Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ba.

Nàng bắt đầu cảm thấy có gì đó bất thường.

Tôi nhận ra điều đó qua ánh mắt nàng – đôi mắt xinh đẹp giờ đây đôi lúc lướt nhìn qua vai, dò xét bóng tối mỗi khi bước về nhà, đôi tay nàng run nhẹ khi tra chìa khóa vào ổ.

Nàng đã bắt đầu nhận ra sự hiện diện của tôi.

Và tôi yêu điều đó.

Đêm nay, nàng khóa cửa cẩn thận hơn. Tôi thấy nàng đứng tựa lưng vào cửa, hít một hơi thật sâu trước khi bước vào phòng.

Nàng đã nghe thấy tôi chưa?

Nàng có cảm nhận được tôi đang ở đây, ngay bên ngoài cửa sổ, đôi mắt không rời khỏi nàng?

Tôi bước nhẹ qua khu vườn nhỏ, lướt những ngón tay trên mặt kính lạnh.

Có một cánh cửa sổ hé mở.

Nàng bất cẩn quá.

Tôi có thể vào trong, lần này không chỉ để đứng nhìn.

Tôi có thể chạm vào nàng, thì thầm tên nàng bằng hơi thở.

Tôi có thể đến gần hơn, gần hơn...

Nhưng không.

Tôi phải kiên nhẫn.

Nàng để một con dao nhỏ dưới gối.

Tôi đã thấy nó khi lẻn vào phòng nàng lần thứ ba.

Một con dao nhỏ, nhưng sắc bén. Đủ để nàng cảm thấy an toàn hơn.

Nàng sợ sao?

Không, nàng không nên sợ.

Tôi sẽ không làm hại nàng.

Tôi sẽ không bao giờ làm hại nàng.

Tôi chỉ muốn nàng nhìn thấy tôi.

Sáng hôm sau, tôi đi theo nàng qua những con phố phủ sương mờ.

Nàng dừng lại trước một cửa hàng hoa, ngón tay lướt nhẹ trên những cánh hồng đỏ thẫm.

Hồng đỏ...

Nàng thích hoa hồng đỏ sao?

Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.

Tôi sẽ lấp đầy thế giới của nàng bằng hoa hồng đỏ.

Đỏ như đôi môi nàng, đỏ như trái tim tôi, đỏ như...

Như máu.

Một tuần sau, nàng nhận được một bó hoa hồng đặt trước cửa nhà.

Không thiệp. Không lời nhắn.

Chỉ là những đóa hoa tươi đẹp, lặng lẽ chờ đợi nàng.

Tôi đứng trong bóng tối, nhìn nàng ngập ngừng nhặt lấy bó hoa, đôi mày khẽ cau lại.

Nàng đưa bó hoa lên mũi, hít nhẹ hương thơm nồng nàn, rồi vội vã đóng cửa lại.

Tôi đã làm nàng bối rối.

Tốt lắm.

Tôi muốn nàng nghĩ về tôi.

Tôi muốn nàng tự hỏi ai đã gửi chúng.

Tôi muốn nàng mơ hồ cảm nhận được hơi thở tôi đang tràn ngập xung quanh nàng.

Tôi muốn nàng dần dần nhận ra:

Không có tôi, nàng sẽ chẳng còn ai.

Tôi nhìn thấy nàng qua tấm rèm cửa sổ.

Nàng ngồi xuống ghế, bó hoa trên tay, đôi mắt đăm chiêu.

Nàng có sợ không?

Hay nàng đang cảm thấy một thứ gì đó khác?

Nàng có thấy... hồi hộp không?

Nàng có thấy rung động không?

Nàng có thể chối bỏ nó, nhưng nàng không thể phớt lờ sự hiện diện của tôi.

Tôi đã bện mình vào cuộc sống của nàng.

Chậm rãi, từng chút một.

Và một ngày nào đó, nàng sẽ không thể thoát khỏi tôi được nữa.

Tôi đã bước vào thế giới của nàng.

Giờ chỉ còn chờ ngày nàng mở rộng cánh tay, và tự nguyện bước vào vòng tay tôi.

Vĩnh viễn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro