giờ lại cứ như thủy tinh, chỉ chực tan ra với thêm một lời nói nữa. Nhưng anh vẫn nói. Anh không thể hối hận thêm được, không thể thêm nữa. Họng anh nghẹn lại và họng cậu cũng thế. Khuôn mặt cậu chứa chan quá nhiều cảm xúc. Sao mà đau lòng quá.

"Tôi muốn bán linh hồn của tôi, thật đấy. Cậu hãy giữ nó hộ tôi nhé, vì biết đâu như thế tôi lại được có thêm một ngày mai." Anh im lặng cho cái nghẹn ngào trôi xuống họng. "Nếu không, mọi ngày mai của tôi sẽ tan biến trong hối hận."

Cậu im lặng, hé môi. Cậu trông tổn thương và đau lòng còn anh thì biết là anh cũng thế. Nhưng đây lại không phải hành hạ lẫn nhau, đây là chữa lành.

"Ừ, được." Cậu trả lời. Xúc động. Tại sao? "Tôi giữ hộ cho cậu đấy nhé. Khi nào bình yên rồi tôi sẽ trả lại. Đổi lại tôi cũng trao linh hồn của tôi cho cậu. Giữ hộ cho tôi và đừng làm mất nhé. Có sòng phẳng không?" Cậu ngước mắt nhìn anh. Tốt quá rồi.

"Sòng phẳng lắm." Anh trả lời, mắt ánh lên niềm đau và cả niềm hạnh phúc.

Anh im lặng rồi tiếp. "Này, tôi cho cậu tình yêu của tôi nhé. Đừng ngại, tôi nói thật mà."

Cậu im lặng, quay đi, mắt ngấn nước. "Cậu dại lắm, Tanjirou."

Anh gật đầu, quả quyết. "Tôi dại mà, Tokitou. Tôi dại lắm. Tôi biết chứ, tôi biết tôi sẽ chỉ nhận về con tim tan nát thôi. Nhưng nhẹ tay với tôi nhé."

Cậu ôm anh, anh không chắc. Đây là tình bằng hữu à, hay tình yêu? Anh không biết.

Cứu tôi, khỏi địa ngục trần gian này. Chúng tôi tự cứu lấy nhau. Tình yêu này sáng quá, nhưng liệu nó có cứu được tôi không? Có cứu được người không? Người là dòng nước thánh, nhưng người cũng chìm nghỉm như tôi khi rơi xuống địa ngục.

Làm sao được. Chúng ta đã giẫm một chân vào nấm mồ rồi. Thiêng liêng quá, như vì sao. Tiếng cậu trả lời vang lên phũ phàng như hiện thực. Tiếng cậu vang lên cay đắng trong tiềm thức anh, như thể anh đã thấu hiểu được cậu.

Chúng ta đã giẫm một chân vào nấm mồ rồi.

Sao mà đau lòng quá.

------------------------------

Gió thổi ở đây và gió thổi ở phương xa. Nơi này tóc những người thợ săn bay trong gió. Còn nơi kia, tóc em có tung bay không, người xa lạ cao quý đầy vương giả và duyên dáng yêu dấu của tôi ơi? Người nào mà tôi chẳng quen biết.

Nấm mồ này lạnh quá. Gió cũng lạnh. Dòng nước thánh của anh, giờ cũng lạnh.

Tội lỗi của anh, đen đúa và tràn ngập. Những vấn đề của anh, đầy rẫy và chồng chất. Sao cậu không quay lại? Chỉ cần một cái chạm nhẹ thôi, tất cả những thứ ấy sẽ biến mất. Phải rồi, tan đi và không bao giờ kết lại đó và đen đặc bủa vây đầu óc anh nữa.

Anh đã gửi linh hồn mình cho một người con trai. Người ấy giờ đã chết rồi, linh hồn của anh chết cùng cậu ấy. 

Một người con trai đã gửi linh hồn mình cho anh. Anh giờ đang sống, nên linh hồn cậu sẽ sống cùng anh, tỏa sáng mãi.

----------------------------------

'Cause you are, are, are, are Holy Water.

I'm dying of thirst, no I'm not gonna make it.

I'd sell you my soul, if all it bought was another day.

I'd give you my love, if all I got was a heartbreak.

Please save me from hell, 'cause I've got one foot in the grave.

If I made you my God, the Devil may cry.

------------------------------------------

Truyện này mình lấy ý tưởng từ 'Devil may cry' của Mako nha! Sau khi đọc hết lời của tui thì bật nghe luôn đi. Mình highly recommend đó :>

Thành thật xin lỗi vì nửa đêm mới đăng, tại cả ngày mình cứ mải ăn mừng vì kết quả thi dễ thương quá chừng <3. Với cả thiệt ra phải cáo lỗi nữa là trong danh sách nhạc của mình còn 1 bài mình thích lắm, ở ngay sau bài này ấy, đáng ra chương sau mình phải viết bài đó cơ. Nhưng cuối cùng nội dung bài hát đó nó... không hợp với những người đồng đội như này :<

Bài đó là 'Black sea' của Natasha Blume xuất sắc quá trời! Mà cái nội dung đại loại là lời lôi kéo, dụ dỗ 1 ai đó sa đọa cùng mình, trụy lạc trầm luân các thứ sau nhiều biến cố cuộc đời ấy. Ngẫm thế nào cũng không hợp cp nào trong KnY cả. Vả lại nghe bài này mình cứ bị ám ảnh bởi Judal và Hakuryuu của Magi ấy :> Nó hợp dã man :3

Ai thích thì nghe thử bài đó đi nha!

Cho nên chương sau mình sẽ viết bài khác nha! Đoán xem hê hê <3

Thích cặp nào nhớ comment cho tui đó nha!

BTW Judal và Hakuryuu là 2 thằng ôn này này:







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro