Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 4

Giờ đã là 4h chiều trời vẫn còn chút nắng ấm cuối ngày.

Sau khi lấy lại dưỡng khí cậu đưa mắt nhìn ngôi nhà trước mặt không dấu nổi ý cười. Dưới cái nắng chan hoà buổi chiều tà hiện lên một cậu thiếu niên trẻ trên môi nở nụ cười đẹp đến nào lòng. Từng đường nét thanh tú ấy khiến cho con người ta một khi nhìn vào thì khó mà dứt ra được quả thật là mỹ nam trong truyền thuyết hiếm thấy khó tìm.

Đi vào nhà trong cậu nhẹ nhàng đặt chú cún xuống để nó thăm thú nhà mới.

Từ trong phòng khách vọng ra tiếng nói chanh chua của bà Jang:" đã là mấy giờ rồi tìm có cái nhà mà cũng lâu mày đúng là thằng vô dụng, mà nhớ đấy mai là đến kì rồi về sớm rồi ra bệnh viện theo địa chỉ tao gửi để rút máu"

Cậu cũng theo thói quen hờ hững đáp:"dạ"

Bà Jang tiếp tục:" phòng của mày ở cái kho sau nhà ra đấy sắp xếp đồ đạc rồi vào nấu cơm đi. Hôm nay cũng là ngày mày nhận lương đúng không đem đưa tao 3 triệu nhanh"

Việc bà ta biết cậu làm thêm đã lâu rồi số tiền lương của cậu buộc phải cống cho bả 70-80% mỗi tháng. Cậu không còn cách nào chỉ biết nghe theo không thể phán kháng đành lực bất tòng tâm. Mỗi tháng cậu được trả 5 triệu nhưng tháng này ông chủ tốt đã thưởng thêm 2 triệu kinh tế của Hanbin rộng lên nhiều.

Nghĩ đến đây lại thấy vui vui cậu lấy tiền ra đưa bà Jang luôn không chần chừ. Lúc chuẩn bị tót ra sau nhà thì cậu cảm nhận rõ có điềm sau lưng, không kịp phản ứng

Bụp!

Nguyên một túi đồ bay thẳng vào mặt cậu làm cậu suýt sml,bà Jang lạnh giọng kêu:" đồ đấy tối mặc vào không người ta lại bảo cái nhà này ngược đãi mày, mặc cho cẩn thận nó mà hỏng hay bị sao là mày cứ đợi đòn đi là vừa"

Tay nhỏ xoa xoa vùng đầu vừa bị tác động mạnh cậu nhặt cái túi quần áo bị vứt dưới sàn lên không nhịn được nghĩ thầm:*đau vãi cả lồ...lồng đèn :)) *

Ra đến sau nhà nhìn căn phòng mình sẽ phải ở cậu đơ ra vài giây. Trước mặt cậu không chắc thật sự là một cái phòng hay không, nó xập xệ, lôi thôi và tồi tàn đến đáng thương. Cảm tưởng như cái kho này đã nghìn năm chưa động tới khi mà trên bề mặt bức tường đồ đạc đều đóng một lớp bụi dày. Cậu vừa vào đã động làm cho bụi bẩn bay tứ tung, nó khiến cậu phải bụm miệng ho vài cái. Nhìn cái khung cảnh trước mặt cậu chép miệng mấy lần rồi than trời:" Ác đạn thật chứ cho cái phòng ít nhất mình quý tộc thì dọn hộ cái phòng đi để nó thế này xong cho con ở mới hay"

Thôi thì cậu lại lai lưng ra dọn phòng xong sớm còn được nghỉ. Theo đúng dự tính là cậu đã nằm ngủ thẳng cẳng tới tận tối muộn rồi nhưng giờ lại phải dụi mắt với đống bụi và căn phòng lộn xộn này.

Loay hoay cả buổi trời cuối cùng cũng xong xuôi, cậu ngồi nghỉ nhìn ngắm nơi ở ọp ẹp của mình sau khi thêm đồ đạc vào lại càng nhỏ hơn. Nhưng cậu cũng lạc quan lắm tận dụng hết cỡ diện tích trong phòng để để đồ, phòng ấp cũng thông thoáng hơn rồi cậu đặt chiếc lưng đã bị tra tấn cả ngày trời lên chiếc giường đơn bé xíu. Chưa được một phút cậu đã vào giấc, cả một ngày hoạt động không ngừng nghỉ đây là giây phút hiếm hoi cậu có thể chợp mắt, tối còn phải đi tiệc nữa mà.

Ngủ được đâu đó tầm khoảng 2 tiếng cậu bị tiếng quát trên nhà gọi dậy.

" Thằng Hanbin đâu rồi thay quần áo chuẩn bị đi, bọn tao không chờ mày đâu"

Vừa tỉnh giấc cậu đã cầm  túi quần áo đi thay trải truốt các kiểu mất ít phút cậu phóng lẹ ra xe.

Vừa bước ra đã bị bà Jang hạnh hoẹ:" mày lề mề nó vừa thôi, đúng là cái loại ngu si, cái ngữ mày có nước tao cho ở nhà chứ đi đâu"

Cậu ngồi lên xe chỉ dám thở dài trong lòng:* thì nào ai muốn đi đâu"

Ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài cậu có chút choáng ngợp bởi những khung cảnh tại Seoul tráng lệ. Thật tiếc khi harry không thể cùng cậu ngắm nhìn nó. Cậu lạc lối trông những toà cao ốc chọc trời với ánh đèn lấp lánh hờ mọi thứ có vẻ mới lạ.

Kít!

Chiếc xe đen tuyền của gia đình ông Kim dừng trước cửa một toà nhà tráng lệ. Bên trong tiếng nhạc vọng ra từ ngoài nhìn vào cũng đủ thấy bên trong là một bữa tiệc lớn vô cùng trang trọng và lung linh.

Cả nhà cậu bước vào gần như cướp đi mọi sự chú ý, bà Jang khoác lên mình một chiếc đầm sang trọng bên ngoài là chiếc áo lông trắng ting. Cô ả Kim Joon hôm này cũng đặc biệt diện một chiếc áo đỏ ôm sát người để phô ra những đường cong tinh sảo. Ông Kim thì bỏ đi nét say sỉn thường ngày hôm nay ông trông đĩnh đạc hơn trong bộ vest đen thời thượng. Riêng cậu nhận được nhiều sự chú ý hơn hẳn. Bà Jang cứ tưởng rằng cậu sẽ mờ nhạt khi đứng cạnh gia đình họ khi ai cũng có sắc màu rực rỡ nhưng ngược lại cậu đã làm cho người khác phải dừng ánh mắt trên người mình.

Cậu diện một thân vest trắng tinh khiết như đoá thiên sơn tuyết liên vừa lạnh lùng cao quý lại mang theo vẻ nhã nhặn làm người ta muốn với tới cũng không thể.

Trông về tổng thể cậu nổi bần bật giữa mấy cái áo đầm hoa hoè chói mắt kia.

Nhưng điểm trọng tâm ở đây là trong khi mọi người ai cũng trang điểm lộng lẫy trải truốt ngọn ngàng còn cậu thì kín mít khẩu trang ôm kín mặt che đi làn da láng mịn hằn những vết bầm. Chiếc kính râm làm điểm sáng tăng thêm vẻ điển trai cho khuân mặt nhỏ nhắn của cậu giấu đi cặp mắt to tròn long lanh bị đánh cho sưng tấy bầm tím.

Cậu mang theo nét lạnh lùng, khó gần bí ẩn tựa như người ở tầm cao, không ai có thể sánh bằng.

Vừa bước vào bừa tiệc gia đình kia đã vội vội vàng vàng đi bắt chuyện kéo quan hệ để mặc cậu bơ vơ giữa đám người náo động bàn tán.

Do sáng dậy sớm lại thêm cái việc hoạt động cả buổi trời mới chợp mắt nghỉ ngơi được mấy tiếng làm cậu có chút uể oải mà cố tiếp cận cái ban công với dụng ý muốn hít tí khí trời cho thoải mái đầu óc.

Mới chạm nhẹ tay vào lan can tay cậu đã bị tra tấn bởi xúc cảm lạnh buốt từ thanh kim loại. Đón vào người từng đợt gió lạnh cậu khẽ khàng thở ra từng đợt khói trắng phà vào không trung. Từ chỗ cậu nhìn lên trăng hôm nay thật đẹp vừa tròn lại vừa sáng. Hiếm thấy thật đấy tự bao giờ mà nơi phố thị xa hoa lại có thể chiêm ngưỡng được cảnh trăng lung linh  thế này?

Chớp mắt một cái lại thấy những bông sao nhỏ lấp lánh in hằn lên bầu trời đêm như bức thảm nhung vậy. Đang ngắm nhìn cảnh đẹp tuyệt mỹ này bỗng từ đâu ra một chú mèo sở hữu bộ lông đen tuyền trông vô cùng cao quý, sang trọng. Không biết thú cưng nhà ai đem tới mà lại nhảy bổ vô lòng cậu quấn quýt. Thôi thì đẹp nên tha cậu ôm nó vào lòng mà sưởi ấm hỏi han:" mi đi đâu đây"

Mèo nhỏ đáp lại giọng có chút cao ngạo:" ta đây là đang đi tìm chủ nhân thấy cậu ở đây một mình thương hại nên đến bầu bạn cùng"

Thật ra là do người cậu vốn có một thứ mị lực kì lạ vô cùng thu hút đối với các loại động vật nó cũng là bị cậu thao túng mà đến nhưng vì cái tính không biết do ai dạy mà vô cùng khinh người.

Cậu lấy ngón tay vuốt nhẹ mũi nó mà nói:" hừ mạnh miệng"

Mèo ta cũng khá ngạc nhiên nhìn cậu:" hiểu tôi nói gì hả cũng được phết đấy"

Cậu lục túi lấy ra một miếng bánh tự làm đưa nó:" hiểu thì sao ăn đi ngon lắm"

Nó dè chừng nhìn miếng bánh cậu đưa nhưng khịt khịt mũi vài cái nó không kìm lòng được mà cắn một miếng. Nhìn thôi đã thấy ngon ai ngờ ăn vào mới biết đúng là mĩ vị. Cậu thấy nó ăn ngon vậy mới tiếp lời:" ngon quá ha tao đặc biệt chế biến cho Harry đó nó mà biết mày ăn mất thể nào cũng goà ầm lên cho coi"

Con mèo kia chả thèm để tâm chuyên chú ăn mặc cậu vuốt ve ôm nó trong lòng.

Tuy là trời đẹp thật nhưng có lẽ cậu đã quá lơ đãng khi không để ý thấy ban công bên cạnh có một nhóm sáu người đang âm thầm đánh giá:" thú vị"

Một tên cho hay:" con mèo kia trước giờ khó tính trong việc ăn uống nhìn người hoá ra cũng có ngày này"

Một tên khác chen lời:" cậu ta cũng đẹp quá không biết con cái nhà ai"

Lại thêm một tên có vẻ đĩnh đạc chỉnh lời:" đừng bát nháo đang trong tiệc, sắp đến giờ rồi đi thôi"

" Ờ thì đi"

----------

Hết roài mai tết nguyên đán rồi tui sẽ có lì xì nà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro