Chương 23: Xin lỗi
Dương Dương thô bạo kéo Duệ Duệ lên nhà. Cả quãng đường không ai nói gì, sự im lặng đến khó chịu khiến Duệ Duệ cảm thấy bức bối và dần lo sợ. "Ding"! Thang máy tới tầng 26 vội vàng mở cửa. Dương Dương lôi Duệ Duệ đang nép trong góc thang máy như sợ bị lấy ra phán xét ra khỏi thang. Vào nhà, đóng cửa cái "sầm", Dương Dương mới thả tay Duệ Duệ, cô nàng gần như phát cáu với sự im lặng của bạn mình:
- Duệ Duệ. Mình cho cậu biết. Cậu nhất định không được quay lại với tên đó...
Cả nhà nghe lục đục to tiếng vội kéo ra xem. Liêm Tĩnh cũng không dám can Dương Dương. Hạo Thiên nghe qua cũng biết ngay là hai người vừa gặp Triệu Minh ở dưới nhà, lòng anh có chút khó chịu. Không hiểu sao anh cứ không thích Triệu Minh đến tìm Duệ Duệ. Hôm trước thấy Triệu Minh cứ gọi điện tìm Duệ Duệ, anh đã muốn xông ra giật điện thoại của cô, anh luôn có những cảm giác không tốt với những người đàn ông nói chuyện với Duệ Duệ nhiều hơn anh. Song, sau mọi chuyện, thứ cảm giác tưởng chừng không đáng chú ý đó đã biến thành ghen tuông mà Hạo Thiên trước giờ chưa từng nếm trải, chưa từng hay biết. Dương Dương vẫn tiếp tục nói:
- Cậu xem cậu tốt như vậy, việc gì phải lao vào tên đó. Cậu chắc chắn chưa thể quên được những gì ngày xưa cậu phải chịu. Nghe mình nói này, con người đó vốn chẳng tốt đẹp gì. Mình sẽ làm mối cho cậu. À không cần, mình từng bảo cậu tìm hiểu thử Hạo Thiên...
Hạo Thiên giật mình nhìn Duệ Duệ. Duệ Duệ trừng mắt hét lên:
- Dương Dương, cậu nói đủ chưa! Chuyện của mình tạm thời cậu đừng xen vào. Mình biết cậu muốn tốt cho mình. Nhưng mình hiện tại cầu xin cậu cho mình yên ổn, có được không? Còn chuyện mai mối gì đó, không cần thiết, mình còn chưa trả lời đồng ý với Triệu Minh.
Rồi cô lặng lẽ đi vào phòng trong sự ngạc nhiên tột độ của mọi người và Dương Dương. Liêm Tĩnh kéo Dương Dương ra khỏi nhà, cô nàng câm nín đi theo anh. Cho tới khi yên vị trên một chiếc ghế đá, dựa đầu vào vai Liêm Tĩnh và được anh ôm vào lòng, cô mới tủi thân khóc nức nở. Cô rốt cuộc là vì cái gì? Vì cái gì mà phải ra tay giúp Duệ Duệ? Chẳng phải là vì tình bạn, là vì sợ Duệ Duệ tổn thương hay sao. Cô ấy trải qua tuổi thanh xuân không yên bình cũng là vì tên đó, đau khổ vô ích mấy năm trời cũng là vì tên đó. Vậy thì tại sao cô không được lên tiếng khuyên can? Dương Dương cô đã chịu đựng Triệu Minh mấy năm trời, hôm nay, tận mắt chứng kiến sự bỉ ổi đến tột cùng của anh ta, cô đã không ngần ngại mà tặng anh ta một cái tát. Nhưng nó rốt cuộc lại chẳng có ý nghĩa gì? Duệ Duệ giận rồi, anh ta cũng chưa chắc sẽ dừng lại. Nước mắt rơi theo đà ngày càng nhiều thêm, Liêm Tĩnh lấy áo khoác của Dương Dương trong túi, nhẹ nhàng khoác lên người cô. Vụng về lấy khăn lau nước mắt cho cô và nói:
- Em đừng quá lo lắng. Duệ Duệ có thể đi sai đường, nhưng em đúng là đã quan tâm quá vào việc riêng của cô ấy. Đâu thể chắc chắn việc cô ấy quay lại với anh chàng kia là không tốt, biết đâu anh ta thực lòng thì sao?
- Cô ấy đã dùng cả thời gian thanh xuân cho hắn rồi. Duệ Duệ đứng trước hắn thực sự rất mù quáng. Em không thể để mặc cho cô ấy chịu đựng hết đau khổ này đến đau khổ khác. -Dương Dương sụt sịt nói.
- Em ngốc lắm. Duệ Duệ dù mù quáng đến đâu cũng phải suy nghĩ. Cô ấy đã chịu đựng một lần rồi, nếu lần này cô ấy chấp nhận Triệu Minh, hẳn cô ấy phải yêu anh ta nhiều lắm, hẳn cô ấy phải chuẩn bị sẵn tinh thần một lần nữa có một két quả không như mong muốn. Nếu cô ấy thực sự muốn khảo nghiệm tình yêu, hãy ủng hộ cô ấy. Cô ấy có thể dùng cả tuổi trẻ hay thậm chí cả cuộc đời để khảo nghiệm, đó là quyền của cô ấy. Nhưng anh tin Duệ Duệ không ngốc đến thế đâu, cô ấy thông minh hơn em nhiều.
Liêm Tĩnh cười cười xoa đầu Gà con nhỏ. Dương Dương ngước đôi mắt còn đỏ hoe lên hỏi anh:
- Anh sẽ không để em phải một lần nữa khảo nghiệm lại tình yêu của mình chứ? Em ngốc nghếch, có lẽ sẽ dùng cả cuộc đời để khảo nghiệm mất.
Liêm Tĩnh ôm chặt Dương Dương vào lòng, bật cười thành tiếng:
- Sẽ không đâu.
Dương Dương vùi mặt vào vai Liêm Tĩnh, mỉm cười hạnh phúc mà nước mắt rơi xuống.
- Hứa nhé! - Rồi cô ngẩng mặt lên lau nước mắt, đập đập tay vào vai Liêm Tĩnh - Em muốn về nhà.
- Để anh đưa em về.
......................................
Hạo Thiên ngập ngừng đứng trước cửa phòng Duệ Duệ. Anh định gõ cửa nhưng lại ngại làm phiền cô. Cuối cùng, anh dán lên cửa một mảnh giấy và về phòng.
Duệ Duệ ngồi bó gối ở trên giường. Khuôn mặt đờ đẫn thất thần. Nước mắt không rơi, trái tim cô chai lì trước thách thức của cuộc sống. Đầu óc chả suy nghĩ gì mà sao đau như bú bổ. Cả người như bị sự ủ rũ bao vây khiến cô chẳng muốn làm gì. Nằm vật xuống giường, điện thoại đổ chuông, có tin nhắn, là của Dương Dương:
"Phóng Khoáng, xin lỗi. Là chuyện vừa nãy. Cứ coi như mình vạ miệng nói bừa. Cậu muốn làm gì thì cứ tự quyết, mình không can dự nữa. Nhưng thật ngại quá, mình chả thích gã Triệu Minh ấy tí nào. Nói thật đấy."
Tin nhắn của Dương Dương nửa đùa nửa thật, đủ để Duệ Duệ biết cô bạn không hề giận cô, nhưng cô vẫn chẳng thấy vui. Kéo chăn trùm kín đầu. Duệ Duệ ép bản thân nhắm mắt lại. Ngủ.
...........................
Sáng, hơn bảy giờ Duệ Duệ mới dậy. Cô cuống cuồng chuẩn bị đồ đạc để đi làm. Giấy tờ, ví tiền, thẻ nhân viên.v.v... 7giờ30, sau khi hòan thành xong công việc cá nhân. Duệ Duệ đi ra khỏi phòng. Lúc này cô mới để ý đến mảnh giấy nhớ dám trên cửa, nằm khuất sau tay nắm. Cô cầm lên xem:
"Nhớ ăn kẹo nhé"
Thế là cô lại đi vào phòng lấy ra hai cái kẹo.
Duệ Duệ đi tàu điện ngầm. Hai mươi phút chen chúc, bao nhiêu chuyện xảy ra trước mắt cô tạo nên cuộc sống muôn hình vạn trạng ở Bắc Kinh phồn hoa. Chỉ có Duệ Duệ là khác. Nửa hồn cô đã dành cho Thượng Hải của bốn năm về trước rồi.
Duệ Duệ vừa đến công ti đã đầu tắt mặt tối, chả còn đầu óc đâu mà nghĩ ngợi lung tung. Hết Tết, mùa du lịch lại bắt đầu, đơn khách gửi vào gấp bốn năm lần trong năm, công ti lại chẳng chịu tuyển thêm nhân sự, làm nhân viên chưa đầy năm như Duệ Duệ cũng đầu bù tóc rối. Đang chơi nhong nhong, đến công ti giấy tờ chắn hết cả Tết. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không tuyển thêm nhân sự, vất vả một chút nhưng lương cao, thôi thì đành chấp nhận. Tiền bây giờ khó kiếm...
Đánh máy và đánh máy, nhận mail, sửa bảng thống kê bị sai, sau đó lại say sưa nhìn máy tính. Thoắt phát đã đến trưa.
Duệ Duệ thẫn thờ đi xuống nhà ăn. Trưa nay chắc hẳn sẽ nặng nề lắm. Trời ơi, ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc cô phải làm thế nào đây???
Thở ra... thở ra... Hít vào!
Lâm Duệ Duệ!
Mày là giỏi nhất!
Cô loạng choạng giữ bát canh suýt đổ ra ngoài.
Lãnh địa của Mộc Kỳ hôm nay yên ắng vô cùng. Duệ Duệ không nhiều lời lặng lẽ ăn cơm-ing... Lúc sau Mộc Kỳ cũng ra ăn. Hai người với phong cách ăn vô cùng chuẩn xác mẫu mực. Không nói chuyện để tránh trao đổi vi khuẩn. Bữa cơm kết thú chóng vánh. Duệ Duệ thu dọn khay nắp chuẩn bị cáo từ thì bị Mộc Kỳ kéo lại ôm chầm lấy.
- Mấy hôm nay em không đi làm. Có phải là trốn tôi không?
Duệ Duệ nhất thời lúng túng:
- Không. Gia đình tôi có chút việc riêng.
Rồi nhẹ nhàng nhúc nhích ra khỏi vòng tay Mộc Kỳ. Nhưng không được, quá chặt rồi!
- Ồ, việc riêng. Thế việc riêng của chúng ta, em định...
Duệ Duệ cương quyết gỡ tay Mộc Kỳ ra, láy lại bình tĩnh và nói:
- Mộc Kỳ, thật xin lỗi, tôi không thể chấp nhận lời tổ tình của anh. Không phải tôi có thành kiến gi với anh. Chỉ là tôi không muốn lừa đối chính minh, kể cả anh. Như thế, tôi sẽ chẳng vui vẻ gì, anh cũng thế. Anh xứng đáng có một kết quả tốt đẹp hơn. Từ nay tôi sẽ không lên ăn cơm nữa. Mộc Kỳ. Xin lỗi!
Duệ Duệ cúi người, cô cúi xuống thật thấp để nhìn thấy nước mắt mình rơi xuống mũi giày. Mộc Kỳ quay lưng lại với cô, miệng thều thào nói:
- Thì ra trước nay em lên ăn với tôi là do ép buộc.
Duệ Duệ đứng thẳng người, mở miệng thành thật:
- Không. Tôi lên đây ăn với anh là vì tôi coi anh là bạn.
- Vậy thì bây giờ không thể là bạn nữa rồi. Phải không?
- Có thể. Nhưng đợi thêm một thời gian nữa đi. Tôi đợi anh. Tạm biệt!
Rồi cô bê hai khay cơm lên và quay người đi ra cửa. Chần chừ một lúc, cô đứng lại, đưa tay vào túi và lấy ra một cái kẹo đặt lên bàn. Cúi chào, nụ cười chan hòa nước mắt ấy đi ra khỏi phòng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro