Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hotarou Gin

Một buổi sáng mùa hè oi ả, nay ðã giữa tháng sáu và cái nóng của mùa hè ðã gõ cửa ðến từng nhà, cõn gió mùa hạ dữ dội hõn, nắng hè chiếu xuống, tìm ðến một cãn hộ nhỏ nõi phố tháng ba, những tia nắng hè chói chang chiếu vào mắt cậu, tiếng chuông báo thức và cả tiếng xe cộ ngoài kia ðang làm phiền tới giấc ngủ của cậu, cậu thức giấc và lại phải ðối diện với sự trống trải, trống trải trong lòng và trống trải cả trong cãn hộ này nữa. Cãn hộ nhỏ của cậu trống trải theo cả nghĩa ðen lẫn nghĩa bóng, không giýờng ngủ, không bàn ghế, không cả một cãn bếp tử tế, cậu thở dài một tiếng rồi ði ðánh rãng rửa mặt, xong cậu thay quần áo và nhý mọi khi, cậu mặc áo sõ mi trắng và quần âu ðen, và cuối cùng cậu ra khỏi nhà, tiến ðến hội quán shogi.

Cậu tên Hotarou Gin, 16 tuổi, một kì thủ shogi chuyên nghiệp, hạng C1, ngũ ðẳng, cậu býớc chân vào con ðýờng của một kì thủ shogi chuyên nghiệp khi còn học cấp hai và ðýợc coi là thần ðồng trong giới shogi. Cậu có một dáng ngýời cao ráo, mái tóc ðen mýợt, ðôi mắt lạnh lùng và một tính cách ðiềm ðạm.

Cậu ði bộ qua cầu ðể ðến ga Sendagaya, mặc dù có một chuyến tàu từ phố tháng ba ðến thẳng ðó nhýng cậu vẫn muốn ði bộ ðể ðýợc ngắm nhìn dòng sông xanh chảy xiết. Cậu thích sông, không có gì lại khiến cậu thích thú ðến vậy, mỗi lần nhìn ngắm dòng sông, tâm trí của cậu nhý ðýợc xoa dịu, cậu thích ðýợc lặng mình ngắm nhìn dòng sông xanh trải dài tít tắp, thích cảm nhận cõn gió ðầu nguồn mát mẻ, thích sự yên bình của dòng sông xanh in bóng bầu trời và mây trắng trên cao.

Tám giờ kém 10 phút, cậu có mặt ở hội quán shogi, có vẻ cậu ðến hõi sớm, ðối thủ của cậu, ông Hazuki vẫn chýa ðến, cậu ngồi xuống và chờ ðợi, cậu hồi hộp và lo lắng, cái thứ khiến cậu lo lắng hõn cả ván ðấu này có lẽ là vì không biết phải ðối diện với ông Hazuki ra sao sau tất cả những gì cậu ðã làm trong quá khứ, giờ ðây cậu không còn gì cả, không gia ðình, không bạn bè, không trýờng lớp, không ngýời thân, một vết cắt rất sâu vào trong lòng cậu từ rất lâu rồi vẫn ðang rỉ máu...

Ông Hazuki býớc vào, cậu có chút ái ngại khi phải ðối mặt với ông với tý cách là một kì thủ shogi chuyên nghiệp. Ông ấy cất tiếng:

"Con khỏe không, Gin? Thời tiết nóng thật ðấy, chẳng biết nắng to ðến bao giờ..."

Ðáp lại ông ấy chỉ có sự im lặng, Gin cúi mặt xuống trầm ngâm, ðôi mắt cậu toát lên một cái gì ðó rất buồn... Ông Hazuki thở dài:

" Ba lẩm cẩm rồi, tự dýng lại ði nói chuyện thời tiết. Thôi, chúng ta bắt ðầu nào!"

Ván ðấu bắt ðầu, nhý mọi khi, cậu vẫn dùng cái chiến thuật Hoán giác hoành, nýớc cờ của cậu vẫn liên kết với nhau, tạo nên thế trận biến hóa khôn lýờng, nhýng vẻ mặt của cậu lại không giống mọi ngày, nó không lạnh lùng hay ðiềm ðạm mà thay vào ðó là vẻ khúm núm, e thẹn. Mỗi lần nhìn vào bàn cờ, nhìn vào nýớc ði của ông Hazuki, cậu lại thấy dằn vặt, khổ ðau, vết thýõng lòng ấy nhý sâu hõn, ðau hõn... Những kí ức lại dồn về nhý một cõn bão trong tâm trí cậu, cái ánh mắt tức giận của cô gái ðó, và cái cách ông Hazuki an ủi cô ta... Cậu cố gắng kìm nén cảm xúc, suốt ván ðấu cậu không hề hé môi một lời nào cả, thay vào ðó là tiếng thở dài trýớc mỗi nýớc ði. Và rồi ván cờ kết thúc, phần thắng thuộc về cậu, nhýng cái chiến thắng ấy chẳng thể làm või ði gánh nặng trong lòng cậu. Ông Hazuki cất tiếng:

"Con ðột ngột chuyển ði nhý vậy Saigiri nhớ con lắm ðấy!"

Cậu vẫn cứ im lặng vì chẳng biết ðáp lại ra sao, ông Hazuki thở dài, vẻ mặt ông ấy buồn rầu,chất chứa biết bao tâm sự. Ðến khi ông Hazuki rời ði, cậu lẩm bẩm:

"Nói dối! Tôi biết cô ấy ðâu có ýa tôi!"

Cậu ra về, ði ðến hành lang cậu bỗng nghe thấy ngýời ta tán chuyện:

"Tiếc cho ông Hazuki thật! Lâu lắm ông ấy mới tham gia mà...."

"Ai mà ngờ ðýợc ông ấy bị chính con trai mình ðánh bại..... Con ruột ðã ðành nhýng ðây lại....."

"Ông Hazuki thật là! Ði nuôi con của ðối thủ ðể nó quay lại ðánh mình!"

Những lời nói ấy nhý rạch thêm nhiều nhát vào tim cậu, lòng cậu nặng trĩu, dòng sông xanh bấy giờ có lẽ chẳng thể giúp cậu giải tỏa ðýợc nỗi lòng, cậu ði thẳng về nhà và chẳng còn ðể ý tới dòng sông xanh ngày hè nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro