Chap 4 : Gợi nhớ (phần 1)
Tôi quấn tạm khăn tắm, vừa đi vừa lau đầu, bước nhanh về phòng quần áo. Tiết trời chuyển lạnh đột ngột sau cơn mưa đêm qua, tôi không thích thành phố này ở điểm ấy, giống y người đó, thi thoảng làm tôi trở tay không kịp.
Mới phút trước thôi, em vẫn còn quấn chặt lấy tôi, giao triền trong tiếng nước dâm mĩ nóng bỏng thì ngay phút sau đã lạnh lùng bỏ mặc tôi, vội vàng thu hẹp khoảng cách để an ủi nỗi đau của mình.
Tôi sững sờ ngắm nhìn phòng tắm vẫn còn vương vãi dấu vết ân ái, cứ tưởng như bản thân mình vừa làm giấc mộng đêm xuân, từ đầu chí cuối vẫn chỉ mình tôi mà thôi.
Tôi giật mình hướng ánh nhìn về phía tiếng máy sấy inh ỏi trong phòng, ánh vào mi mắt là người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trước gương. Sợi tóc đen mượt bông xù trong gió ấm che khuất ánh nhìn sắc sảo làm sườn mặt tuấn mỹ thêm phần dịu dàng.
Đôi mắt tôi buông xuống, che lấp biểu tình sau lớp khăn trắng xóa. Người ta thường nói, người tâm địa mềm mỏng thì sợi tóc cũng sẽ mềm mại mượt mà, chắc hẳn họ chưa gặp em bao giờ. Bề ngoài của em là một vật ngụy trang hoàn hảo, không hề chiếu theo tướng hình tâm can.
Gương mặt trái xoan với xương hàm gọn gàng sắc nét, đôi hoa đào hắc bạch phân minh, sống mũi cao thẳng thon gọn và đôi môi mỏng hồng hào. Ngũ quan tinh tế xa cách ấy sáng bừng lên mỗi khi em cười, lúm đồng tiền má phải làm chỉnh thể bức tranh đơn điệu thêm ấm áp hài hòa. Đó là cách em tạo dựng ấn tượng ban đầu, người đàn ông trẻ tuổi lịch thiệp và thân sĩ, dùng sự ôn nhu dẫn con mồi sa lưới .
Tôi cũng là một trong số con mồi đó của em, bị giả tượng hấp dẫn mà móc gan đào phổi. Đáng nhẽ chúng tôi hẳn phải kết thúc ngay cái khoảnh khắc em lỡ bộc lộ điểm mấu chốt của mình, là do tôi quá cố chấp muốn thử, thử xem đằng sau cái tôi lạnh bạc, có phải là ôn nhu mà tôi ao ước.
Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, những gì tôi từng cuồng vọng mà tin tưởng cũng đã rơi rụng hết rồi, em thì vẫn vậy, luôn giương đôi mắt hững hờ ngắm nhìn tôi loay hoay trong ái tình vô vọng.
"Anh nói chỉ là bạn tình của tôi thôi. Anh chưa quên phải không ?" Em quay lưng về phía tôi, nhẹ nhàng tra hỏi.
"Tôi nhớ mình đã nói gì, mới 2 năm thôi mà." Tôi bình thản gật đầu, lẳng lặng đối diện với đôi con người tìm tòi của em qua tấm gương lớn sáng rọi.
"Không, anh đã quên mất rồi. Nếu anh nhớ, anh đã không làm trò trước mặt tôi như vậy." Em đưa đôi con ngươi lãnh đạm nhìn lướt qua tôi, khóe môi cười nhạo châm chọc. "Chúng ta nói rõ mối quan hệ này không được công khai, ra khỏi căn phòng này tôi không hề quen anh cơ mà."
"Tôi chỉ bắt chuyện với em mà thôi. Dù sao 2 tháng rồi em không liên hệ, tôi nghĩ chúng ta đã chia tay. Nếu chia tay thì ít nhất tôi cũng muốn biết rõ ràng mọi chuyện. " Âm điệu từ tốn chậm rãi lăn trên yết hầu tôi, gương mặt tầm thường của người đàn ông bình thản lạ lùng. Phải rồi, tôi biết cuộc nói chuyện này sẽ xảy ra, từ lúc em dắt người phụ nữ đó đi lướt qua tôi. Chẳng có gì bất ngờ cả.
"Ô kìa, tôi đâu nói chia tay với anh. Chúng ta từ trước đến nay tình sự vẫn luôn hòa hợp mà ? À, lỗi do tôi, là bạn tình của anh tôi phải thỏa mãn anh đầy đủ chứ nhỉ ?" Em tiến về phía tôi, trên thân là hơi ấm của hơi nước. Đôi môi lạnh bạc nở nụ cười ôn hòa, nhưng sao trái tim tôi lại chỉ thấy trống rỗng. "Tôi không cùng anh có 2 tháng mà đã nóng vội đến vậy, chờ thêm một thời gian nữa có phải anh sẽ cong mông đi tìm thằng khác hay không ?"
Em ung dung vuốt ve eo lưng tôi, động tác âu yếm thân mật , giọng nói trách móc nhẹ nhàng. Lồng ngực truyền đến cơn đau nhói quen thuộc, tôi vô thức siết lấy chiếc khăn đến vặn vẹo. Đôi mắt tôi gắt gao nhìn thẳng vào vỏ bọc giả dối của em, thâm uyên ngút ngàn đen tối ấy như hút cạn dần ánh sáng của ngọn lửa yếu ớt bập bùng, tôi siết lấy cánh tay của em, muốn vặn bung gọng kìm chắc nịch vây khốn lấy mình. Nhưng gọng kìm từ đôi cánh tay thanh mảnh ấy khóa chặt lấy tôi, ép tôi phải đứng đối diện với con người ác liệt này.
Bất chợt, tôi thấy khóe mắt em ánh lên nét ngạc nhiên hiếm có, khuôn mặt vốn giận dữ khuất nhục của người đàn ông trong mi mắt em bỗng chốc nở nụ cười tươi rói. Tôi biết mình lại mất khống chế rồi, có đôi khi tôi không thể điều khiển nổi bản thân, làm ra những chuyện ngu ngốc khiến tôi hối tiếc.
Mà em là một trong những nguyên nhân khiến tôi trở nên ngu ngốc thường xuyên đến vậy, lúc tôi ghen tuông mà giật lấy cánh tay em hay những lời nói cứ thế bật thốt ra không cần suy nghĩ...
"Em biết đấy, tôi cũng là đàn ông. Chúng ta làm tình vì nhu cầu, đừng suy đoán rộng quá." Đôi tay tôi dịu nhẹ vén lại mái tóc vẫn còn bông xù của em, ve vuốt cổ áo hơi cong vì máy sấy. "Tôi đã nói là bạn tình của em, ít nhất tôi biết phải giữ mình sạch sẽ. Tôi đâu rảnh rỗi như anh ta, lo cho một người rồi lại vác thêm một kẻ khác."
Tôi thấy giọng điệu mình nhẹ như lông hồng, cứ thế chà đi chà lại vào nỗi đau đớn của người đàn ông đó. Là em động chạm vào nỗi đau với thứ ái tình đơn phương vô vọng này, đừng trách tôi khi tôi cào nát tự tôn của em ra. Em chỉ chiếm thế thượng phong vì tôi thiên vị em mà thôi, tôi có thể cần tình yêu của em đấy nhưng không phải lúc này, lúc em lảng tránh tôi vì nhớ nhung một người nào đó.
Giây phút giọng nói trầm khàn của tôi chấm dứt, khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông hiện lên một mạt tàn nhẫn khó tả, đôi con ngươi hoa đào xẹt qua mạt hàn quang kinh người. Chút cảm xúc bạo ngược ấy như kinh hồng thoáng qua, ngay lập tức bị che lấp dưới vỏ bọc ngụy trang hoàn hảo.
"Đủ rồi. Anh không nên nói nữa." Ngữ điệu nhẹ nhàng của em tràn đầy sự đe dọa, tôi đang đụng chạm đến điểm mấu chốt của em. Bàn tay em gần như thô bạo mà giữ lấy thân thể tôi, siết chặt, thể hiện sự phẫn nộ khi lãnh địa bị xâm lấn. Tôi cau mày giãy dụa, eo thân bị siết mạnh khiến tôi đau đớn. Tôi bấu mạnh vào cổ tay em, cố chấp gạt chúng ra bằng hết sức bình sinh.
Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, tôi không muốn lãng phí chút thời gian gặp gỡ quý báu này vì anh ta nữa. Đúng là một kẻ xúi quẩy, dù không hiện hữu trong cái thành phố này, bùa phép của anh ta vẫn thành công cản trở bước chân của tôi.
"Ok, báu vật của em tôi không động đến là được chứ gì ?" Ai hiếm lạ đâu cơ chứ. Cũng chỉ là thằng đĩ đực mà thôi. Tôi gần như phải cố nín nhịn vài câu châm chọc trong lòng khi thấy gương mặt thoáng trở nên khó coi của người đàn ông. Tôi không muốn kéo dài cuộc trò chuyện vô nghĩa này nữa, lồng ngực tôi giờ đang uất nghẹn phát khổ ra rồi.
Nhìn thái độ bênh vực người cũ ra mặt của bạn tình, cả thân tâm bỗng thấy thật mệt mỏi. Cái thân già bắt đầu tác oai tác quái, quả thật không còn trẻ trung nữa rồi. Bị một người trẻ tuổi lăn đi lăn lại suốt đêm, lại túng dục tắm uyên ương làm tôi mệt mỏi rã rời. Còn trong tâm như cái đầm lầy, bao nhiêu ái ý vứt vào thì cũng chìm nghỉm chẳng chút tăm hơi.
Tôi chán nản buông lơi tầm mắt dõi ra khoảng không cửa sổ xanh ngát một màu, đơn điệu trống rỗng. Đã bao lâu rồi tôi không cảm thấy thân tâm mình bị em dằn vặt đến thế, đã bao lâu rồi nhỉ...Câu hỏi ấy cứ vang vọng trong đầu tôi, lan ra như gợn sóng, xúc động đến những miền kí ức đã bắt đầu mơ hồ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro