Chương cuối
16.
Khi nghe thấy những điều này, tôi có chút xấu hổ.
Thì ra lúc say tôi còn khóc gọi tên Giang Bùi?
Sao tôi hoàn toàn không nhớ?
Tôi cảm thấy thật may mắn, bây giờ tôi đã là một hồn ma, nếu không tôi phải giả chết tại chỗ?
Nhắc tới cũng thật mỉa mai.
Khi tôi còn sống, rất nhiều người nói Giang Bùi không thích tôi và tôi đáng bị như vậy.
Họ gọi tôi là đ.ĩ, nói tôi không nhìn lại bản thân mình, cố tình phá hoại hôn lễ của Giang Bùi.
Nhưng khi tôi chết, mọi người đột nhiên yêu thương tôi.
Có người thậm chí còn chỉnh sửa video về cuộc đời của tôi, khiến tôi khóc không biết bao nhiêu lần.
Tất cả mọi người đều nói tôi rất yêu Giang Bùi.
Tất cả mọi người đều đang tưởng nhớ đến tôi.
Thật buồn cười.
Tôi ngồi trong xe của Giang Bùi, nhìn bộ dạng chật vật của anh, không biết anh đang nghĩ gì.
Vừa rồi thư ký Tiểu An đã dẫn người tới cứu anh, bây giờ anh đang trên đường về nhà.
Tiểu An đang ngồi ở ghế phụ, nhìn Giang Bùi phía sau, anh nói: "Giang tổng, bây giờ chúng ta đi đâu? Khắp nơi đều có người theo, cả thành phố sắp loạn tới nơi rồi."
Tiểu An dừng một chút, ngập ngừng nói: "Trịnh tiểu thư..."
Đang nói thì anh khựng lại, không dám nói nữa.
Chỉ còn lại chiếc xe chạy về phía trước.
17.
Sau khi chạy ba vòng quanh thành phố, Giang Bùi đột nhiên nói: "Dừng lại."
Người tài xế lập tức tấp vào lề.
"Xuống xe" anh nói.
Tài xế và Tiểu An nhìn nhau, sau đó cả hai cùng xuống xe.
Giang Bùi ngồi vào ghế lái và khởi động xe.
"Giang tổng." Tiểu An lập tức nghiêng người về phía trước, lo lắng hỏi: "Anh đây là. . . "
“Hôn lễ hủy bỏ.” Giang Bùi vừa nói xong câu này, liền khởi động xe rời đi.
Tôi quá giang và ngồi vào ghế phụ, nhìn cảnh vật xung quanh cứ xa dần. Đèn đường hắt xuống lúc sáng lúc tối. Tôi nhìn anh, cũng không biết bản thân đang có tâm trạng thế nào.
Cuối cùng anh cũng đến ngôi nhà nơi tôi ở.
723521.
Đây là mật khẩu.
Ngày 23 tháng 7 là sinh nhật của anh.
Tôi đã không về đây nhiều ngày rồi, cả ngôi nhà đều đóng một lớp bụi mỏng.
Sau khi bật đèn, anh cứ đứng như vậy ở cửa ra vào, thẫn thờ nhìn bức ảnh chụp tôi và anh treo trên tường.
"A Ngôn..."
Anh đột ngột lên tiếng, giọng của anh vang vọng khắp ngôi nhà trống.
Không ai trả lời.
18.
"A Ngôn!"
Anh lại hét lên, như thể tôi sẽ đột nhiên xuất hiện và nói với anh, "Đùa thôi, ngạc nhiên chưa!"
Nhưng không, cả căn nhà chẳng có gì ngoài giọng nói của anh.
Anh bắt đầu lục tung các hộc tủ, không biết anh đang muốn tìm gì, anh biến nhà tôi thành một mớ hỗn độn.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng tìm thấy bản hồ sơ bệnh án trước đây trong chiếc tủ trên đầu giường.
Anh thô bạo lật xem bản chẩn đoán.
"Nói dối, A Ngôn, em nhất định là đang gạt anh!"
Vừa nói, anh vừa lật nhanh cho đến khi thấy được kết quả cuối cùng.
"...Ung thư dạ dày đang ở giai đoạn giữa, nên nhập viện càng sớm càng tốt."
Một dòng nước mắt rơi, nhỏ giọt vào ngày tháng trên hồ sơ bệnh án.
Đó là ngày đầu tiên tôi đến với anh.
Tay anh khẽ run, ngay sau đó, anh xé hồ sơ bệnh án.
Xé thành những mảnh vụn.
Dường như mọi thứ đều không tồn tại.
Anh đi quanh nhà cáu kỉnh như một kẻ điên.
Cuối cùng anh lấy rượu ra khỏi tủ lạnh và tiếp tục rót.
"Ùm..."
Điện thoại của đang reo.
Anh lấy điện thoại ra và thấy tin nhắn từ Tiểu An.
"Giang tổng, tôi đã lấy được nội dung ghi âm trong xe và camera hành trình từ phía cảnh sát, tôi vừa gửi đến địa chỉ email của anh, anh hãy kiểm tra."
Giây tiếp theo, điện thoại nhắc có email mới.
Anh nhấp vào email và mở video.
Đó là đoạn video trước khi tôi qua đời.
Tiểu An cũng nhắn thêm…
"Sau khi gọi điện cho Trương Nhã, Cô Quý đã chụp ảnh một cái cây, có lẽ cô ấy muốn gửi cho anh, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn anh gửi, cô Quý liền thay đổi mà gửi lên trang cá nhân.”
"Tiếp theo, Cô Quý hình như lại nhận được tin nhắn từ anh, đột nhiên không kiềm chế được cảm xúc mà cầm dao..."
Giang Bùi phát đi phát lại đoạn video, xem đi xem lại mấy tin nhắn cuối cùng mà anh gửi cho tôi.
Đột nhiên, anh mỉm cười.
"Quý Tư Ngôn, có phải em đang trả thù anh không?"
Anh cười, nước mắt không ngừng rơi: "Vậy thì em thành công rồi."
19.
Tâm tình tôi rất phức tạp
Nói thật, tôi không hề muốn dùng cái chết để trả thù anh.
Tôi chỉ là... công lược thất bại.
“Hệ thống, cho tôi biết, hiện tại anh ta có ý gì?”Tôi hỏi hệ thống.
“Tôi không biết.” Hệ thống nói, “Tôi chỉ là một hệ thống được lập trình sẵn, không hiểu nhân loại và cũng không hiểu được tình cảm dây dưa của các người.”
Được rồi.
20.
Đáng lẽ thời gian 10 ngày của tôi phải đến chiều nay, nhưng do tôi quá tay đẩy con dao lại đẩy luôn vào động mạch chủ, nên đi trước thời hạn. Vì vậy giờ này tôi mới còn ở đây.
Hệ thống nói tôi cố ý bug nó, lần sau chưa xin phép thì không được làm vậy, nó sẽ không cho tôi đi nữa mà thối rửa cùng xác chết luôn.
Tôi nghĩ đến cảnh đó...
Ho khan một tiếng…
Tôi nhìn Giang Bùi đang không ngừng rót rượu, khẽ lắc đầu.
Anh không biết mình đã uống bao lâu, nhưng say đến mức nôn thốc nôn tháo.
Điện thoại anh reo lên.
Là Tiểu An gọi.
“Có chuyện gì vậy?” Anh bắt máy.
"Giang tổng, đáng lẽ lúc này em không nên tìm anh, nhưng..." Tiểu An dừng một chút, nói: "Hiện tại Trương Nhã đang ở lò hỏa táng, cô ấy định đưa cô Quý đi hỏa táng. Anh có muốn qua đó không?”
Giang Bùi sửng sốt, sau đó nói: "Địa chỉ."
Nhận được địa chỉ từ Tiểu An, anh vội vã đến ngay lập tức.
Khi anh tới nơi, cũng vừa lúc đến lượt xác của tôi được đưa vào lò hỏa táng.
Nhìn cảnh này, tôi cảm thấy kỳ quái.
Đuổi vợ đuổi đến lò thiêu...
Đây có lẽ là nghĩa đen.
Tiếc là tôi không phải vợ anh.
"Khoan đã!"
Giang Bùi vội vàng chạy tới ngăn lại, nhưng chị Trương vừa nhìn thấy anh liền tức giận.
"Anh còn có mặt mũi tới đây?" Chị Trương giận dữ nói: "Cút ngay!"
"Trương Nhã, tôi muốn nhìn cô ấy thêm chút nữa." Giang Bùi cả người toàn mùi rượu, đôi mắt đỏ ngầu nói.
"Nhìn cô ấy?" Chị Trương tức giận cười: "Đừng nói với tôi là anh chưa xem camera hành trình, nếu không phải tại anh, cô ấy sẽ không kiên quyết như vậy!”
"Giang Bùi, đừng tưởng anh là đại gia muốn làm gì thì làm.”
"Anh còn muốn gặp cô ấy? Tư Ngôn không muốn nói chuyện với anh. Nếu cô ấy biết anh ở bên cạnh khi bị hỏa táng, chắc chắn cũng sẽ sẽ tức giận đến mức bật dậy mà chửi."
"Cút, anh cút cho tôi!"
Vừa nói chị Giang vừa cầm cây gậy để bên cạnh đánh vào người Giang Bùi.
Giang Bùi không né tránh, trên người bị đánh rất nhiều chỗ, gậy cuối cùng đã đánh vào trán anh.
Chị Trương tức giận nên đánh rất mạnh, trán của Giang Bùi bị vỡ và chảy máu.
Tiểu An cũng vừa mới đến, nhìn thấy cảnh này, lập tức chạy tới ngăn cản: "Trương Nhã, chị có biết mình làm như vậy là phạm pháp không? Chị đừng đánh nữa, Giang tổng cũng rất buồn.”
"Anh ta buồn?" Chị Trương tức giận cười, "Anh ta biết buồn, nhưng anh ta đang làm gì? Anh ta sắp cưới người khác, thậm chí còn không kịp đợi Tư ngôn chết đi nữa.”
“Không phải như vậy.” Tiểu An ngăn cản chị Trương, “Tôi cũng không biết nên nói như thế nào, dù sao... Oa!”
Tiểu An bị chị Trương đánh.
Tiểu An đau đến mức không nói nên lời, chị Trương nhân cơ hội đó nhìn Giang Bùi , anh đang nhìn chằm chằm vào xác tôi.
"Sao không nói nữa?" Chị Trương nói: "Là không còn lời nào để nói? Có cần người giúp anh mở miệng không?”
Giang Bùi mím chặt môi thành một đường thẳng, không nói gì.
“Nói đi!” Chị Trương đột nhiên như phát điên gào to.
Nước mắt chị cứ trào ra.
Nhìn chị rất thương tâm.
Tôi cảm thấy buồn, muốn nói với chị đừng quá thương tâm, muốn nói tôi thật sự rất ổn, tôi sẽ sớm đến một thế giới khác tốt hơn.
Nhưng bây giờ chị không thể nghe những gì tôi nói.
Giang Bùi mím môi, thật lâu sau, rốt cuộc nói ra một chữ …
"Xin lỗi."
“Xin lỗi?” Chị Trương vừa khóc vừa cười nói: “Xin lỗi?!”
Chị trừng mắt nhìn Giang Bùi: “Nếu anh thật sự cảm thấy có lỗi với cô ấy, được rồi, cô ấy vì anh mà chịu bao nhiêu vết dao rạch, anh cũng làm như cô ấy, tôi sẽ tha thứ cho anh.”
21.
Giang Bùi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, máu không ngừng chảy xuống trán, từng chút một, dính vào quần áo của anh, làm nhòe cả một mảng lớn.
Anh không nói gì, dường như chỉ đứng đó.
Chị Trương đang chuẩn bị cười nhạo, một khắc tiếp theo…
Máu nóng phun ra.
“Giang tổng!” Tiểu An lập tức chạy tới.
Nhưng đã quá trễ rồi.
Giang Bùi ra tay rất nhanh, sau vài vết cắt, trực tiếp đẩy vào động chủ giống như tôi.
“Bác sĩ, gọi bác sĩ đi!” Tiểu An đã sớm cướp lấy con dao trong tay Giang Bùi, ấn vào tay anh để cầm máu rồi gọi 120.
Nhưng Giang Bùi đẩy anh ta ra.
Anh sững sờ nhìn chị Trương nói: "Tôi muốn gặp cô ấy lần cuối".
Bàn tay cầm cây gậy của chị Trương cứng đờ, đến nỗi các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
"Tôi coi như cô đã đồng ý." Giang Bùi nói và bước từng bước về phía tôi.
Anh đứng bên xác tôi, không nói gì, chỉ ngắm nhìn.
Máu không ngừng chảy, sắc mặt anh dần trở nên tái nhợt.
Khi xe cấp cứu đến, chị Trương hỏi anh câu cuối cùng - "Anh có yêu cô ấy không?"
Giang Bùi ngây người nhìn tôi, đôi môi tái nhợt vì mất máu.
"Tôi không biết."
"Tôi chỉ cảm thấy...Rất khó chịu.”
"Trái tim dường như tan vỡ."
Chi Trương mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói ra.
“Bác sĩ, bên này!” Giọng của Tiểu An từ xa truyền đến.
Giang Bùi nhìn xác tôi lần cuối rồi cúi xuống hôn lên trán tôi.
"Anh xin lỗi."
Sau đó thì té xỉu trên mặt đất.
Tiểu An vội vàng mang theo bác sĩ tới, sau một hồi hỗn loạn, xe cấp cứu cũng mang anh đi.
Chị Trương không biết đang nghĩ gì, cuối cùng chỉ lắc đầu.
“Còn muốn hỏa táng không?” Nhân viên bên cạnh hỏi.
Chị Trương giật mình, gật đầu.
"Được rồi."
Nhân viên vừa nói vừa bắt đầu làm việc.
Tôi nhìn cơ thể mình chìm trong ngọn lửa và dần dần biến thành tro bụi.
Tôi hỏi hệ thống: "Cậu cảm thấy anh ta yêu tôi hay không yêu tôi?"
“Kí chủ, cô bị tình yêu làm cho hư não rồi sao?” Hệ thống giễu cợt.
"Thật ra tôi cũng đoán ra được. Cho dù anh thích thì cũng chỉ là thích người công lược anh ấy, huống chi anh cũng không nói thích tôi.”
“Tôi hơi buồn, nhưng không sao,” tôi nói, “Chỉ là… nếu anh ấy yêu tôi, nhiệm vụ của tôi có phải đã hoàn thành không?”
“Cô đang suy nghĩ cái gì?” Hệ thống nói cho tôi biết, “Dù yêu thích hay không thì cũng không sao, tôi sẽ sắp xếp nhiệm vụ mới cho cô, hết thời gian chúng ta liền rời khỏi đây.”
Hệ thống còn an ủi tôi: "Đừng vì đàn ông mà thương tâm, kiếp sau sẽ tốt hơn.”
Được.
“Chọn món điểm tâm ngọt ngào đi.” Tôi thúc giục, “Tôi thấy hơi choáng ngợp rồi”.
"Ok, nhận lệnh." Hệ thống nói, "Tốt lắm, chuẩn bị chu du thế giới."
"Đếm ngược, 5, 4, 3, 2, 1!"
Khi tiếng nhắc của hệ thống vang lên, tôi nhìn mặt trời đang dần lặn và nhẹ nhàng nói với chị Trương: “Tạm biệt.”
Chị dường như nghe thấy và nhìn về phía tôi.
Tôi vẫy tay lần cuối.
Hy vọng về sau trong thế giới này, chị luôn luôn vui vẻ.
(HOÀN)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro