Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Chú Gấu mất ngủ

 Bữa tiệc mùa Xuân cuối cùng cũng đến hồi tan khách,vòng quay cuộc sống lại một lần nữa chuyển động. Đối với những học sinh lớp 12 như tôi và Hương thì việc chạy theo chương trình để học để kết học bạ vào tháng Tư khiến cả hai vô cùng mệt mỏi.Vốn hẹn nhau là mỗi cuối tuần chúng tôi sẽ đi date,nhưng sự thật là lịch học của cả hai dày kín,dẫu cho hai đứa đều đạt giải Nhì trong kì thi học sinh giỏi quốc gia vừa rồi và đủ điều kiện xét tuyển thẳng vào trường Đại học mình yêu thích.

 "Oáp,hôm nay Phương buồn ngủ quá mèo nhỏ ơi" tôi than thở với Hương khi chúng tôi đang cùng nhau học qua google meet

.Bạn lớn là gia sư cho bạn nhỏ các môn Lịch Sử,Địa Lí và tiếng Anh còn bạn nhỏ là người cứu gốc cho bạn lớn môn Toán và giúp bạn lớn chỉnh sửa lại cách hành văn. Nhắc đến việc học Toán là kinh hoàng,Hương luôn rất dịu dàng với tôi nhưng chỉ cần đụng đến môn học quỷ khóc ma sầu này thì Hương lại vô cùng nghiêm khác,có lẽ em sợ tôi ngu dốt đến độ rớt tốt nghiệp,nhưng mà trách sao được khi những con số lằng ngoằng chẳng thấm nổi vào đầu tôi dẫu nó có được truyền tải bằng giọng nói lảnh lót và chiếc nhan sắc đỉnh cao của em.

 "Phương ngoan,mau làm xong nốt bài này thôi,rồi mình học cái khác he" em dỗ dành tôi,hệt như một đứa trẻ,tôi cá chắc là sau từ "nốt" của em sẽ còn nhiều từ "nốt" khác,có điều chẳng dám phản bác gì,em dỗi tôi lại khổ mất.

 "Dạ" tôi ngoan ngoãn lắm,chỉ đối với mình em thôi.

 "Haizzz,sao khi thi tốt nghiệp xong,chắc chắn Phương sẽ ở lì bên em mỗi ngày,thiệt là nhớ em" tôi làm nũng với Hương rất tự nhiên,chúng tôi làm nũng với nhau như thể cả hai là những cá thể mềm nhũn ra khi ở bên đối phương.

 "Nhưng mà nếu Phương không được 7 điểm tốt nghiệp môn Toán,em sẽ đóng cửa miễn tiếp khách đấy.Nên là đừng nhõng nhẽo nữa và ngồi thẳng lưng lên,em giảng nốt bài này thôi nha" nếu Khương Tử Nha câu cá không dùng mồi, thì Hương Tử Nha câu Bọ Cạp không cần dùng cả cần câu.

 "Thi quốc gia Phương còn làm được thì dăm ba cái môn chết tiệt này,Phương làm sao thua nó được chứ" tôi bật mood nghiêm túc,có người yêu giỏi cả tự nhiên lẫn xã hội như Hương thì làm sao tôi dám không đạt cái mục tiêu mà em đề ra cho mình chứ.Với lại,tôi cần đỗ tốt nghiệp để được bên em dài dài cơ mà.

 "Ngoan quá đi mất" Hương cũng chả bao giờ tiếc rẻ những lời khen giành cho người yêu mình,em thông minh lắm,luôn có những cách khiến tôi phải nghe lời em răm rắp trong tâm thế rất tự nhiên,rất tự nguyện.Em chính là biểu tượng của một người con gái có tính nữ cao,em tôn trọng phụ nữ và đề cao nữ quyền,nhưng em phân biệt rõ giữa nữ quyền và nữ quyền độc hại.Vậy nên khi ở bên em,tôi chẳng bao giờ khó chịu,nhìn hằng hà những bạn nữ cùng tuổi cứ mong ước một người yêu chiều mình như công chúa,trong khi cái cách mình cho đi và xử sự lại chẳng tương xứng với mong ước ấy,tôi cảm thấy mình thật may mắn,có lẽ đã dùng hết may mắn của kiếp này,để được lọt vào tầm mắt của Hương,để tôi yêu Hương và cũng được Hương yêu.

 Buổi học Toán ác mộng kéo dài 2 tiếng 30 phút cuối cùng cũng kết thúc.Như một con hổ bị giam giữ trong xiềng xích đã lâu,khi được thả về môi trường tự nhiên,mặt tôi đờ đẫn ra.

 "Hahahah,sao lại buồn cười thế này,cái con Gấu khờ này,sao như mới đi dạo một vòng cửa tử vậy

 "Em ơi,trên trường học Toán cùng lắm là hai tiết kéo dài 90 phút thôi.Đằng này,em dạy Phương hết 2 tiếng 30 phút hên là em dạy hiểu bài,nếu không bây giờ Phương nằm trong phòng hồi sức ấy chứ." tôi than thở,vươn vai một cái,ôi cái lưng này sắp gãy gánh làm đôi.

 "Rồi rồi, Phương giỏi mà,chịu khó học là mau lấy lại gốc thôi.Còn buồn ngủ nữa không?" Hương ghẹo tôi,em biết thừa là tôi làm gì đi ngủ trước 1 giờ sáng,khi nãy than buồn ngủ với em chỉ để em thương,em cho học ít lại thôi.

 "Hết òi,muốn ngắm Hương cơ. Hương nhớ Phương honggg?" tôi nhớ em chết đi được.

"Hong ai nhớ chời" em nói giọng miền Nam sao mà dịu ngọt,giọng em ngọt cũng làm lòng tôi ngọt ngào theo.

"Ực,ai vừa đâm nhát dao vô tim tôi vậy nè.Có con mèo vô tâm nào đó làm tổn thương Gấu rồi" tôi diễn cái nét như phim hành động, Hương cười rộ lên đôi mắt phượng nheo lại, lộ ra cặp nanh mèo trông vô cùng đáng yêu.

"Á hahaha" eo ôi cái giọng cười này,nó khác với cái dáng nàng thơ của em,nhưng mà nó có sức lay lan kinh khủng,làm lòng người nghe cũng rộn ràng như pháo nổ.

"Ấy mà hôm này của em như thế nào?" tôi thường xuyên hỏi em về việc hôm nay em có vui không,có điều gì thú vị mà em ấn tượng trong ngày không,chúng tôi cho nhau biết những thứ nhỏ nhặt trong đời mình,tích góp từ từ những vụn vặt của nhau để rồi khi đủ lớn sẽ cùng nhau xây đắp cả một bầu trời chuyện kể.

"Hôm nay á,mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường thôi.Nhưng mà điều thú vị mà em thấy là Tóc Tiên á Phương,năm nay không thi học sinh giỏi quốc gia,hoá ra lại giành thời gian tham gia các cuộc thi hát và nhảy,đạt được giải Nhất cả 3 cuộc thi liền,sáng nay bạn ấy biểu diễn lại tiết mục đêm chung kết của cuộc thi tìm kiếm tài năng,bạn giỏi lắm muốn vocal có vocal,muốn dance liền có dance" Hương yêu nghệ thuật lắm,em cũng giỏi ca hát và biết chơi đàn piano nữa.Em thường hát cho tôi nghe những bài nhạc tiếng Anh mà em yêu thích,những bản ballad tiếng Việt cũng là sở trường của em,trái với những gì em thể hiện ra khi ở bên cạnh tôi, gu âm nhạc của em ma mị hệt như một thiên thần sa ngã đang cất lên những lời tụng cầu để được vươn lên đến địa đàng.

"Ồ vậy sao,cái vibe của quỷ đó nhìn là biết máu nghề chảy sẵn trong huyết quản rồi.Mấy cái ý tưởng của Tiên cũng hay lắm,tư duy phong phú mà sắc sảo dữ luôn." tôi cũng ấn tượng người bạn này của Hương lắm,mà nghĩ lại cũng hên ghê,như Tóc Tiên mà tôi quen biết Hương chứ đâu,nếu có duyên gặp lại,tôi phải gửi hậu lễ cho bả.

 "Nói đi cũng phải nói lại,nếu lần trước không nhận nhầm Phương là Tiên,thì có lẽ em với Phương cũng chẳng có cơ duyên đâu." tâm linh tương thông là thế đó,tôi và em cùng nghĩ về một khía cạnh.

"Hahah,nói trắng ra là tụi mình duyên định rồi.Hương phải yêu thương Phương nhiều nhiều vô"

"Hong thèm đâu nhá bạn ơi,bạn đỏ lè ra,dụ dỗ gái nhà lành hoài" 

"Tui không dụ ai cả,tôi dỗ Hương thôi" tôi nói đúng thế còn gì,người nhắn tin với tôi trước làm em chứ bộ,nhưng mà tôi không dám nói ra vế này đâu, da mèo mỏng lắm,ngại sẽ giả bộ dỗi rồi cúp meet ngay.

 "Dẻo miệng lắm cơ" chúng tôi phì cười.Nói đủ thứ trên trời dưới đất,đến khi có bạn nhỏ nào đó ngủ thiếp,tôi ngồi canh em ngủ,canh cho giấc mơ của em luôn mãi mãi dịu em. Từ khi thi học sinh giỏi quốc gia về thì tôi bị mất ngủ,hằng ngày ngủ nhiều lắm cũng chỉ 4,5 tiếng có khi chả ngủ nổi,lên trường thì lại ngủ bù vào những tiếc tôi cảm thấy mình có thể tự học được,dưỡng riết thành thói quen.Trong lúc canh Hương ngủ,tôi cũng tranh thủ lên mạng tìm hiểu một chút về các chòm sao,về cung hoàng đạo,sau đó lại học một chút tiếng Anh rồi chuyển qua luyện viết tiếng Trung.Mãi đến 4 giờ sáng khi Hương giật mình thức giấc,thấy tôi với ngồi hí hoáy viết,em lên tiếng:

"Ái Phương...." giọng nói uy lực của em vang lên,tôi dựt mình đánh rơi cả cây viết đang cầm trên tay,quay sang "Dạ" với em một cách khúm núm,thôi chết rồi.

"Biết mấy giờ chưa,rồi sáng mấy giờ đi học?" em đanh giọng.

"Dạ...4h sáng, sáng 6h30 đi học"

"Giỏi ha,ngủ không được cũng tắt đèn nằm xuống,nghỉ ngơi đi chứ.Lúc còn thi Phương làm gì em không cản,bây giờ thi xong rồi,bộ Phương muốn mất nữa cái mạng hả?" em nói một tràn,hình như mèo nhỏ giận thật rồi,tôi chỉ biết im lặng,cúi đầu nghe em mắng thôi.

"Thôi,em không quản Phương nữa." 

"Phương xin lỗi em mà,tại Phương ngủ không được nên tranh thủ học này học kia thôi à" tôi nói bằng giọng chân thành hết mức có thể. "Nãy giờ,Phương hong có ham chơi đâu,học bài thiệt á,em không tin Phương chụp nãy giờ Phương làm gì cho em coi nha.Em đừng giận mà,mới có 4h sáng thôi,em đi ngủ lại được không?"

Hương im lặng,em cần chút thôi gian để bình tĩnh sau nổi kinh hoàng mình ngủ một giác rồi mà người thương vẫn còn thức như một con cú.

 "Ngủ nghê gì nữa,tuần sau Phương rãnh không?" em thở dài rồi hỏi tôi về lịch trình.

 "Dạ tuần sau rãnh thứ bảy,Phương xuống chở em đi date luôn á" tôi thành thật khai.

"Thôi khỏi đi ha,Phương ở yên nhà Phương,em chạy xe xuống rồi em dẫn Phương đi khám" 

"Ủa,đi khám chi em?" tôi ngệch mặt ra hỏi lại.

"Đi khám chứng mất ngủ của Phương chứ đâu,nhìn Phương coi bộ là không phải ngày đầu tiên như vậy rồi.Cấm cãi" em không cho tôi cơ hội phản bác,cô mèo gia trưởng rồi.

"Dạ,nhưng mà..."

"Không có nhưng mà.Bây giờ Phương đi ngủ được không?" Hương dịu giọng.

"Dạ hong,Phương tỉnh queo à"

"Vậy sẵn để meet dị luôn đi,em cũng ngủ không được nữa,tụi mình đọc sách chút rồi chuẩn bị đi học"

"Dạ,Phương xin lỗi em" tôi hối hận vì đã làm lỡ mất giấc ngủ của mèo nhỏ.

"Khùng quá đi,em với Phương mà xin lỗi gì mấy thứ nhỏ nhặt này.Phương ngoan,thả lỏng đi" em an ủi tôi.

Sự dịu dàng len lỏi trong từng tế bào vào lúc bình mình chưa ló rạng,ấy vậy mà có tia sáng soi rọi thẳng vào lòng tôi.

"thế giới vì em sẽ dịu hiền.

biển đời phút chốc bỗng bình yên."*

........................................................................................................................

Đoạn * ad trích từ bài thơ "Vì em tôi đã làm sa-di" của nhà thơ Du Tử Lê

Vì em, tôi đã làm sa-di

thiền viện tôi trưng chỉ ảnh em.

kinh kệ nghìn pho có một tên.

viết hoa một chữ không ai hiểu!

Phật bảo:

- kinh mà, không phải kinh!

thế giới vì em sẽ dịu hiền.

biển đời phút chốc bỗng bình yên.

cánh chim tịch tịnh miền vô niệm.

vô chấp, em ngồi như Quán Âm.

ba ngàn thế giới quy về đây

vóc ốm em đi. nắng cũng gầy.

thấy trong địa-tạng em và mẹ.

tam-bảo theo tôi: có dáng người.

muông thú vì em ở với rừng.

tôi vì em ở với kim-cang.

thấy nhau là một đâu còn ngã.

thân chẳng riêng thì, tâm đâu có riêng.

phá chấp. Như Lai ở dưới trần.

hiện thân bồ tát cứu nhân gian.

cây oan khuất vẫn nghìn tay vẫy.

tôi vẫn nhìn em là chân kinh.

xuống tóc. theo em khép cửa đời.

vào thiền chỉ để thấy viền môi.

yêu nhau ai bảo tâm không trụ?

buông hết. nhìn nhau. nhất quán rồi.

vì em, tôi biến thành sơn tự.

mái đỏ tường rêu. hoa hổ ngươi.

tình tôi là thảm xin em bước,rất khẽ mà, nghe đất nhớ trời.

nước mắt em trên chánh điện tình.

nở hoa siêu độ hóa tâm kinh.

đêm đêm tôi nhớ bàn tay vẫy 

và, thấy trong kinh đủ bóng, hình.

vì em, tôi đã làm sa-di.

không đi nhưng ý vẫn mưa về!

bế quan tọa thị. tôi và vách.

em tụng kinh gì?- cho tôi nghe đi 

hôn em bồ tát! chuông kinh hãi!

rung hoảng vì tôi hay bởi em?

- Nhà thơ Du Tử Lê

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro