Chương 6
Khuôn mặt Dylan bỗng tối sầm trong giây lát. Hắn lộ rõ sự căng thẳng trên khóe mắt. Hắn nhất định sẽ chẳng mắc những lỗi ngớ ngẩn như thế nếu hắn đã trưởng thành. Nhưng may mắn là hắn chỉ mới 14 tuổi. Cô có thể dễ dàng cảm nhận sự cảnh giác bên trong hắn. Dù vậy, hắn cũng nhanh điều chỉnh biểu cảm một cách khéo léo để che đậy tính cách thật sự của mình.
Kĩ năng diễn xuất của hắn ngày càng tiến bộ hơn và gần như hoàn hảo. Nhưng có vẻ như kế hoạch...của cô cũng đã thành công. Cô không những không ngại chạm mắt với hắn ta mà thậm chí còn cười một cách rạng rỡ. Hắn có vẻ ngượng.
"Một con cá vàng có thể hiểu tiếng người? Lạ nhỉ?"
Đó là một bất ngờ.
"Ta không hiểu...Ta không hiểu lắm?"
Bức tường thành vững chắc giữa hắn và cô được dựng lên một lần nữa nhưng hắn không thể che giấu sự bất ngờ trong đôi mắt xanh sâu thẳm đó.Nhưng đôi mắt xanh của hắn không còn trông vô hồn như lúc nãy. Cô có thể dễ dàng thấy đôi mắt lấp lánh đó. Rõ ràng là hắn rất tò mò về cô. Cô cười nhẹ.
"Vậy sao? Dù sao thì buổi học của chúng ta kết thúc tại đây"
Charlize nhẹ nhàng đứng dậy. Tà váy của cô phủ trên mặt đất. Mái tóc vàng tro của cô hơi xù lên. Cô có thể cảm nhận được mọi sự chú ý của hắn đang dồn về cô. Đôi mắt hắn vẫn dõi theo cô khi cô rời đi.
Hắn không ngăn cô lại. Mỗi bước chân của cô đều rất thanh lịch và tao nhã tựa như cánh bướm. Ba ngày trôi qua. Hoàng tử thứ 13 của vương quốc tin rằng thế giới mà hắn thấy là hoàn hảo và ngập tràn những quy tắc đồng nhất. Nhưng cô thì khác, cô rất đặc biệt.
"Mình đã làm tốt trong thời gian qua"
Cả hai đều cố gắng thu hút sự chú ý của đối phương trong thời điểm hiện tại. Họ quan sát nhau nhưng không hề để lộ mục đích của mình. Giống như dầu và nước không thể trộn lẫn với nhau vậy. Họ không hề trò chuyện với nhau dù họ luôn ở gần nhau.
Cô đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cô chắc chắn hắn vẫn luôn âm thầm quan sát từng nhất cử nhất động của cô. Mỗi khi cô quay đầu nhìn lại, cô đều thấy hắn dõi theo cô.
...
"Tôi rất vui vì tiểu thư cũng thích việc điều chế nước hoa. Thật ra thì sở thích của tôi là làm nước hoa, thưa tiểu thư"
Người hầu nữ tên Mary đã nói với cô như thế. Lúc đầu, cô ấy có vẻ rất sợ Charlize nhưng bây giờ, cô ấy đã mở lòng hơn trước sự tốt bụng của Charlize.
"Đó có phải là "Chanspink" mà ngươi đã làm không? Tuy nó giản dị nhưng lại rất tinh tế"
"Chan...Chanspink. Nó chỉ là một cái túi thơm tầm thường nhưng nó nghe thật sang trọng khi người gọi nó như vậy. Tôi chỉ là dân nghiệp dư thôi, thư tiểu thư"
Nó có hương thơm nhè nhẹ. Nó sẽ trở nên phổ biến với các cô gái đến từ giới quý tộc bởi hương thơm dịu nhẹ của nó. Nhưng phải mất cả chục năm nữa nó mới trở thành xu hướng cho giới quý tộc. Mary đỏ mặt vì ngại ngùng khi nhận được lời khen từ cô. Charlize ngửi mùi nước hoa mà Mary đưa cho cô. Bịch túi thơm màu hồng này thật dễ thương.
"Tôi nghĩ cô là một thiên tài đấy, Mary."
"Ôi, cô cứ nói quá rồi tiểu thư"
"Thật đáng tiếc"
Charlize hơi nghiêng đầu, ngẫm nghĩ một lát.
"Nếu tôi có một nguồn vốn lớn, tôi sẽ mở một nhà máy nước hoa và thuê cô làm nhà sản xuất nước hoa."
"Vâng? Tôi không rành về những thuật ngữ phức tạp đó cho lắm. Tôi.. tôi chỉ ưa thích mùi nước hoa bởi vì gia đình tôi có mở một tiệm hoa nhỏ.... Nhưng cũng rất cảm ơn tâm ý của cô, tiểu thư"
Mary ngại ngùng, xoay người lại. Charlize không phải là người sẽ tự nhiên khen ngợi người khác mà không có lý do gì. Cô đủ giàu có để sống cuộc sống sung túc mà không cần nịnh bợ bất cứ ai để dành được thiện cảm từ họ. Một gia đình buôn bán hàng xa xỉ sẽ thu được một phần lợi nhuận khổng lồ nếu nhắm vào gia đình hoàng gia.
"Tôi không hiểu tại sao mọi người lại hiểu lầm người. Người đã luôn tử tế với tôi, thưa tiểu thư."
Mary vô tình thốt ra những lời đó. Thật ra, lúc đầu người hầu gái không thích cô.
"Cô ta là đứa trẻ đáng bị nguyền rủa. Cô ta đã giết mẹ của mình đấy"
Charlize Ronan khá nổi tiếng. Tất nhiên, cô rất xinh đẹp và xét về địa vị thì cô cũng chỉ thua mỗi công chúa. Tuy nhiên, cô không hề có bất cứ điểm tương đồng nào giống với Dylan.
"Người trông thật sang trọng, thưa tiểu thư"
Charlize mặc bộ đầm rất lộng lẫy, không phù hợp với tòa lâu đài tồi tàn của Hoàng tử thứ 13. Vì Mary bị đe dọa nên cô đã tung những tin đồn thất thiệt về Charlize. Họ nói rằng cô ác độc, bất tài, thiếu chín chắn và đáng bị nguyền rủa.
"Tại sao cô ta lại ở đây?"
Lúc đầu, mọi người cứ thắc mắc về sự hiện diện của Charlize ở cung điện. Mặc dù Dylan bị bỏ bê bởi chính cha ruột của mình nhưng Charlize cũng không đủ tư cách để trở thành gia sư của Hoàng tử. Họ nghĩ đó là một sự xúc phạm và họ rất tức giận. Nhưng khi Mary đã tiếp xúc và làm quen với Charlize, cô bắt đầu hối hận về những gì mình đã làm. Cô đã có những thành kiến không tốt đẹp cho lắm đối với Charlize.
"Tiểu thư thật dịu dàng và tử tế"
Những tin đồn đó đều sai sự thật.
Charlize cười mỉm.
"Cảm ơn cô về lời khen đó. "
Mary bị mê hoặc trước nụ cười tỏa nắng của cô. Charlize hiện lên trong mắt của Mary là một quý cô thanh lịch và quý phái dù không phải trang điểm. Mary đã hiểu tại sao có những tin đồn là Charlize đi quyến rũ người khác. Charlize thật sự rất xinh đẹp. Ban đầu, Charlize trông như một con búp bê vô hồn nhưng giờ đây cô trông tự nhiên hơn với hàng loạt nhưng biểu cảm trên khuôn mặt mình.
"Tôi...tôi xin lỗi"
Mary đỏ mặt, cúi đầu xin lỗi Charlize. Vốn là người rộng lượng, Charlize còn chẳng cần hỏi lí do tại sao Mary lại xin lỗi. Cô chỉ mỉm cười như thể cô đã hiểu tất cả. Điều đó càng làm Mary thêm xấu hổ.
"Chúc tiểu thư có một ngày tốt lành."
"Vâng, cảm ơn vì món quà."
Khi Mary rời đi Charlize thầm nghĩ:
"Có lẽ cô ấy không quen với việc được khen ngợi."
Cô sẽ không làm quá nhiều điều chỉ để nhận sự ngưỡng mộ từ người hầu gái. Khi Mary đem nước đến phòng tắm cho cô vào ngày mai, Charlize sẽ hỏi Mary về thứ mà cô ấy thích như một lời cảm ơn cho bịch túi thơm.
Charlize có thể dễ dàng khiến người khác yêu quý cô cũng như khiến họ ghét cô. Cô lo lắng rằng nếu như cô mất đi sức quyến rũ của mình thì cô sẽ không thể chiếm được trái tim của Dylan. Sau khi thử nghiệm điều này trên Mary thì đây là kết luận đúng đắn nhất.
"Mình hoàn toàn không gặp bất cứ khó khăn nào."
Cô biết được điều này khi cô nhìn chằm chằm vào bịch túi thơm. Cô cố gắng để không trở nên tuyệt vọng trước hoàn cảnh này. Tất nhiên, cô không cần phải vội vàng bây giờ. Cô nhẹ nhàng đặt bịch túi thơm dưới gầm giường, thư giãn rồi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, cô phải đến thư viện ngay khi vừa tỉnh dậy. Những quyển sách giáo khoa đã được giao từ tuần trước và cô cũng không thể chỉ dạy mình môn kiếm thuật cho hắn.Những kiến thức này cũng là một phần tất yếu.
"Mình đã thấy anh ta ở đầu rồi thì phải."
Dường như cô đã thấy người thủ thư ở đâu đó trước đây. Mồi thành viên trong hoàng tộc đều phải ghi nhớ các thành viên trong gia phả của gia đình mình. Vì thế, cô có thể dễ dàng nhận ra người thủ thư.
"Công tước Robert"
Anh ấy đội một chiếc mũ lưỡi trai có gọng sừng bằng bạc và ăn mặc khá bảnh bao. Cô nheo mắt lại để nhìn thật rõ người thủ thư. Giờ cô mới nhận ra anh.
Anh là một trong những người mà các tiểu thư danh gia vọng tộc không vừa mắt nhất. Dù khá bảnh trai, anh ghét những người phụ nữ ngu ngốc, vô dụng. Mặc dù là đại công tước nhưng đến giờ anh vẫn chưa kết hôn.
"Tuần này sách vẫn chưa về thưa tiểu thư"
Không phải là những quyển sách chưa được chuyển tới mà là họ không muốn đưa nó cho cô. Charlize nhận ra điều này ngay lập tức.
Ngay khi Robert nhìn thấy Charlize, anh ta giấu quyển sách đằng sau vạt áo. Đó là quyển sách hướng dẫn về cách trở thành vị vua tốt của tác giả Adelio.Cô biết quyển sách này bởi lẽ cô đã là thanh kiếm ma thuật cho hoàng gia trong suốt 400 năm.
"Xin lỗi, thưa ngài."
Charlize đến gần Robert. Anh giả vờ như đang bận việc khác.
"Tôi là Charlize Ronan đến từ cung điện của Hoàng tử thứ 13. Tôi đã nộp đơn xin cung cấp một vài quyển sách từ tuần trước nhưng vẫn chưa có quyển nào được chuyển tới."
"Thư viện vẫn chưa sắp xếp chỗ cho những quyển sách đó, thưa tiểu thư"
Đó là một cái cớ đã được anh ta nghĩ sẵn từ trước. Cô chỉ vào vạt áo đỏ của anh.
"Quyển sách dưới vạt áo của ngài là gì vậy?"
Robert cho rằng cô sẽ không đoán được quyển sách đó nhưng anh bắt đầu bối rối.
"Đó là ..."
" Đó là quyển "Cách trở thành vị vua tốt" do Adelio viết"
Hai người im lặng một lúc lâu. Robert nhìn Charlize với ánh mắt đầy sự căm thù. Cô biết, xung quanh đây đầy những đồn thổi về sự bất tài cũng như tai tiếng của cô.
Cô là đứa con gái bị nguyền rủa của gia đình công tước Ronan.
Một đứa trẻ lạ mặt đột nhiên lại xin làm gia sư của Hoàng tử khiến anh không có thiện cảm với cô mấy.
Anh ta không trả lời.
"Tại sao ngài lại không đưa cho tôi những quyển sách dù nó đã được chuyển tới. Tôi đã vượt qua bài kiểm tra và hoàn thành mọi thủ tục nhưng có vẻ như tôi không được công nhận là một gia sư cho Hoàng tử."
"Tiểu thư không biết sao?"
"Biết gì thưa ngài?"
Ngài công tước vuốt tóc rồi thở dài:
"Tôi sẽ cho người biết là tại sao người không được dùng những quyển sách này. Với tôi, những bậc thầy tài giỏi mới xứng để đọc những quyển sách này."
Robert liếc cô. Hầu hết các quý cô sẽ bật khóc khi bị xúc phạm như thế.
"Tiểu thư thật ngây thơ. Cô nghĩ rằng cô có thể đọc được những cuốn sách phức tạp như thế này và dạy cho người hoàng tộc sao."
"Đó là lý do duy nhất sao, thưa ngài"
Cô không khóc. Trái lại, cô còn nhìn thẳng vào anh với đôi mắt lạnh lùng, khiến ngài công tước có phần sợ sệt khi bị hăm dọa.
"Cái gì? Cô được bảo bọc rất kĩ kia mà. Sao lại...."
Anh ta cảm nhận rằng dường như có lí do nên Charlize mới được mệnh danh là bậc thầy kiếm thuật.
"Ý của ngài là quyển sách này chỉ có một số ít người mới được đọc nó?"
Bây giờ cô không còn kính trọng anh ta nữa. Những người thiếu kiến thức và không chính trực mới là người thật sự cần đọc những cuốn sách này. Suy nghĩ của anh ta là hoàn toàn sai lệch. Dù trên môi cô vẫn nở nụ cười thật tươi nhưng đôi mắt cô lại không như thế.
Robert bị đe dọa và quát vào mặt cô.
"Đưa nó cho cô là một sự xúc phạm. Ngài Adelio sẽ nghĩ gì khi thấy cô đọc quyển sách này. Tôi sẽ không bao giờ đưa nó cho cô."
"Vậy sao"
Charlize cười khinh anh ta. Trước khi cô trọng sinh, giữa cô và Robert chưa từng xảy ra tranh chấp hay mâu thuẫn nào. Robert được biết đến là một người thông minh nên Charlize đã đánh giá cao anh ta. Nhưng cô đã lầm. Anh ta cho rằng Charlize không xứng để đọc cuốn sách. Tình yêu mà anh ấy dành cho những quyển sách rất đáng trân trọng nhưng anh ta đã gặp sai người rồi.
"Nghe lời tôi. Những bằng cấp mà cô đề cập trước đó là ....."
"Tôi sẽ cho ngài thấy trình độ của tôi. Thật ngu ngốc làm sao khi tự ngài đưa ra những điều kiện để được đọc một cuốn sách" - cô nói.
"Chương 1. Là một bậc quân vương tốt, thứ ngươi nhận được sẽ không bao giờ là ghét bỏ hay đố kị mà chính là sự ngưỡng mộ từ chính thuộc hạ của mình."
Cô phát âm một cách hoàn hảo, điều mà chỉ có hoàng tộc mới có thể làm được.
"Trang 2..."
......... cô không là gì so với tình yêu mà anh dành cho sách. Robert khịt mũi khi anh nghĩ như thế nhưng anh không thể. Robert đã được giác ngộ sau khi nghe những gì cô nói.
"Đó là ....."
Đó là cuốn sách được viết bởi Adelio nhưng sao cô biết được những gì được viết trong đó? Robert nổi da gà và tròn mắt nhìn cô.
______
Đón đọc bộ truyện sớm nhất tại web osach.net @Sồi Đỏ Team: https://osach.net/profiles/soi-do-1428
Đừng quên theo dõi page Sồi Đỏ Team trên fb để cập nhật các thông tin mới nhất và đón đọc các bộ truyện hấp dẫn nha ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro