Một: Cannibal
Từng giai điệu valse vẫn tiếp tục xoay tròn trong gian phòng lộng lẫy, nhưng thế giới dường như đã trở nên chậm lại. Đèn chùm pha lê tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, dịu dàng như một lời hứa xa xăm, phản chiếu trên những ly rượu sóng sánh tựa huyết dụ. Không khí tràn ngập mùi thơm của hoa hồng dập nát dưới chân những vũ công vô tình—và ở đó, giữa dòng người cuộn xoáy như cơn lốc, hắn lặng lẽ quan sát.
Nàng bước đi, nhẹ như một cánh chim không hay biết mình đã lạc vào tầm mắt của kẻ đi săn. Chiếc váy lụa mỏng vờn quanh nàng như ánh trăng bị xé vụn, chạm vào nền đá cẩm thạch trong những chuyển động mong manh. Đôi mắt nàng lấp lánh những vì sao, nhưng lại không nhìn thấy bóng đêm đang lan dần sau lưng.
Hắn khẽ nghiêng ly rượu trong tay, để dòng chất lỏng đỏ thẫm trượt qua miệng ly như một dòng máu câm lặng.
"Nàng quá rực rỡ," hắn thầm nghĩ, và trong một khoảnh khắc kỳ lạ, hắn gần như tiếc nuối. Một điều gì đó tinh khiết như vậy không nên tồn tại giữa những kẻ đã nhuốm đầy tội lỗi. Nhưng trớ trêu thay, những điều đẹp đẽ luôn dễ dàng rơi vào tay những kẻ không xứng đáng nhất.
Hắn tiến đến, tiếng bước chân hòa lẫn với bản nhạc, nhẹ nhàng đến mức ngay cả không khí cũng không nỡ khuấy động.
"Một đêm đẹp đẽ, phải không?"
Giọng hắn trầm, như vọng lên từ những cơn gió khuya xa xôi, kéo nàng ra khỏi những suy nghĩ mơ hồ.
Nàng quay đầu, đôi mắt ánh lên chút bối rối.
"Ngài..."
Hắn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như lưỡi dao mỏng.
"Nợ."
Từ ấy rơi xuống như một giọt mực trên nền giấy trắng, loang dần, ngấm vào từng sợi thớ mong manh của sự tĩnh lặng.
Mặt nàng tái đi, như một đóa hoa vừa bị chạm vào bởi đêm sương giá.
Hắn nhìn nàng, chờ đợi khoảnh khắc nàng nhận ra rằng tất cả những gì nàng có—tự do, tương lai, hơi thở—đều không còn thuộc về nàng nữa.
"Món nợ mà cha em để lại cho ta, em đã quên rồi sao?"
Không gian như thắt lại. Gió trong gian phòng cũng trở nên nặng nề, không còn những làn hương hoa thoảng qua, chỉ còn mùi khô khốc của một lời hứa bị bóp nghẹt giữa những ngón tay của số phận.
Nàng siết chặt bàn tay. Một con chim non đứng trước vực sâu, đôi cánh đã mỏi, chẳng còn nơi nào để bay đi.
"Món nợ này không thể trả bằng tiền, em biết điều đó mà."
Giọng hắn dịu dàng đến mức gần như tàn nhẫn.
Bàn tay hắn lướt nhẹ qua lưng nàng—chỉ là một cái chạm thoáng qua, nhưng mang theo hơi lạnh của xiềng xích. Một dấu ấn vô hình khắc lên da thịt nàng, nhắc nhở rằng mỗi bước chân nàng đi, mỗi hơi thở nàng hít vào, đều là một sự ban phát.
"Vậy thì... em định trả bằng cách nào?"
Nàng run rẩy, nhưng đã quá muộn.
Cánh cửa tự do đã khép lại từ lâu, và hắn—hắn chỉ đang chờ nàng tự mình bước qua ranh giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro