Chap 52
Văn Toàn uống xong 2 viên thuốc đỏ tròn xoe kia thì hí hửng quay lại chỗ giường ấm, phủ chăn quanh người rồi tiếp tục đọc sách. Sau khi nuốt hai viên thuốc kia được 10 phút, bụng cô có chút cồn cào nhẹ. Cơ thể có chuyển biến, hướng mắt đọc sách thật tập trung cũng khó đi. Có vẻ không ổn, cô ấn chuông gọi Cẩm và Nguyệt lên phòng. Cả hai có mặt ngay tức khắc.Nguyệt thấy cô ra nhiều mồ hôi vùng thái dương thì liền thấm khăn lau qua qua. Cẩm đi lại sờ lưng thì một mảng áo giữ nhiệt thấm đẫm mồ hôi. Họ bắt đầu lo sợ, hỏi han:
– Phu nhân cô thấy trong người như nào rồi?
Văn Toàn ườn mình ra giường, vò cặp chăn gối, đáp:
– Tôi thấy… Các đốt xương của mình như đang giật giật lên. Mồ hôi… Mồ hôi thấm nhiều quá… Khó chịu…
Cẩm ngay lạp tức chạy sang thư phòng gọi Ngọc Hải.Nguyệt ở lại cố gắng thấm đi mồ hôi cứ thành dòng bên thái dương, rồi giúp cô bỏ chiếc áo len dày cộm sang một bên. Ngọc Hải nghe báo cô có chuyện thì đã có mặt. Anh tức tốc hỏi:
– Em sao vậy? Uống thuốc bác sĩ kê đầy đủ chưa?
Vừa nói anh vừa sờ tay lên trán cô. Nó nóng bừng, mồ hôi thấm nóng thái dương, khuôn mặt cô rịn rịn lại. Ngọc Hải quay ra mở ngăn kéo thuốc, nhìn một lượt rồi dừng lại ở vỉ thuốc đỏ tròn xoe, nó đã bị bóc mất 2 viên. Nguyệt lo lắng lên tiếng:
– Hay chúng ta gọi bác sĩ cho cô chủ ạ?
Ngọc Hải đóng ngăn tủ lại, tay đút túi quần, bình thản nói:
– Không cần đâu. Hai người về nghỉ ngơi đi. Tôi biết cách giải quyết rồi..
Họ nhìn nhau khó hiểu rồi cũng rời đi. Ngọc Hải ra phòng khóa chốt lại. Tiếng Cạch.. Cạch.. nghe thật rõ và sống động làm sao. Anh tiến lên giường, ngồi dựa vào thành, đặt cô ngồi lên đùi mình. Văn Toàn ngọ nguậy không thôi, mắt đo đỏ như muốn khóc, hai môi run rẩy không mím chặt nhau. Ngọc Hải vén tóc cô vào mang tai, nói nhỏ:
– Em nóng lắm đúng không?
Văn Toàn gật đầu liên hồi. Ngọc Hải hỏi tiếp:
– Có gì đó… nằng nặng khó chịu ở bụng dưới không?
Văn Toàn khá mệt với cách diễn đạt chậm chạp này, cô nói nhanh:
– Đúng vậy…
Ngọc Hải mỉm cười, đưa miệng sát gần tai cô, khàn khàn cất tiếng:
– Tư mật em… Ướt thẫm rồi… Tôi đã cảm thấy có gì đó ẩm trên đùi mình đấy…
Văn Toàn căng mắt ra nhìn anh. Đúng như vậy. Dưới đó đang ẩm ướt, nhớt nháp hết rồi. Cô hơi co chân lại, kẹp chặt hai bên đùi Ngọc Hải, miệng nỉ non:
– Phải.. Phải làm sao… Để hết bệnh… bây giờ?
Ngọc Hải âu yếm nói:
– Ngoan, nghe lời tôi thì mới trị được bệnh. Em cởi hết đồ trên cơ thể ra, sót lại bộ đồ lót
Văn Toàn khó hiểu nhìn anh rồi cũng làm theo. Có gì đó như đang bùng cháy lên trong cô. Nhanh chóng thoát y ra, vương trên người còn chiếc áσ ɭóŧ xuyên thấu và chiếc qυầи ɭóŧ ren mỏng manh. Ngọc Hải cởi bỏ hai lớp áo mặc trên người thật nhanh. Lộ ra làn da đồng rắn rỏi, các múi săn lên theo khuôn, như tượng tạc mà có vậy. Anh hơi ấn đầu cô xuống gần cơ bụng mình, nói:
– Đưa chiếc lưỡi nhỏ của em ra… Để cho nó làm gì nó muốn đi
Văn Toàn cúi thấp người xuống, mông căng tròn chổng cao lên lắc lư, lưỡi tê dại bắt đầu lướt qua làn da anh. Nó lấm láp qua các cơ múi, lên hai vòm ngực, dừng lại nơi hai nhủ hoa nhỏ sẫm màu của anh. Đôi môi hư hỏng hôn chùn chụt lên đầu núm, dịch bọt tiết ra trơn trượt chảy xuống bụng, chiếc lưỡi kia lại tiếp tục công việc, lân la lên cổ, liếʍ ʍúŧ dưới rái tai, không thể quên đi sự quyến rũ của xương quai xanh mà cô cắn điếng người Ngọc Hải một cái. Khuôn mặt anh gân nổi bên thái dương, mũi thở phì phò từng hơi ngắt quãng, răng nghiến chặt vào nhau, thi thoảng rên nhẹ:
– Tốt lắm bé cưng… Tiếp tục đi…
Lân la một lúc sau, anh ra lệnh:
– Bây giờ dùng lực của răng… Kẹp chặt đai quần cởi ra cho tôi
Văn Toàn như bị bùa mê, hai răng cắn vào đai, kéo xuống đến đùi rồi dừng lại. Vật to lớn kia thu hút mắt cô. Lúc cởϊ qυầи qua nó, có hơi ấm tỏa lên. Ngọc Hải tự cởi nốt quần, vứt xuống giường. Anh chỉ còn chiếc quàn sooc đùi bó che đi cái thứ khổng lồ chực chờ đâm vào lỗ nhỏ của cô. Anh vẫn kiên cường, xoa đầu Văn Toàn, yêu chiều nói:
– Hôn lên nó nào… Đừng làm tôi thất vọng
Văn Toàn lại chầm chậm cúi xuống, đặt hai cánh môi mình, hôn lên cự vật thô to sau lớp vải kia. Như chịu đựng đến cực hạn, Ngọc Hải vật cô xuống giường không chút nhẹ nhàng mà còn rất đau đớn. Anh nâng đùi nhỏ cô lên kẹp vào eo mình, rủ rỉ bên tai:
– Em bị bệnh phải tiêm thuốc… Để tôi làm bác sĩ chích cho em nhé…Văn Toàn...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro