Chap 5
Chap 5
Jiyeon há hốc miệng, cô có chút kinh ngạc, cảm động đến nói không nên lời... Thì ra hắn làm tất cả mọi chuyện đều là vì cô! Nụ cười từng chút từng chút một gợi lên trên khóe miệng. Jiyeon với ánh mắt chu đáo, tiến lên vòng chắc hông của hắn, mấy ngày liên tiếp nhớ nhung vào thời khắc này cô đã không còn kiềm chế được mình: “Jungle, chị rất nhớ em.”
Gió thổi lướt qua mái tóc của cô, Jiyeon khẽ vuốt gương mặt của hắn, nụ cười hiền hòa hiện trên gương mặt EunJung.
“Tôi cũng vậy, rất nhớ Yeonie.”
Gần đây, cùng với truyền thuyết “Thiên tài” thần kì, EunJung lại có thêm một danh hiệu mới, rất phong cách, gọi là “Nháy mắt giết người”! Ý tứ cũng rất đơn giản, chỉ cần gặp qua hắn một lần, sẽ trong nháy mắt bị vẻ đẹp tuyệt mỹ cùng phong cách ưu nhã của hắn giết chết trong nháy mắt. Không ai là không thuần phục hắn.
Theo lý mà nói, EunJung mười sáu tuổi không thể nào đánh bại bao nhiêu đàn anh đẹp trai trong trường, đoạt hạng nhất trong cuộc thi “Bạn muốn cùng nam sinh nào trải qua lễ giáng sinh này” do nữ sinh toàn trường bỏ phiếu.
Nhưng dĩ nhiên tuổi tác không phải yếu tố quyết định tất cả.
EunJung mới mười sáu tuổi nhưng chiều cao đã đột phá 180 centimét (chém). Thân hình cao lớn cùng với nụ cười nho nhã và IQ cao ngất trời đã làm cho toàn thân hắn tỏa sáng lấp lánh.
Bạn tốt của Jiyeon không ngừng nghĩ mà nói về sự hâm mộ của cô làm cho lỗ tai của Jiyeon mau mọc vết chai. EunJung được hoan nghênh ở mức độ này cũng nằm trong dự liệu của cô.
Nếu như mọi người được nghe mẹ kể về chuyện của Hahm gia thì sẽ hiểu. Cô từng nghe mẹ kể, ba đã từng được mệnh danh là “Đệ nhất nam sinh” trong trường khi còn đi học... Cho nên EunJung được yêu mến như vậy cũng không phải là chuyện khác thường. Huống chi hắn thông minh như thế, toàn bộ giáo sư khoa pháp luật đều đem hắn trở thành bảo bối!
“Jiyeon, cậu thật tốt số nha, có một em trai tài giỏi như vậy” JiEun hâm mộ nói, chỉ là cô cũng thật tò mò “Nhưng tại sao cậu không phải là thiên tài?”
Jiyeon biết rõ bạn tốt không có ý gì nhưng cô cũng có chút buồn lòng, cô cố gắng làm bộ như thờ ơ nói: “Ai quy định em trai là thiên tài thì chị gái nhất định phải là thiên tài chứ?”
“Cũng đúng.” JiEun đơn thuần không suy nghĩ nữa chỉ là gật đầu một cái, cô quay lại hỏi “Đúng rồi, lễ Giáng Sinh sắp tới, cậu muốn làm gì?”
“Lễ Giáng Sinh... Mình còn chưa hỏi ý kiến của Jungle!” Jiyeon suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Trời ạ!” JiEun rất không vui nói “Mình hỏi cậu muốn làm gì chứ không hỏi EunJung muốn làm gì?”
“Vậy có cái gì khác nhau sao?” Jiyeon không hiểu, lễ Giáng Sinh nào cô cũng ở chung với EunJung. Hỏi cô muốn làm gì không phải là muốn hỏi EunJung muốn làm gì sao?
“Đương nhiên là có khác nhau!” JiEun bức xúc nói: “Lễ Giáng Sinh là thời gian để các đôi tình nhân ở bên nhau, cậu đừng nói với mình là cậu tính bốn năm đại học này không quen bạn trai nha. Jiyeon! Cậu có biết là toàn bộ nam sinh khoa pháp luật đều thích cậu không? Toàn trường có biết bao nhiêu nam sinh thích cậu, muốn theo đuổi cậu.”
“Mình không biết!” Jiyeon giật mình, huống chi cô cũng thật sự không có nghĩ về việc quen bạn trai “Mình không thể ném EunJung sang một bên trong lễ giáng sinh được.”
“Trời, những câu này mà để những kẻ thích cậu nghe được chắc những kẻ đó tức hộc máu! Huống chi, Hahm EunJung không có cậu cũng sẽ không chết, phải không?” JiEun liếc mắt “Hắn là người mà toàn thể nữ sinh trong trường đều ao ước ở cùng trong đêm giáng sinh này, vậy mà cậu sợ hắn cô đơn sao? Chẳng lẽ cậu tính cả đời này đón lễ giáng sinh với hắn à?”
Jiyeon cứng họng, cô vô cùng buồn bực, ngực thật là khó chịu giống như có cái gì muốn xông ra ngoài vậy.
Cô muốn phản bác lại nhưng lại phát hiện mình không có lý lẽ nào có thể dùng được nên chỉ lầm bầm nói: “Mình không thể cùng Jungle trải qua đêm giáng sinh sao?”
“Dĩ nhiên là không thể.” JiEun giễu cợt nói: “Khó trách tất cả mọi người nói cậu và EunJung có quan hệ tốt quá mức bình thường, nếu như hai người không phải là chị em thì người ta còn hoài nghi cậu có tình cảm “luyến em trai” đó! Cậu bảo vệ hắn như thế chẳng lẽ còn coi hắn là đứa bé hay sao? Con trai nhà người ta mười ba tuổi thì đã không còn là xử nam rồi? Mà em trai cậu cũng đã mười sáu rồi”
Nghe lời bạn tốt nói, mặt Jiyeon trắng bệch.
Cô vẫn luôn cho rằng làm như thế là bảo vệ EunJung, chẳng lẽ lại không đúng? Hơn nữa còn là sai lầm! Luyến em trai? Cô có sao... Đúng vậy, cô đã từng hoài nghi mình như vậy... Chỉ cần nhìn EunJung , lòng cô sẽ không còn được bình thường. Hơn nữa gần đây biểu hiện đó càng ngày càng rõ ràng... Bọn họ không giống chị em sao? Cả người ngoài còn cảm thấy như vậy sao...
“Jiyeon, cậu có khỏe không? Có nơi nào không thoải mái sao? Sắc mặt cậu tái nhợt quá!” JiEun nhìn Jiyeon, vẻ mặt có chút bận tâm.
“Mình không sao, chỉ là đột nhiên có chút choáng váng, mình về nhà trước...Bái bai.”
“Này, Jiyeon...”
Tạ Tiểu còn có việc cần nói với cô nhưng Thẩm Thiên Vi đã nhanh chóng biến mất.
Thân hình cao lớn lười biếng đứng khoanh tay dựa nghiêng ở cạnh cửa phòng bếp, đôi mắt sâu lắng mang theo nụ cười hài hước nhìn tới người đang đứng trước kệ bếp... Đó dường như là một cô gái xinh đẹp đang ngẩng người.
Một lúc sau, EunJung cảm thấy nếu không lên tiếng nhắc nhở thì bữa ăn tối của hắn có thể sẽ biến mất vì vậy hắn mới tốt bụng dịu dàng nói: “Yeonie, tôi không muốn ăn cá khét nha!”
“A” Đột nhiên có tiếng nói vang lên làm Jiyeon giật mình. Cô nhìn về phía cửa nơi EunJung đang đứng rồi mới nhìn đến chảo cá trên bếp. Lúc này cô mới phản ứng kịp, tay chân luống cuốn dời chảo đi “Nguy rồi, nguy rồi! A... Nóng quá.”
Thân hình lười biếng giống như tia chớp chạy đến bên cạnh cô. Nhìn cô không cẩn thận bị phỏng đỏ mu bàn tay, một tia ảm đạm hiện lên trong mắt hắn. EunJung nâng tay cô lên, nhanh chóng thả vào phía dưới vòi nước, giọng nói có chút trầm thấp: “Sao lại không cẩn thận như vậy?”
“... Thật xin lỗi.” Jiyeon cụp mi mắt xuống, ảo não nói.
“Tại sao phải xin lỗi chứ?” EunJung ngước mắt nhìn cô, khôi phục lại nụ cười dịu dàng, chỉ là có chút tức giận nói: “Tôi chỉ là muốn tốt cho Yeonie thôi, sao Yeonie càng lớn càng hậu đậu thế!”
Càng lớn càng hậu đậu...
Jiyeon cảm thấy mình càng thêm thất bại, bởi vì cô quả thật không có lý lẽ nào để phản bác lời nói của EunJung! Kể từ khi cùng hắn học đại học, có một số việc từ từ thay đổi.
Ví dụ như: cô có một em trai vừa cao to vừa đẹp trai. Hắn xử lý tất cả mọi chuyện vụn vặt trong nhà một cách thuận buồm xuôi gió giống như muốn chứng minh việc trong nhà không thể thiếu đàn ông. Hơn nữa hắn cũng không che giấu năng lực thực sự của mình trước mặt cô.
Hắn không còn quăng sách vở lung tung hại cô phải dọn dẹp...
Hắn cũng sẽ thỉnh thoảng đem một ít vật kỳ quái về nhà lắp ráp. Cô xem không hiểu nhưng cũng biết những thứ đó có giá trị không nhỏ, thậm chí còn có chút nguy hiểm! Nhưng hắn không có một chút ý nghĩ che dấu ngược lại giống như là cố ý để cho cô biết, hắn đối với cô rất thẳng thắn, không còn giấu giếm bất cứ việc gì.
Đúng vậy, cô đều biết nhưng vẫn cảm thấy rất thất bại.
Trước kia là cô một mực chăm sóc hắn. Cô vẫn cho là mình rất tài giỏi, cô sẽ là người mà hắn lệ thuộc vào cả cuộc đời này... Kết quả lại giống như hắn nói, cô càng lớn càng hậu đậu. Không biết từ lúc nào, hai người đã đổi chỗ cho nhau biến thành hắn luôn là người chăm sóc cô... Cô rốt cuộc là một người chị gái như thế nào đây?
“Jungle, thật xin lỗi.”
Nhìn bộ dạng mất mát của Jiyeon, EunJung hếch mày ngài lên “Câu “Thật xin lỗi” biến thành câu cửa miệng của Yeonie từ khi nào vậy?””
“Nói lung tung.” Jiyeon cười rộ lên, cô rút tay về “Chị không sao...Em ra ngoài trước đi, chị sẽ nhanh chóng mang thức ăn ngon lên cho em.”
“Tay Yeonie như vậy mà còn muốn làm sao?” EunJung không đồng ý đẩy Jiyeon ra ngoài “Tôi làm cho.”
“Em làm?” Jiyeon giật mình “Em biết làm thức ăn sao?”
Không phải cả việc làm cơm cũng giành với cô chứ? Cho tới bây giờ việc cô có thể làm ba bữa cơm cho hắn làm cho cô rất tự hào. Chẳng lẽ niềm an ủi còn sót lại này cũng sẽ biến mất sao?
“Tôi không biết!” EunJung thẩn thờ lắc đầu một cái “Nhìn sách dạy nấu ăn chắc cũng có thể làm được chứ?”
Jiyeon vội vàng nói “Tay chị không sao mà, chỉ bị hồng một chút xíu mà thôi.” Nguy hiểm thật, cô sợ nghe hắn nói “Thật ra thì làm món ăn cũng là sở trường của tôi”
“Không được!” EunJung càng thêm cố chấp, một vòng tay rắn chắc vòng qua eo nhỏ của cô, đẩy cô ra ngoài phòng khách “Vậy tối nay chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài đi.”
“Không được, đồ ăn bên ngoài không tốt cho sức khỏe...”
“Vậy chẳng lẽ nhịn đói sao?” EunJung tức giận trách móc.
Jiyeon nghe vậy, cuối cùng đầu hàng, bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, vậy tối nay gọi đồ ăn bên ngoài đi”
Thế là EunJung thắng lợi cười he he gọi điện thoại kêu đồ ăn, sau đó lấy ra cái hộp cứu thương bôi thuốc cho cô.
Jiyeon ngồi trên ghế sa lon nhìn EunJung cẩn thận từng li từng tí dùng bông băng và thuốc trắng tiêu viêm giảm đau bôi trên mu bàn tay của cô, khuôn mặt tuấn tú vô tình khiến tim cô đập rộn lên...
Loại cảm giác không bình thường này mấy năm nay thường xuyên xuất hiện, gần như đã thành chuyện bình thường như cơm bữa. Khi nhìn hắn, cô thỉnh thoảng mặt hồng tai đỏ, tim đập rộn lên...
Cô vẫn không dám đối mặt với sự thật này, cô luôn nghĩ, có lẽ là do EunJung quá đẹp trai nên cô mới có sự thay đổi này. Nhưng lời bạn tốt nói lại khiến cô đăm chiêu suy nghĩ.
Chẳng lẽ cô có tình cảm không bình thường với EunJung sao? Không thể nào, hắn là em trai của cô nha! Nhưng mà, hai người bọn họ cũng không phải là chị em ruột... Không, cô chăm sóc hắn từ nhỏ đến lớn, hắn so với em trai ruột thịt còn thân thiết hơn! Cô tuyệt đối không thể suy nghĩ cổ quái như vậy được, cô phải ngăn cản mình lại!
Đôi mắt rũ thấp xuống, hô hấp nóng rực của cô không khỏi khiến khóe môi của EunJung cong lên, nụ cười ác ma tràn ra vậy mà vừa ngẩng đầu “Yeonie...”
“Jungle, chị có lời muốn nói với em.” Jiyeon hít thở sâu một hơi, cắt đứt câu nói của EunJung.
“Được, Yeonie nói đi.” Hắn lơ đễnh nở nụ cười.
Hai tay Jiyeon nắm chặt lấy vạt áo, ánh mắt dao động nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nữa vào lễ Giáng Sinh chị có thể không đi cùng với em.”
Lần đầu tiên, lời nói của cô không nằm trong dự đoán của hắn. EunJung ý vị sâu xa ném ra một câu nói không có vẻ gì là để tâm: “Yeonie có hẹn với ai sao?”
“Ừ, cùng một tiền bối lớp trên.” Jiyeon cố gắng ép tầm mắt của mình chống lại hắn nhưng lại có một sự run rẩy trong lời nói. Cô vẫn luôn không biết có nên đồng ý với lời hẹn của anh ấy hay không nhưng bây giờ cô cảm thấy mình phải đồng ý!
JiEun nói không sai, cô nên quen bạn trai. Có như vậy mới không sinh ra cảm giác quái lạ với EunJung... Nhất định là trong cuộc sống của cô từ trước đến giờ chỉ có mình EunJung mới sinh ra ảo giác này, mới có thể hỗn loạn như vậy. Cô tuyệt đối không thể làm chuyện khiến EunJung mất mặt được.
“Anh nào? Sao tôi chưa từng nghe Yeonie đề cập tới” EunJung cười nhưng nụ cười của hắn làm nhiệt độ từ từ rớt xuống.
“Là một tiền học ngành Y, anh ấy tên là Kang Đông Won còn là hội phó hội học sinh...” Cô cố ý làm bộ như buông lỏng. EunJung lười biếng ngước mắt nhìn thẳng cô. Một khắc kia, cô phát hiện hắn có chút xa lạ... Không, là cực kỳ xa lạ, xa lạ đến nỗi khiến cô có chút sợ hãi.
Nhưng một giây kế tiếp, hơi thở băng hàn liền biến mất nhanh đến nỗi khiến Jiyeon nghĩ tất cả chỉ là ảo giác. EunJung cười vui vẻ nói: “Tôi đâu phải đang điều tra lai lịch của người kia? Ha ha, đi chơi vui vẻ nha”
Jiyeon thở phào nhẹ nhõm xoa xoa tóc hắn cười lên: “Chị còn sợ em tức giận, sợ em nói chị bỏ em lại một mình đi chơi lễ Giáng Sinh.”
“Làm sao có thể chứ? Yeonie có cuộc sống của riêng mình, không cần phải lãng phí thời gian trên người tôi” Lời của hắn rất nhẹ, rất khéo léo nhưng lại như một cây đao cắm vào trong ngực cô.
Cô sững sờ mở miệng: “Jungle...” Là cô nghe lầm ư, hắn đang châm chọc cô sao?
“Hả?” Tròng mắt đen đều là sự vô tội, EunJung nhếch môi cười khiến Jiyeon càng có cảm giác tội lỗi “Nhưng ra ngoài hẹn hò cũng không được quên quà giáng sinh của tôi đó nha!”
“... Ừ.” Tâm tình của hắn thay đổi nhanh đến nỗi khiến cô không còn kịp suy nghĩ gì nữa chỉ có thể gật đầu một cái.
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, EunJung mừng rỡ nói: “Có thể là người đưa thức ăn tới! Đói quá à, Yeonie mau đi mở cửa đi.”
Hắn làm nũng y hệt như xưa khiến Jiyeon cuối cùng cũng có một chút cảm giác, mặc dù chỉ là một chút xíu lại làm cho cô vô cùng vui vẻ, cô đứng dậy: “Được, đợi chút nha.”
Ngay khi cô xoay người rời đi. Trong nháy mắt, tròng mắt đen thâm thúy kia trở nên âm hiểm kinh người, bén nhọn, lạnh lùng, trong hơi thở có chút tư vị khát máu... Hắn đang tức giận sao? Không, là cuồng nộ! Cô dám ở trước mặt hắn nói muốn hẹn hò với người đàn ông khác, muốn bỏ mặc hắn...
Endchap 5
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro