Chap 27 H
•
•
•
•
•
Ăn xong bữa, cô phụ giúp Ngọc Hải bê dọn, anh tối nào cũng phụ trách nhiệm vụ rửa bát. Thường thường thì hai người sẽ ngồi xem ti vi nếu đã xong bữa nhưng giờ đây cô chỉ chần chừ ngoài phòng khách 1 lúc rồi lại trở về phòng mình, chốt cửa. Văn Toàn đi đi lại lại trong phòng, tay đưa lên miệng vê van, khuôn mặt đầy sự âu lo. Văn Toàn lấy máy điện thoại, nhấc máy gọi cho cô bạn thân bên Anh- Minh Vương. Sau 1 hồi đợi thì Minh Vương mới chịu nhấc máy, Văn Toàn gằn giọng:
- Con này làm gì lâu thế? Để tao đợi nãy giờ phát chán....
Minh Vương lộ rõ vẻ mệt mỏi qua đầu dây, đáp:
- Đang mệt lắm đây... Sao, cuộc sống như nào rồi? Lâu lắm mới thấy gọi tao...
Văn Toàn hơi trùng giọng xuống:
- Ờ... ừm, cũng bình thường thôi, tao vẫn khỏe... À cũng hồi phục ít kí ức trước đây nữa...
Minh Vương bất ngờ, cô hỏi:
- Thật sao? Vậy mày thấy như nào? Kí ức đó ra sao?
Văn Toàn như muốn né tránh, cô nói:
- Thôi cũng không có gì... À còn tầm 1 tháng nữa là mày sinh đúng không?
Cô bạn thân trở lại giọng điệu ban đầu, uể oải đáp:
- Đang mệt lắm đây... Người thì nặng khệ nệ, lúc nào cũng nôn nao ấy....
Văn Toàn nói ngay:
- À hay hôm nào đó, tao bay về Anh được không?
Minh Vương hét toáng lên trong điện thoại:
- Ôi trời thật sao? Tao nhớ mày lắm đấy... Ha ha.
.....
Kết thúc cuộc trò chuyện, một phần Văn Toàn muốn hỏi thăm sức khỏe của Minh Vương, một phần muốn gợi chuyện trở lại Anh. Cô sẽ đặt chuyến bay gần nhất, càng ngày cô càng cảm thấy bản thân không an toàn chút nào. Văn Toàn chỉ mong được rời khỏi nơi đây. Không biết điều này có thành được hay không nữa. Bên phòng Ngọc Hải, anh đưa tay lên tháo tai nghe xuống, toàn bộ cuộc trò chuyện giữa cô và người bạn thân đã bị anh nghe trọn. Ngọc Hải thở dài, nói:
- Chắc trêu đùa em đến đây đủ rồi...
Sáng hôm sau Ngọc Hải đi làm, anh cho phép cô nghỉ ngơi tuần này. Văn Toàn thực sự càng muốn như vậy. Mọi hôm đi làm phòng Ngọc Hải đều đóng cửa nhưng hôm nay thì không, cửa phòng mở toang ra, ánh nắng chiếu yếu ớt qua rảnh rèm cửa. Văn Toàn ngập ngừng đi vào, nhẹ nhàng kéo tấm rèm ra để sáng căn phòng hơn. Cô chầm chậm dò xét từng thứ một, lần lượt rồi mạnh bạo hơn, chính là đang tìm kiếm lại những tấm ảnh mà hôm trước mình đã thấy. Văn Toàn cẩn trọng xem mọi tập tài liệu nhưng không thể thấy. Kì lạ thay là trong ngăn tủ của anh có rất nhiều giấy vệ sinh, cô không hiểu anh cần dùng chúng lắm đến vậy. Cả 1 hồi lục lọi, cô cũng không thu được gì. Văn Toàn vẫn không từ bỏ, cô chổng mông cúi đầu xuống chân giường, chân tủ, tìm mọi ngóc ngách. Camera nhỏ được Ngọc Hải lắp trong phòng đã quan sát mọi hành động của Văn Toàn, từ cách cô bước vào e dè cho đến lúc quậy tung căn phòng lên. Giờ đây anh ngồi trước máy tính, trong màn hình là thân người Văn Toàn phân hông chổng cao lên, đập vào mắt anh. Bên dưới cạp quần đã được anh cởi xuống, hai tay rung rung lên, con mắt anh dán chặt vào 2 mông nảy nở đó, cuộn giấy vệ sinh vên cạnh lần lượt được kéo thêm. Không cần nói cũng biết anh đang tự thủ. Từ khi chuyển về nhà Văn Toàn, mỗi lần ngắm cô, sát bên cô nhưng lại không thể làm gì khiến anh bức bối vô cùng, chỉ còn cách duy nhất là tự xử cho bản thân. Nếu như 2 năm về trước, Ngọc Hải lúc ấy lại luôn luôn trong cơn hoạn lạc vô cùng, anh hết sức càn quấy bên trong cơ thể Văn Toàn, những kɦoáı ƈảʍ mà cơ thể nhỏ bé liên tục run rẩy lên khiến anh đê mê vô cùng...
...2 năm trước...
Sau 1 ngày trôi qua, đêm cũng buông xuống, Ngọc Hải mở cửa phòng ra, Văn Toàn ngồi ngắm lên bầu trời đầy sao chợt giật thót lên. Quay ra đã thấy Ngọc Hải khóa chốt phòng lại, tiến về phía mình. Theo như thói quen, cô lùi lại về phía sau cho đến lúc chạm vật cản. Ngọc Hải đi lại, thô bạo kéo Văn Toàn về phía mình, ôm chặt cơ thể cô, 1 tay vòng ôm eo, 1 tay lại mân mê xuống bờ mông trắng mịn phía dưới. Bên trên anh lại hôn cô 1 nụ hôn sâu, trút hết hơi ra. Buông cánh môi ra, Văn Toàn bị dí sát gần mặt Ngọc Hải, cô sợ hãi, cố đẩy cơ thể to lớn của anh ra. Sức cô gái bé nhỏ như cô sao đâỷ nổi người đàn ông mạnh mẽ như Ngọc Hải. Chỉ vòng tay xuống chân, anh nâng cô lên rồi đặt xuống giường, tay nhanh chóng kéo tuột chiếc quần ra. Văn Toàn sợ hãi, nước mắt giàn ra, van lơn:
- Ngọc.... Ngọc Hải... Hức... hức...
Anh chỉ im lặng, bên trên thì xé toạc chiếc áo 2 dây mảnh ra. Cả thân thể của cô chỉ còn chiếc qυầи иɦỏ che chắn nơi tư mật luôn luôn làm anh điên đảo. Môi anh hôn chùn chụt qua rái tai, xuống xương quai, nhẹ nhàng hôn cả lên hai nhũ hoa hồng hào, rồi từ từ xuống chiếc bụng phẳng lì, dừng lại ở hoa nguyệt kia...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro