Chương 1
Ngày tôi đi, tôi nói với nam chính: "Nếu anh chọn cô ấy, em sẽ chết."
Anh liếc nhìn mười người mẫu nam bên cạnh tôi với vẻ mặt không thể tin được.
Vài ngày sau, anh thấy tin tôi nôn ra máu trên mạng và điên cuồng tìm kiếm tôi.
Nhưng đã quá muộn, tôi xin bỏ cuộc.
1.
Vào năm thứ bảy công lược Giang Bùi, khi anh tuyên bố kết hôn với Bạch Nguyệt Quang và đưa cho tôi 100 triệu phí chia tay, hệ thống nói rằng nhiệm vụ công lược đã thất bại, tôi sẽ rời khỏi đây sau 10 ngày nữa.
Tôi nhìn tấm chi phiếu trên bàn, khóe miệng nhếch lên nói: “Không thể cứu nữa sao?”
Hệ thống nói với tôi: "Không thể."
Giang Bùi đang ngồi đối diện, nghĩ tôi còn muốn dây dưa nên sốt ruột nói: “100 triệu đủ để cô sống cả đời, từ nay về sau đừng xuất hiện trong cuộc sống của tôi với Thi Thi nữa."
Được thôi.
Tôi nhanh chóng cầm lấy tờ chi phiếu.
Những ngày tháng im hơi lặng tiếng, giả vờ yếu đuối, giả vờ ngây thơ, bị anh hành hạ hàng vạn lần mà vẫn yêu anh chết đi sống lại tôi đã chịu đủ rồi. Chỉ còn lại 10 ngày, mỗi ngày 10 triệu, làm phú bà trong 10 ngày cũng không tệ.
Suy nghĩ xong tôi liền lướt điện thoại.
Khi thấy tôi mở danh bạ, anh dường như muốn nói gì đó: “Chỉ cần em ngoan ngoãn,…”
Anh còn chưa nói xong, tôi đã gọi điện thoại cho chị Trương: "Chị Trương sao? Em nhớ công ty của chị ở gần đây đúng không? Tìm cho em mười anh đẹp trai, mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười, lập tức đưa đến đây đi chơi với em."
"Đúng vậy, ngay bây giờ, vị trí em đã gửi cho chị, trong vòng 10 phút phải có mặt.”
"Giang Bùi? A, em và anh ta chia tay rồi, nhanh lên, chỉ còn 9 phút rưỡi thôi, chạy bộ đến đây nhanh lên.”
Sau khi cúp điện thoại của chị Trương, tôi ngẩng đầu nhìn Giang Bùi mặt mũi đang vặn vẹo: “Anh vừa mới nói gì?”
Khuôn mặt anh tối sầm vì tức giận, kìm nén một lúc lâu mới nói: "Quý Tư Ngôn, cô không cần phải cố ý chọc giận tôi.”
Tôi cười: “Giang tổng, tôi thật sự không giận anh, từ nay về sau tôi sẽ không quấy rầy anh và Trịnh Thi Thi nữa, anh yên tâm.”
Hắn nghẹn họng, một lúc sau lại nói tiếp: "Cô tốt nhất nên nhớ kỹ những lời mình nói!”
Tôi thờ ơ gật đầu, vẫy tay với mười anh chàng đẹp trai đang chạy đến.
"Giang tổng."
"Xin chào, Giang tổng."
Mấy anh đẹp trai đầu tiên chào hỏi Giang Bùi đang mặt mũi tối đen ngồi bên cạnh, sau đó ngượng ngùng gọi tôi: “Chào chị.”
Tôi bị vây quanh bởi tiếng chào hỏi của 10 anh chàng đẹp trai, thật sảng khoái.
Tôi bước ra ngoài cùng đám em trai.
Lúc đi tới cửa, tôi dừng lại, quay đầu nhìn Giang Bùi đang tức đến mức đầu sắp bốc khói.
“Bây giờ anh vẫn có thể hối hận đấy,” tôi nói, “Đây là cơ hội cuối cùng của em dành cho anh.”
Anh ta liếc nhìn mười người đàn ông một cách u ám, vẻ mặt khinh bỉ.
"Tiết kiệm chút tiền." Anh nói: "Với tốc độ tiêu tiền này của cô, chỉ sợ mấy tháng nữa là tiêu sạch, đến lúc đó đừng tới tìm tôi."
“Đừng lo.” Tôi cười, “Tôi chắc chắn đó.”
Mấy tháng sao?
Tôi chỉ còn lại mười ngày.
2.
Tôi quay người lại, không hiểu sao lòng có chút khó chịu.
Đây có phải là phản ứng của chính cơ thể này hay không?
Tôi nhìn xuống thấy em trai bên cạnh đang đưa tay ra.
Tuy là hoa khôi trong làng giải trí nhưng vì là người của Giang Bùi nên ngoại trừ công việc, tôi luôn giữ khoảng cách với tất cả những người khác phái.
Sau đó, anh không cho tôi đóng phim nữa, chỉ xuất hiện trong các chương trình truyền hình, anh không để tôi có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào với những người khác phái khác.
Nhưng bây giờ...
Tôi mỉm cười nắm lấy tay em trai.
Tay trái và tay phải, mỗi bên một tay.
Sau lưng, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt Giang Bùi đang nhìn chằm chằm vào tay tôi.
“Đi thôi, chúng ta đi ngân hàng đổi tiền trước, sau đó đi ăn đồ ăn ngon.” Tôi cười, siết chặt tay em trai.
Mấy ngày này, tôi sẽ đem những chuyện mà bảy năm qua không thể làm, làm cho bằng hết.
Đổi tiền xong, tôi dẫn mười đứa em trai đi ăn nhà hàng ngon nhất thành phố A.
Bao hết.
Đem tất cả những món tôi thích đều dọn lên một lượt.
Sau khi ăn xong, tôi cùng các em trai đi đến nhiều danh lam thắng cảnh, phải đến những nơi mà mấy năm qua tôi không thể đi.
Sau bảy năm ở thế giới này, tôi muốn đến rất nhiều nơi.
Buổi tối, tôi sẽ dẫn mười đứa em đi chợ đêm vui chơi, uống rượu và khiêu vũ.
Khi đang nhảy, không biết có phải do tác dụng của rượu hay không mà tôi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Giang Bùi trong đám đông.
Lúc định nhìn kỹ hơn, một tay săn ảnh đã điên cuồng đi theo tôi cả ngày chen vào đám đông hỏi: “Quý Tư Ngôn, cô làm vậy không sợ Giang Bùi tức giận sao?”
Tức giận?
Tôi dửng dưng xua tay: “Tôi với anh ta chia tay rồi”.
Các tay săn ảnh hai mặt nhìn nhau, lại hỏi: "Cô vì bị bỏ rơi mà tự hành hạ bản thân sao?”
Tự hành hạ bản thân?
"Tại sao?" Tôi nói, "Tôi chỉ làm những gì tôi muốn làm. Tôi đã quên mất anh ta nếu anh không nhắc tới."
Công lược thất bại, bảy năm qua tôi vẫn không thể bước vào trái tim anh ta, đừng đến đây làm tổn thương tôi nữa.
Vả lại, tôi không thích anh ta chút nào, đó chỉ là mục tiêu công lược của tôi thôi.
Anh chỉ mua quà cho tôi mỗi khi đi công tác, khi tôi bị bắt nạt anh sẽ nói với họ tôi là người của anh, nếu tôi uống quá nhiều thì anh chỉ lau nước mắt và cho tôi ăn, anh nghỉ làm để chăm sóc khi tôi ốm, bất quá khi tôi khóc hỏi anh có yêu tôi không, anh chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán tôi mà không trả lời.
Anh chỉ để tôi ở bên cạnh và giúp tôi thuận buồm xuôi gió trong làng giải trí bảy năm.
Tôi vẫn còn chiến lược tiếp theo để công lược thế giới, từng có rất nhiều người công lược thích tôi, tôi cũng đã công lược họ thành công.
Anh chẳng là gì với tôi cả.
...
Thật mất hứng.
Một ngày tốt lành đã bị họ phá đám.
Tôi ngẩng đầu về nơi vừa rồi nhìn thấy Giang Bùi, quả nhiên không có ai, là tôi nhìn nhầm.
Tên săn ảnh còn muốn hỏi thêm, tôi lập tức triệu tập mười thằng em đi mở đường.
Trước khi đi, tôi ném xuống một câu:
"Các anh muốn chụp và viết gì cũng được, nhưng có thể đừng làm tôi mất hứng và ngừng đặt câu hỏi được không?”
Nói xong tôi hớn hở đưa mười thằng em vào khách sạn.
Quầy lễ tân hỏi cần bao nhiêu phòng.
Bao nhiêu phòng?
Vậy một phòng đi.
Phòng tổng thống!
3.
Ngày hôm sau khi thức dậy, điều đầu tiên tôi làm là phóng tới nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Chà chà.
Tệ thật, uống nhiều quá.
Khạc khạc nhổ nhổ, đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Tôi lập tức nhấn nước xả.
Sau một lúc, tôi cảm thấy dạ dày quặn thắt.
Ngồi trên mặt đất, mang theo đau đớn, tôi hỏi hệ thống chuyện gì đang xảy ra.
Hệ thống nói, cơ thể này đang chết, đó là điều bình thường.
Ôi ung thư dạ dày, tôi nhớ rồi.
Hồ sơ bệnh án vẫn còn để trên tủ đầu giường trong nhà.
Lúc đó, hệ thống nói nếu công lược thành công, bệnh có thể được chữa khỏi.
Tôi đã nói với Giang Bùi về bệnh tình của mình, nhưng tình cờ là Trịnh Thi Thi bị sốt và phải nhập viện vào ngày hôm đó.
Giang Bùi phớt lờ tôi, thậm chí còn châm chọc tôi với khuôn mặt đen tối: "Một kẻ lưu manh như cô có thể mắc bệnh? Quý Tư Ngôn, đừng giở trò nữa, cô tốt nhất là bệnh thật mà chết đi!”
Tốt thôi.
Cũng coi như tôi đáp ứng yêu cầu của anh, cuối cùng cũng bệnh thật mà chết.
Chỉ là rất đau.
Thực sự rất đau.
Tôi lăn lộn khắp sàn nhà.
Lăn qua lăn lại, đột nhiên nhìn thấy tin tức đám cưới đang phát lặp đi lặp lại trên màn hình lớn cách cửa sổ không xa.
"Giang Bùi, chủ tịch tập đoàn Giang thị, và Trịnh Thi Thi sẽ tổ chức hôn lễ thế kỷ sau 9 ngày nữa."
Mặt trên còn có hình cưới của họ.
Giang Bùi nắm chặt tay Trịnh Thi Thi, khuôn mặt dịu dàng đó tôi chưa từng thấy qua bao giờ.
Lòng tôi chợt nhói đau.
Bụng tôi cũng đau.
Khắp nơi đều đau.
Chết thật rồi.
"Hệ thống, có thể cho tôi đi sớm trước thời hạn được không? Tôi chịu không nổi nữa." Tôi hỏi hệ thống.
Hệ thống nói không được.
"Không phải trong trung tâm mua sắm của hệ thống có một loại trái cây gọi là “Không đau, không đau” sao? Đổi cái đó đi."
Hệ thống hỏi tôi: "Cô thực sự muốn đổi sao? Cô phải hoàn thành công lược ở mấy thế giới mới đủ điểm.”
"Đổi."
Tôi đau lắm.
Trong những lần công lược trước đây ở các thế giới khác, tôi cũng bị nhiều vết thương, nhưng không có cái nào đau như bây giờ.
"Được”
Một trái cây màu đỏ từ đâu xuất hiện trong tay tôi, tôi miễn cưỡng nhét vào miệng. Nó vừa vào miệng đã tan ra và lập tức có kết quả.
Trước đó tôi vẫn còn đau, bây giờ cơn đau đã biến mất.
Tôi nằm trên sàn thở hổn hển, lắng nghe tiếng bíp của hệ thống.
"Dược tính của “Không đau, không đau” chỉ có hiệu quả ở thế giới này. Trong lúc còn ở đây, bất kể ký chủ bị thương đến chết, đều sẽ không cảm thấy đau, nhưng thân thể chảy máu và các hiện tượng khác vẫn xảy ra."
Tức là tôi có bị gãy xương hay hộc máu đều cũng sẽ không đau.
Tôi hiểu rồi.
Tôi nằm trên giường một lúc, mấy đứa em cũng bị tiếng động của tôi đánh thức.
Bọn họ đến đỡ tôi.
Sau khi thu dọn, chúng tôi bắt đầu hành trình của ngày hôm nay.
Vừa đến quầy lễ tân của khách sạn, tôi đụng phải Giang Bùi đang đưa Trịnh Thi Thi đến.
Thật trùng hợp, giọng nói từ quầy lễ tân truyền đến: "Cô Quý, xin chào, hôm qua cô và mấy vị này đã thuê một gian phòng, xin hỏi cô còn cần phòng nữa không?”
4.
"Tiếp tục."
Tại sao không tiếp tục? Đây là khách sạn đắt nhất trong thành phố.
Tôi quay đầu lại và yêu cầu quầy lễ tân thanh toán.
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt Giang Bùi đang nhìn chằm chằm sau lưng tôi.
Chuyện này không thể trách tôi.
Tôi đến khách sạn trước, anh ta và Trịnh Thi Thi đến sau, không phải tôi chủ động xen vào cuộc sống của họ.
Quầy lễ tân nhanh chóng giúp tôi chuẩn bị xong, tôi rời đi cùng với mười đứa em trai.
Thậm chí tôi còn không nhìn anh ta một lần nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro