
chap 22
Ông Kim xắn ống tay áo sơ mi lên, giọng quát tất cả người làm trong nhà cút về phòng. Ông ta nắm lấy tóc cậu lôi vào trong nhà. Cô con gái rượu của ông thì hí hửng chạy ra đóng cửa rồi phi lại sofa ngồi xem kịch.
Ông Kim vơ đại cái roi trên kệ tủ rồi thẳng tay quất mạnh vào người cậu.
Hanbin la lên đau đớn khi bị đánh. Từng đường roi hạ xuống, in hằn lên làn da cậu, quần áo đã rách lỗ chỗ từ vết roi hằn trên người máu rỉ ra không ngừng.
Ông Kim dừng tay kéo tóc cậu ra sau để mặt cậu trực tiếp nhìn mình. Ánh mắt ông nhuốm sự coi thường đối với đứa con nuôi này.
Ông ta nện từng cú tát lên mặt cậu thật đau thật mạnh miệng không ngừng nói:" có vẻ sau bao lần mày vẫn chứng nào tật nấy không biết chừng mực nhỉ. Trường học chứ không phải cái nơi mày bạo lực. Có đánh nhau thì nên biết đường mà tránh nơi đông người chứ Hả cái thằng ngu này"
Ông ta hả thật lớn cũng mạnh tay hơn.
Mỗi một chữ phát ra từ lời ông ta là một cái tát giáng mạnh lên mặt cậu.
Sau cùng ông ta đứng dậy chân cứ đá lên tục vào người cậu:" đây là lần cuối tao cảnh cáo mày mếu còn lần sau tao sẽ đánh cho mày thừa sống thiếu chết mày nghe rõ chưa."
Cậu nằm im phăng phắc đón nhận những đòn tra tấn của ông Kim.
Ông ta thấy cậu không nói gì tức giận hơn mà đá mạnh vào đầu cậu:" mày khinh tao à hay câm rồi, mẹ cái ngữ mất dạy sao tao hỏi mà mày câm đây là chê thiếu đòn à"
Cậu vô thức đáp lại:" c...con r...õ rõ rồi"
Thần trí mơ màng cậu đã không thể nhận thức được mọi thứ xung quanh nữa. Mắt cậu nhắm nghiền lại xung quanh máu của Hanbin vẫn rỉ ra không ngừng đỏ thẫm cả sàn gỗ.
Bà Jang bên kia ánh mắt kính ngạc, che miệng bà ta đang sốc trước cách hành xử của chồng mình.
Bà ta nhìn cậu mà thương, trời lạnh lại thêm ướt mưa cậu vậy mà bị đánh đến thảm thương như vậy.
Ông Kim như một con quát vật đánh lên thân thể và tâm hồn cậu.
Trong cơn mê man cậu thắc mắc:* bản thân là đã sai ư sai khi không thể là đứa con hoàn hảo của cha mẹ nuôi chăng. Sao cậu cố gắng đến vậy mà họ chỉ vì lời bịa đặt vô căn cứ đã tự mình ban cho cậu hình phạt. Chắc do...*lí do gì có thể biện minh đây họ vốn đâu yêu thương gì cậu, đánh cậu cần gì biết cậu đúng hay sai.
Bà Jang trong lòng áy náy tột cùng bà nhìn cậu trai yếu ớt nằm trong vũng máu trước mặt mà đau xót.
Cậu của ngày trước còn quằn quại chống chả ôm thân bây giờ lại yên ắng đến lạ sao cậu lại không như trước sao lại không đỡ lại những đợt vung roi nữa.
Ông Kim lau máu trên tay đi ra lệnh kéo Hanbin xuống nhà kho không cho ăn 3 ngày rồi thả.
Lời nói của ông nhẹ đến lạ cứ dửng dưng như thể đó là chuyện đơn giản lắm. Sao con thú dữ đấy lại không mảy may thương yêu cậu dù sao ông ta đã sống với cậu tận 11 năm trời mà.
Bên phía kia con ả Kim Joon bắt đầu vui vẻ tay mẹ cười phớ lớ:" haha mẹ coi kìa nó đáng thương quá"
Bà Jang bần thần:" ừ đáng thương quá"
Cậu bị lôi đi vệt máu chảy dài từ nhà chính đến nhà kho sau nhà.
Đám người hầu được tuyển vội vã chạy ra lau dọn khi ông Kim sai bảo.
Kim Joon chạy về phòng mình cô ta nhắn tin với bạn coi bộ rất hả hê.:" này bịa chuyện về thằng Hanbin đi"
Bạn cô ta nhắn lại:" bịa gì giờ mà lỡ nó thanh minh thì sao"
" Chậc mày lo gì cứ bịa nó đi ngủ với đại gia, có tay trong được nâng đỡ với lại sắp tới kì thi nó thể nào cũng được điểm cao mày tung tin nó gian lận dù sao có tiếng xấu rồi chắc chắn không ai tin nó đâu. Còn vụ nó thanh minh á không có thời gian đâu. Nó bị bố tao nhốt 3 ngày cơ mà cái tin gì hot trường mình cập nhật xong lan truyền nhanh kinh nó có nói chắc chắn không ai tin mà tao có ghép được mấy cái ảnh rồi mày cứ yên tâm"
Nói xong cô ta liền gửi cho bạn mình mấy tấm ảnh ghép Hanbin đang xà nẹo cùng một người đàn ông trước cửa khách sạn.
" Dù còn này ghê triển luôn nha"
" Ừ lẹ lẹ đi"
--------------------
Sáng hôm sau bọn hắn tới trường đã nghe mọi người xì xào bàn tán gì đó. Như thường lệ Hyuk mở diễn đàn trường ra lướt gặp ngay bài phốt của bạn Kim Joon.
Anh ta cười khẩy rồi thảy điện thoại ra giữa chỗ anh em đang ngồi:" Taerae cr mày đấy hoá ra lại là con đ**m".
Taerae thắc mắc:" gì!?"
Cậu nhìn màn hình điện thoại thấy tấm ảnh và cap của bài viết liền khẳng định đó là giả cậu không tin Hanbin đáng yêu của mình là người như thế.
Hwa:" ô tuyệt zị không biết một đêm nhiêu tiền chắc được nhiều lắm"
Lew đang ăn cũng buông đũa nhìn Hwa, Hyuk chấn chỉnh:" đừng vội tin chắc gì đã đúng chúng mày có bằng chứng không"
Eunchan trầm trầm nhưng cũng là thằng không ưa gì cậu lắm tại cậu mà nó phải nói nhiều hơn, học nhiều hơn:" vậy tối qua cậu ta đi đâu mọi người biết không"
Seop đặt chai nước vừa uống xuống nhìn chan:" lại được cả mày nữa à, nó đi đâu kệ nó liền quan gì đến vụ này"
Taerae cũng hùa theo:" đúng đo nhà em ấy có chuyện thì sao ai mà biết được"
Hyuk cầm điện thoại lên rồi đứng dậy:" chịu rồi tang chứng vật chứng có đủ hình ảnh rõ như vậy làm gì có truyện trùng hợp đến thế. Bọn mày không tin thì thôi tao cũng không ngăn tao lên lớp trước đây"
Hwa cùng Chan cũng đi luôn để lại ba người kia ngồi trầm ngâm suy nghĩ.
-------------
Hết rồi nhưng ngoài lề xíu nha
Mấy bà ơi thật sự là tui muốn có một cái nhóm nhỏ nói chuyện nhắn tin về tempest lắm ý mà xung quanh tui có mình tui là iE à. Có bà nào muốn buôn chuyện về nhà bão với tui không thì kết bạn với nick này nha
Trời ơi đôi khi muốn nói về tempest mà sợ mọi người thấy phiền nên không dám mà giữ trong lòng nó bức bối lắm ý nên mới phải làm như thế. Sắp hè nữa không làm gì cứ ru rú trong nhà hoài cũng chán òm à nên mấy bà hãy vô nhóm rồi chúng ta tám những chuyện trên trời dưới biển nhé.
Nếu không thích thì thôi ạ mình xin cảm ơn❤️😘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro