Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ttcla: không thể (2)

sanghyeok đứng trước cửa bệnh viện với ánh đèn tối tăm, cố gắng kìm chặt lấy đôi tay đang run rẩy.

anh đến để nói lời tạm biệt với bé con.

hôm qua khi lựa chọn điều này, anh đã không hề đắn đo, nó trôi qua nhẹ nhàng hơn anh tưởng. anh nhận ra rằng điều gì mình không thể chắc chắn thì hãy cứ buông tay, sẽ tốt hơn là mãi cố gắng trong mệt mỏi và vô vọng. anh còn hoài bão, còn tương lai. ở cái tuổi 30, khi mà mọi người đều đã có cho mình một mái ấm, một gia đình để yêu thương, anh vẫn còn nhiều khát khao mình mong muốn có được. jeong jihoon dẫu để lại cho anh nhiều mong nhớ và cả đớn đau, suy cho cùng cũng chỉ là một quãng tình cảm giữa cuộc đời dài rộng. anh không chấp nhận bản thân mình, vậy nên mọi thứ kia cũng chỉ như một cõi ảo mộng xa vời, cố dấn thân vào chỉ sợ mình sẽ lạc lối.

anh quyết định đi một mình. điều hiển nhiên thôi mà, đứa bé trong bụng rồi sẽ chỉ là bí mật của riêng anh, chỉ mình anh biết. sanghyeok nở một nụ cười chua xót, sống mũi cay xộc lên. gọi nó là "bé con" có phải có lỗi với nó quá không, khi anh đã chọn rời bỏ con mình như thế. hôm qua anh không mảy may run sợ, không tiếc nuối cũng chẳng nghĩ gì cho cam, vậy mà bây giờ đôi tay gầy gò khẽ run lại đặt trên hạ thân xoa liền mấy cái.

con à, xin lỗi con nhé.

sanghyeok chớp chớp đôi mắt đỏ hằn tia máu để không khóc, đôi bàn tay cuộn tròn lại thành nắm đấm cố gắng bước vào bệnh viện.

tại sao đã biết tình cảm chỉ là thừa thãi, vậy mà vẫn lừa mình không chịu buông tay?

tại sao khi biết cái kết đã cận kề, vẫn không tỉnh táo bỏ đi mà tiếp tục đằm sâu vào trong đó?

tại sao đã biết là không thể, vẫn không ngừng tiếc nuối thế này?

sanghyeok không muốn hiểu nữa, bởi nước mắt đã che ngập ánh nhìn của anh rồi.

.

các thủ tục đều được tiến hành rất nhanh, chẳng mấy chốc anh đã mặc trên thân mình một bộ đồ sọc xanh trắng, khuỷu tay gắn kim tiêm nằm trên bàn mổ. anh nhận ra cả bác sĩ cũng nhìn mình bằng ánh mắt xót thương, một alpha đang trong quá trình biến đổi phải đi phá thai mà không có đối phương bên cạnh.

tiếng dụng cụ y tế bằng kim loại va vào nhau, lách cách.

cửa phòng phẫu thuật được đóng lại, chỉ có anh và những con người xa lạ.

xung quanh toàn là mùi thuốc khử trùng, mùi mà anh ghét nhất kể từ khi sinh ra.

giọng nói của hắn vang lên trong chốc lát.

"anh nhìn tôi như thế, là có chuyện muốn nói với tôi sao?"

"tôi không muốn anh bị đau đâu."

"anh say rồi này, đáng yêu thật đấy.."

hô hấp dường như trở nên khó khăn, anh cảm thấy lồng ngực mình đau đớn.

"muốn ăn sáng thì nhắn tôi, tôi mang sang cho."

"chỉ xin anh, đừng tự làm đau bản thân mình nữa.."

đúng rồi.. hắn đã nói như thế với anh mà.

bên tai chợt vang lên tiếng khóc của đứa trẻ, trong thoáng chốc làm trái tim sanghyeok vỡ vụn. đôi mắt anh nhòe đi và nước mắt tuôn rơi lã chã. anh chới với.

"ba xin lỗi, tôi xin lỗi. không phẫu thuật nữa.."

hai cô y tá cạnh bên đỡ lấy anh, khóe mắt họ cũng vương đầy ánh nước. vị bác sĩ kia nhìn anh rồi lắc đầu, đặt kim tiêm xuống và ra khỏi phòng mổ.

một lát sau, sanghyeok với đôi mắt sưng đỏ bước khỏi phòng thay đồ của bệnh viện. trông anh thật tiều tụy khi tròng mình vào bộ đồ quá cỡ, sau lưng anh vẫn là vị y tá sẵn sàng đỡ lấy bất cứ khi nào anh kiệt sức mà ngã ra. anh chầm chậm bước vào phòng siêu âm nơi đã được chỉ định sẵn, đón anh vẫn là vị bác sĩ khi nãy trong phòng mổ.

"anh sanghyeok, anh có biết đối phương là enigma và anh bây giờ sẽ trở thành omega?"

"..tôi biết."

"anh có biết người kia đã thực hiện đánh dấu gián tiếp bằng pheromone với anh không? và đứa trẻ này được tạo ra một cách thần kì, hai người chưa hề thắt nút."

"..."

"một alpha trong thai kì thực sự rất cần đến hơi ấm của enigma, nếu không thì cả anh lẫn đứa trẻ đều rất yếu. anh nhìn xem.."

bác sĩ đặt vào tay anh tờ kết quả siêu âm vừa được in ra.

"là song thai. anh thực sự sẽ vất vả."

lee sanghyeok cố mở to đôi mắt mờ nhòe của mình để nhìn rõ hình hài bé nhỏ trên tờ giấy. một, và hai. anh thực sự đã có ý định bỏ rơi chúng sao? ngay lúc này, anh cảm thấy mình đáng chết.

'ba xin lỗi, hai con..'

vị bác sĩ đã đứng tuổi lặng im nhìn anh khóc. ông hiểu nỗi bất lực của anh, bởi ông đã từng chứng kiến không biết bao lần những cuộc chia tay bất thành như thế. sau cùng, tình thân máu mủ vẫn vượt lên tất cả. chỉ là với anh, ông nhận ra anh vẫn còn một điều tiếc nuối.

"hãy cố gắng chăm sóc bản thân mình tốt nhất có thể , hai người nên ở bên nhau. tôi sẽ kê thuốc cho anh, và anh cần thăm khám thường xuyên để bảo vệ bản thân và hai đứa nhóc."

"đừng để tinh thần bị đả kích, nó sẽ rất tệ. anh có thể dùng nước hoa pheromone thay cho pheromone của người kia nếu muốn."

anh chầm chậm gật đầu, nhận một túi thuốc lớn từ tay người bác sĩ.

lúc anh trở về từ bệnh viện, đường phố đã sáng đèn.

sanghyeok về biệt khu nhà họ lee, nhưng không về nhà mình mà lại ghé thăm lee minhyung và ryu minseok. cũng vì khu nhà họ mang diện tích rất lớn nên sanghyeok di chuyển có chút khó khăn, anh phải nhờ một chiếc tesla tự động lái mới có thể đến được trước cửa nhà minhyung, minseok. đưa anh vào nhà là vị bảo mẫu chăm lo cho minhyung từ nhỏ, chúng không ra đón anh vì đang bận chuẩn bị cho đám cưới.

"oa anh sanghyeok, cơn gió nào đưa anh qua đây thế?" - minseok đang hì hục gói nơ trên thiệp cưới, nghe tiếng anh thì ngay lập tức bỏ sang một bên cho chồng làm, ra sấn lấy anh.

nhưng nó chợt dừng lại khi thấy dáng vẻ thất thểu và nhợt nhạt của anh. dù anh cố giấu, nhưng em nhỏ đã kịp nhận ra đôi mắt của anh hơi sưng, trên tay anh còn cầm một bọc thật lớn có vẻ như là đồ của bệnh viện. nó lôi anh vào trong phòng và rót trà nóng cho anh.

"anh có chuyện muốn thông báo với hai đứa, gọi minhyung ra đây."

khói trà vẫn bốc lên nghi ngút, nhưng sanghyeok chỉ đón lấy mà không uống. anh đặt tách trà xuống bàn và đưa túi hồ sơ của bệnh viện ra trước mặt đôi vợ chồng trẻ.

"đây là chuyện anh muốn nói."

họ nhất thời bị đống giấy tờ làm cho kích động, lee minhyung vội vàng mở tập hồ sơ ra, còn ryu minseok bưng mặt chạy tới ngồi cạnh anh, ánh mắt nó xót xa muốn khóc.

"a-anh sanghyeok.. huhu.."

"minseok, bình tĩnh lại đã." - anh cắn môi.

khi minhyung đọc được dòng chữ "mang thai đôi" trên xấp giấy siêu âm, cậu nhất thời lặng im, cảm thấy ruột gan bị đảo lộn. cậu không nói gì, lặng lẽ đặt chúng lên bàn, xoay về phía vợ mình đang khóc. em nhỏ đọc xong rồi, không ầm ĩ nữa mà lại nín bặt.

"anh-"

"lee sanghyeok, sao đến giờ anh mới nói chuyện này với chúng em?" - giọng minhyung nửa chất vấn, nửa buồn bã vang lên.

"vì đến bây giờ anh mới có thể quyết định."

"ban nãy, anh đã muốn bỏ nó đi.. nhưng rồi anh nghe thấy tiếng khóc."

"rõ ràng là ảo ảnh, nhưng anh không thể làm được nữa. anh sẽ sinh nó ra."

cả ba cùng im lặng. lúc này minseok quay sang nhìn anh với tròng mắt đỏ hoe. nó thương anh quá, mới ôm lấy anh.

"bố của hai đứa... anh sẽ tự nuôi chúng, không cần đến cậu ta." - anh cố ghìm mình không khóc, nhưng khi nhận được sự vỗ về của người thân, anh đã không ngăn được bản thân mình rơi nước mắt.

cả minhyung cũng ôm anh thật chặt.

"thực sự.. hức.. anh đã định giết con mình.. hai đứa.. đâu có xứng đáng.. như vậy đâu.. hức."

"anh.. ghét bản thân mình.. sao lại vô tâm như thế.. hức.. anh không muốn.. mọi chuyện xảy ra.. thế này mà.."

omega nhỏ hơn anh một cái đầu và alpha của em ấy vẫn nhẹ nhàng ôm anh, pheromone của họ bao bọc lấy anh chứa chan niềm an ủi. ryu minseok đang mang bầu nên hiểu hơn ai hết, nó nghẹn ngào nói.

"anh đã giữ lại chúng. không sao, ổn cả rồi.."

lee minhyung tiếp lời.

"đúng đó, hai đứa nhỏ còn có tụi em, choi wooje và moon hyeonjoon mà."

"thứ một đứa trẻ cần là tình yêu thương, anh và mọi người sẽ bù đắp cho chúng. nếu bố của chúng tìm đến, em sẽ xử lí anh ta." - omega hùng hổ nói.

"anh.. hức hức.. tệ quá.. cảm ơn hai đứa.."

"tối nay nghỉ ngơi ở nhà em nhé. em sẽ chuẩn bị nước rửa chân và sữa cho hai người, minseok cứ ngủ cùng hyung cũng được."

trong vòng tay ấm áp của tình thương, sanghyeok đã trút hết tất cả. nỗi lòng anh, những hối hận, tủi cực và đớn đau, anh không ôm trong mình nữa. vì anh đã lựa chọn rồi, từ bỏ để nhận lại một tương lai có anh cùng hai đứa trẻ.

sanghyeok sẽ không bao giờ hối hận.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro