Về Làm Dâu
Tôi tên đầy đủ là Triệu Dược Nhi , nhưng chẳng bt vì sao mọi ng lai gọi tôi là NaNa nữa, nhưng tôi quen rồi nên cx chẳng thèm để ý làm gì cả.
Là cô gái xinh xắn sống trong một gia đình ko mấy là giàu có, cuộc sống của tôi tưởng chừng như trôi qua êm đềm cho đến khi tôi gặp đc ng đó......
Ấy là vào năm tôi 15 tuổi, chợt nghe đc tin động trời khi mẹ tôi nói sẽ gả tôi vào gia đình có tiếng nhà họ Mặc.
Ngạc nhiên quá. Tôi mếu máo hỏi :
- Sao vậy. Tại sao con lại bị gả đi chứ . Mẹ ko còn thương con nx ak. Hay ... hay.. hay là...
Ngắt lời tôi , mẹ giải thích rằng năm đó khi tôi tròn một tuổi ông tôi do mặc nợ gia đình họ Mặc một khoản tiền lớn thế nên bí quá ông mới hứa sẽ gả đứa cháu gái yêu quý của ông là tôi đây cho đứa cháu trai bằng tuổi tên Mặc Hàn Dương khi tôi lên 15 tuổi. Tuy mẹ ko muốn , ko muốn chút nào nhưng vì lo cho ông đang nằm bệnh nặng ko có tiền chữa trị mới đành lòng gả tôi đi.
Thương ông lắm nhưng cx hận ông nhiều lắm ko còn cách nào khác là thứ hai tuần sau tôi sẽ qua bên nhà đó làm dâu .
Còn chuyện cười hỏi đợi khi nào chúng tôi tròn 18t mới tổ chức.
Thế là hôm thứ hai đã đến tôi nghẹn ngào chia tay gia đình lên xe về nhà chồng . Trên xe vừa đi tôi vừa hình dung đủ thứ trong đầu mình về hình ảnh ba mẹ chồng, chồng😞😞😞😞 và cả cuộc sống sau này nx.
Đến nơi tôi ngước nhìn ngôi nhà tôi sẽ sống từ nay trở đi .
- WOW 😲😲😲😲 đẹp quá.!!! Tôi thốt lên một cái thật bất ngờ nhưng đầy sợ 😨😨😨😨hãi.
Và rồi trước mặt tôi là hàng tá người hầu đứng xếp thành hai hàng, đang cúi đầu đồng thanh nói :
- Chào mừng cô chủ đến với nhà của Mặc gia.
Ở chính giữa là ông Mặc người đã giao ước với ông tôi . Hai bên là ba mẹ chồng tôi . Kìa ...Kìa .....Kìa họ đang bước tới gần tôi . Nhưng lạ thay tôi cảm nhận đc sự thân thiện qua ánh mắt và nụ cười mà hị dành cho tôi.
Ông Mặc lại gần đặt tay lên vai tôi mà nói ::
- Chào mừng cháu dâu của ta. Mừng cháu vào nhâ họ Mặc này từ nay chúng ta sẽ là ng một nhà. Cháu nhé.
Tôi cười khe khẽ rồi đáp nhẹ :
- Dạ con chào ông 😅😅😅
Mẹ chồng tôi cầm tay tôi lại nói. Rằng chào đón tôi và báo một tin ko hay là...... Ba mẹ và ông phải đi công tác ngoài Mĩ 3 tháng sau sẽ về vì thế nên tôi sẽ chuyển đến trường điểm quốc gia nơi Mặc Dương đó đang hc để hai ng có thể đi lại dễ dàng hơn . Còn chúng tôi phải ở chung một nhà ngủ chung một giường với nhau cho dễ tạo mối qua hệ .Nói xong chưa kịp hỏi ba người họ đã phải đi luôn rồi. Để lại tôi một mình sợ sệt như con nai vàng ngơ ngác vậy.
Bước vào nhà tôi đi tham quan thấy ngôi nhà to lắm rộng lắm nhưng thất vọng khi căn phòng mà chúng tôi ngủ thì lại nhỏ lắm, ko bằng cái nhà kho ở đó.
- Ui 😞😞😞 !!! Sợ lắm😨😨😨😨
Tôi đành thay quần áo xong rồi xuống xem phim cho đỡ buồn rồi đợi Mặc Dương về luôn ko bt anh ta ra sao nhưng nghe nói là soái ca nổi nhất trường. Đang suy nghĩ bỗng cửa mở anh ta về rồi...... .................
( chờ phần 2 mọi người nhé!!!)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro