Duyên phận là cái gì đó thật tuyệt diệu
Nhà đài Gmtvmm, buổi tối 8 h. Buổi chiều nay, tôi có buổi đọc kịch bản phim với đoàn làm phim mới. Tôi nhận Bộ phim truyền hình tiếp theo sau 2 together the movie, F4 flower, là tác phẩm nổi tiếng được remake lại . Trước đó , bộ phim này đã nhiều lần được remake lại và đã rất thành công, nổi tiếng nhất có lẽ chính là bản Hàn. Áp lực từ những cái bóng quá lớn của những phim trước đó, thật sự rất nặng nề, sự chỉ trích của công chúng và điều mỏng đợi của fan . Khiến tôi gặp rất nhiều áp lực. Nhưng càng như thế , càng khiến tôi quyết tâm hơn. Tôi muốn chứng minh cho mọi người thấy thực lực của bản thân . Lúc đi chuyển trên xe để về nhà nghỉ ngơi. Tôi có dừng lại tại một tiệm seven eleven ,sau khi đeo khẩu trang, đội mũ. Tôi bước xuống xe, mở cửa đi vào cửa hàng, mua một cốc trà thái xanh và lúc đang thành toán, ở đằng sau, một tiếng nói cất lên.
" Xin lỗi, ở đây còn kẹo ngậm bạc hà không".
Tôi ngẩng đầu lên nhìn. Là cô, cô gái tôi luôn tìm kiếm bây lâu nay.
" Xin lỗi quý khách, kẹo ngậm bạc hà mới hết rồi ạ!"
" Không sao, cảm ơn bạn".
Từ lúc nhìn thấy cô ấy tôi trở nên luốn cuốn, không thốt nên lời, chỉ đứng đó nhìn cô ấy. Lúc có ấy chuẩn bị dời đi, tay chân tôi trở nên luống cuống , bối rối không biết làm sao, thì vô tình, tôi làm đổ cốc trà sữa lên áo của cô ấy. " Xin lỗi, xin lỗi, cô không sao chứ?" ." Không sao tôi ổn, chỉ bị bẩn một chút thôi ". Rồi định bước ra ngoài, tôi vội vàng đuổi theo cô ấy.
" Này cô gì ơi!"tôi kéo tay cô ấy lại.
Cô ấy có vẻ bất ngờ với vẻ mặt đè phòng." Chuyện gì vậy?"
" Xin lỗi vì đã làm dơ áo của cô, xin cô hãy để tôi đền cho cô cái áo khác".
" Không cần đâu, chỉ là một cái áo thôi".
"Xin cô đấy, nếu cô không nhận, tôi sẽ rất áy náy".
Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, giống như để nhìn ra tôi thật lòng hay không vậy. " Thôi được rồi, đền áo thì không cần, anh chỉ cần đưa tôi tiền giặt là cái áo là được" Cô đợi tôi một chút, nói rồi tôi chạy ra ngoài xe, lấy chiếc mà tôi đã mua ở của hàng LV hôm trước ra, đưa cho cô" Nếu cô không chê hãy thay cái áo này đi."
Cô ấy nhìn tôi một chút ,rồi đưa tay nhận lấy "Cảm ơn, xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu vậy"
"ở đằng kia sau bữa tường " bạn nhân viên đưa tay chỉ.
Cô ấy bước vào và thay áo. Một lúc sau ,cô ý bước ra, cái váy mặc trên người cô ý vừa khít như vậy, giống như là nó được may để giành riêng cho cô vậy. Ngày từ lúc bước vào cửa hàng, đập vào mắt tôi là chiếc váy liền bằng len tăm thêm một cái áo khác candigan mỏng dài tay, lúc đó tôi nghĩ" Nếu cô ấy ,mặc nó chắc là đẹp lắm". Không hiểu sao lúc đo tôi lại mua nó. Anh Tal hỏi tôi, mua cho chị gái hay sao. Tôi chỉ cười và không nói gì. Tôi cất cái váy này ở cốp sau xe , từ lúc mua đến giờ, mà không biết lúc nào tôi mới có thể đưa cho cô ấy mặc. Hôm nay, ước nguyện đã thành sự thật. Mặc dù, nó không giống như mong đợi của tôi lắm.
Cô ấy bước ra và nói cảm ơn lần nữa:
" Cảm ơn vì đã cho tôi mượn chiếc váy, anh có thể đưa cho tôi số liên lạc không? Sau khi giặt xong, tôi sẽ đem trả lại cho anh"
' Không,sao lại thế, cô hãy đưa cho tôi cái áo bẩn đó, tôi sẽ giặt sạch sẽ và trả lại cho cô"
. Được rồi cảm ơn anh. Cô có thể đưa tôi số liên lạc chứ, à.. để khi giặt xong, tôi sẽ kiên lạc với cô. Được chứ. Nói rồi, hai chúng tôi trao đổi số điện thoại.
" À mà cô tên là gì nhỉ , để tôi lưu lại"
" Harumi, tên tôi là Harumi"
Harumi sao, cái tên thật đặc biệt.
" Tạm biệt, tôi phải đi rồi, khi nào giặt xong hãy liên lạc với tôi."
" Được, tạm biệt."
Nhìn cô ấy lên xe dời đi đến khi mất hút. Tôi mới lên xe, đi chuyển vè nhà. Khi về, việc đầu tiên là tôi gọi người giúp việc, bảo hộ hãy giặt sạch cái náo này và thật cẩn thận, đừng làm hỏng nó. Sau đó lên phòng, mở điện thoại ra, nhìn số đi động của cố ây, chần chừ muốn gọi cho cố ấy, rồi tự nhủ không được, mình phải kìm chế lại, nếu không sẽ doạ cô ấy mất. Số phận thật là một điều gì đó tuyệt diệu. Vốn dĩ hai người chả có gì liên quan đến nhau, nhưng dưới sự sắp đặt của số phận, đã khiến hai chúng tôi gặp nhau, khiến tôi yêu cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro