Ba.
Căn nhà của nàng – một nấm mồ đang thở
Căn nhà nhỏ nằm co ro giữa những bức tường tróc lở, nơi gió len lỏi qua từng kẽ nứt như những ngón tay xương xẩu của bóng tối. Mỗi bước chân nàng trên sàn gỗ cũ kỹ đều vang lên một tiếng than thở trầm đục, như thể căn nhà này đã già cỗi đến mức mệt mỏi vì phải gánh chịu thêm những linh hồn tuyệt vọng.
Những tấm màn mỏng lấm lem bụi bặm, bám đầy dấu vết của thời gian và của một cuộc sống chưa từng biết đến sự xa hoa. Chiếc đèn dầu chập chờn trên bàn, tỏa ra thứ ánh sáng mờ nhạt như hơi thở yếu ớt của một người sắp tắt lịm. Trên bức tường nứt nẻ, một chiếc đồng hồ cũ đã ngừng chạy từ lâu, nhưng vẫn cố chấp treo đó như một minh chứng cho những tháng ngày lụi tàn.
Mùi rượu cay xè quện với hơi ẩm ướt, thứ hỗn hợp nặng nề đến mức nàng có thể cảm nhận được nó đang len vào từng thớ vải trên áo mình. Và trên chiếc bàn gỗ xước xát, những đồng xu lăn lóc bên cạnh một lá bài lật ngửa – quân bài phán xét.
Có lẽ, đây chính là phán quyết dành cho nàng. Một ván bài đã kết thúc từ trước khi nàng kịp nhận ra mình là một quân cờ.
Gã ngồi trầm mình trên chiếc ghế gỗ lung lay, dáng vẻ rệu rã như một bức tượng bị lãng quên. Tàn thuốc rơi rớt xuống sàn, hòa lẫn với đống vỏ chai vứt ngổn ngang, vẽ nên một bức tranh mục nát của một đời người đã trượt dài trong nợ nần. Khi nàng bước vào, đôi mắt đỏ ngầu của gã khẽ nhướng lên, ánh nhìn không phải của một người cha, mà là của một kẻ đang bị dồn đến bước đường cùng.
"Nó tìm đến mày rồi à?" Giọng gã khàn khàn, mệt mỏi, như thể đã tiêu hao toàn bộ sinh khí vào những đêm dài bên chiếu bạc.
Nàng không đáp, chỉ đứng lặng giữa căn phòng, nơi tất cả đều đã sụp đổ từ rất lâu.
Gã cười khẩy, một tiếng cười méo mó, chất chứa trong đó là sự bất lực, nỗi sợ hãi, và cả sự ích kỷ trần trụi. "Thế thì mày cũng hiểu rồi đấy... Không có gì là miễn phí. Tao đã nhận tiền của hắn, đã đặt cược... và tao đã thua."
Nàng siết chặt hai bàn tay, móng tay cắm sâu vào da thịt. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng nàng, không phải vì trời đêm, mà vì sự thật hiển hiện trước mắt, nàng không còn là một con người tự do nữa.
"Nếu mày ngoan ngoãn, có khi hắn sẽ nương tay." Gã nói tiếp, không phải an ủi nàng, mà là để tự trấn an mình.
Cánh cửa phía sau lưng nàng vẫn mở, nhưng nàng biết, bước ra ngoài đó không có nghĩa là chạy thoát. Những bàn tay vô hình đã trói chặt lấy nàng, từng sợi dây đều được dệt nên từ những sai lầm của gã, một kẻ đàn ông đã bán cả máu mủ của mình để chuộc lấy một cơ hội cuối cùng trên bàn cược.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro