Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lời mời gọi

Hotarou Gin mỉm cýời quay ði, cậu ta giõ tay chào và bảo:

"Tôi sẽ ðợi ðến khi cậu ðánh bại tôi, Izumi-kun!"

Kei ðứng ðó, khóe mắt cậu cay cay, anh trai cậu ở Nagano chắc ðang mong ðýợc thấy cậu trên ti vi lắm, nếu ngýời thắng là cậu thì cậu ðã chắc vé tham dự giải NHK và ðýợc lên ti vi rồi. Giọt nýớc mắt ðầu tiên rõi xuống, rồi giọt thứ hai, thứ ba, và nýớc mắt cứ lã chã tuôn rõi, anh trai cậu bệnh nặng, cậu thýõng anh cậu lắm, cha mẹ mất sớm, ngýời thân duy nhất còn lại chỉ có anh cậu thôi. Gin rời ði, bỏ cậu lại trong sự nghẹn ngào pha lẫn cả sự tức giận, ánh nắng hè oi bức, bầu trời trong xanh và ðám mây trắng trên cao kia bỗng ðẹp ðến nao lòng...

Buổi tối ðó Gin ngồi ngoài ban công nhìn ngắm dòng sông xanh trải dài tít tắp và cảm nhận cõn gió mùa hè mát mẻ, cậu bỗng nhớ lại những gì Kei ðã nói, cậu tự hỏi:

"Liệu nhý vậy ðã ðủ chýa? Liệu những cố gắng của mình có ý nghĩa gì không? Tại sao cậu ta lại phải nỗ lực nhiều ðến vậy? Những lời xin lỗi liệu có chắp vá ðýợc lỗi lầm của cậu không?"

Bấy giờ, trong ðầu cậu chất chứa biết bao tâm sự, ðôi mắt của cậu lặng ði, nó phảng phất một nỗi buồn khó tả, ðang ngồi trầm ngâm suy nghĩ thì bỗng tiếng chuông cửa reo lên, bây giờ còn ai ðến tìm cậu nữa chứ? - cậu tự hỏi. Vừa mới mở cửa, ngýời ðó ðã lao vào mà chẳng thèm ðể ý ðến cậu. "Ồ! Ðó là Izumi-kun" - cậu lẩm bẩm

Kei lao vào, lôi bộ cờ shogi ra ngồi xếp, xếp xong, cậu ðýa mắt nhìn Gin:

"Nào! Chúng ta chõi shogi thôi! Tôi thách ðấu cậu, Hotarou!"

Gin lại ðó và ngồi xuống, cậu ta cất tiếng với cái vẻ chán nản:

"Cậu ðến ðây làm gì? Mà sao cậu biết nhà tôi? Cậu theo dõi tôi ðấy à?"

Không ðể Gin nói hết câu, Kei với cái giọng ðiệu hào hứng:

"Tôi ðã nghĩ ra cách phá giải Hoán giác hoành rồi! Cậu chắc chắn sẽ phải bại dýới tay tôi, Hotarou!"

Gin nhìn cậu ta với vẻ tò mò và bật cýời:

"Vậy chúng ta bắt ðầu thôi!"

Ván cờ bắt ðầu, nhýng chỉ sau 1 tiếng ðồng hồ, Kei ðã bị dồn vào thế bí, cậu ta nhíu mày, nghiến rãng rồi phồng má, nhìn cái vẻ ðáng yêu ấy, Gin bật cýời:

"Cậu dễ thýõng thật ðấy, cứ nhý con nít vậy!"

"Cậu bảo ai là con nít chứ?" - Kei ðỏ mặt - "Tôi vẫn chýa thua ðâu!"

"Rồi, rồi..." - Gin vừa nhìn Kei vừa mỉm cýời.

Chẳng hiểu sao, lúc bấy giờ cậu lại quên hết cả cái vết thýõng ðang rỉ máu kia, nếu nhý nhìn vào ông Hazuki cậu cảm thấy ðau ðớn, thì khi nhìn vào Kei cậu lại ðýợc gợi lên sự hạnh phúc.

Thế rồi ván cờ kết thúc, Gin là ngýời thắng cuộc, cậu ta ðứng dậy býớc ra ban công và nói:

"Cậu tiến bộ nhanh thật ðấy, Izumi-kun!"

Kei nghiến rãng, chẳng hiểu sao nhìn khuôn mặt cáu giận ấy lại khiến Gin bật cýời, Kei nổi nóng:

"Cýời cái gì chứ! Chõi ván nữa! Tôi sẽ chõi ðến khi ðánh bại cậu!"

Và rồi nhiều tiếng ðồng hồ trôi qua, giõf ðã 11 giờ ðêm, Gin khuyên Kei nên nghỉ ngõi nhýng cậu ta không chịu. Kei nằm vật ra sàn, cậu thấy một bộ ðồng phục treo trên týờng, cậu cất tiếng hỏi:

"Nè, Hotarou! Cậu học trýờng cao trung Yumei à?"

"Ừ!"

Bỗng Kei bật dậy, khuôn mặt cậu ta toát lên vẻ hào hứng:

"Vậy cậu thực sự học ở ðó sao? Lớp nào vậy? Tôi học lớp 2-2!"

"Vậy sao? Tôi học lớp 2-5" - Gin vừa nói vừa tgowr dài.

"Vậy chúng ta là bạn ha? Bạn bè ðó! Tôi thật không ngờ cậu học cùng trýờng với tôi ðó! Mà khi nào chúng ta ði chõi không? Ði ðâu ðó thật vui sau giờ học!"

Gin quay ði và ðáp lại một tiếng:

"Ừ!"

Gin bỗng mỉm cýời, chẳng hiểu sao lời mời ấy lại khiến cậu vui ðến vậy, nụ cýời của cậu không gýợng gạo hay ngẫu hứng mà nó lại rất hạnh phúc, ðây chính là ngýời bạn ðầu tiên của cậu, ngýời duy nhất có thể khiến cậu hạnh phúc ðến vậy...

Bầu trời ðêm tháng sáu, bình lặng, ðẹp ðẽ, và ngây ngất lòng ngýời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro