Chương 28
Ban đầu, Dylan định giữ chân Charlize.
Thật là đột ngột. Hắn thẫn thờ một lúc.
Tuy nhiên, ngay cả khi hắn cố đẩy vai Charlize ra, cô đã vô ý chạm môi mình vào môi hắn. Dylan chớp mắt.
Mái tóc màu vàng tro. Hắn có thể đã ôm lấy vòng eo thon thả của cô bằng một tay.
"Đó là mái tóc màu vàng tro..."
Ngay cả khi nằm yên, hắn vẫn có thể ngửi thấy mùi hoa oải hương đặc trưng của cô. Mặc dù hắn chắc chắn đã trưởng thành, nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy mình cũng cần phải có phần trẻ trung.
Charlize có vẻ lo lắng khi nhắm mắt lại.
Dylan từ từ thả lỏng người và không còn đẩy Charlize ra nữa.
Charlize vui mừng vì Dylan không làm loạn, và cô tấn công hắn mạnh mẽ hơn nữa. Và nụ hôn tiếp tục...
Môi nhẹ nhàng chạm môi... Cảm giác mềm mại đến choáng ngợp.
Nhưng nó hơi mơ hồ. Nó không sống động mà giống như một đám mây.
Dylan hỏi với giọng căng thẳng,
"... Giáo sư?"
"... Thần muốn làm điều đó," Charlize nói trong khi vuốt ve má hắn bằng mu bàn tay cô.
Dylan chậm rãi lẩm bẩm,
"Đó chỉ là một giấc mơ."
Nếu không, Charlize sẽ không làm điều này. Cô sẽ không nói chuyện với Dylan.
Lý do mà hắn chắc chắn rằng đó là một giấc mơ vì điều này rất xa vời so với thực tế.
Đáng lẽ trên bầu trời đêm chỉ có duy nhật một Mặt trăng, nhưng hắn lại thấy tận 3 Mặt trăng ở đó, và kim giờ của đồng hồ thì quay nhanh như một cái chong chóng.
"Ôm thần đi."
Giọng nói của Charlize ngọt ngào vô cùng.
"Mình cần làm gì để khiến cô ấy xuất hiện trong giấc mơ của mình đây?" Dylan ngước lên Charlize và nghĩ.
Dù hắn có ôm cô vào lòng thì cũng không ai biết.Ngay cả khi hắn ôm cô, Charlize cũng sẽ không bị thương.
Đó chỉ là giấc mơ của hắn. Khi điều gì đó là không có thật... bạn có thể tạm gác lại cảm giác tội lỗi của mình.
"Làm sao mình dám làm chuyện này với cô ấy? ... Thật là một trí tưởng tượng phong phú."
"..."
"Để làm điều này..."
Những ngón tay của Charlize từ từ vuốt ve đôi môi của Dylan.
Dylan bật cười khi nhớ lại hắn đã từng gỡ xơ vải ở miệng cô.
Thực tế, đó là một cái cớ. Charlize là người cần thận và luôn sạch sẽ. Không có một sợi vải nào trên miệng cô cả.
Hắn đơn giản chỉ muốn chạm vào cô, vì vậy hắn đã nói dối về xơ vải đó.
"Đúng. Đó chỉ là một giấc mơ."
Dylan gần như không thở được.
"... Charlize."
Cái tên này hắn muốn gọi chết đi được.
Tuy nhiên, hắn không thể phát âm tên cô một mình vì hắn không dám thốt ra cái tên đáng quý ấy.
Hắn cảm thấy như thể hắn đang xé trái tim mình ra và đặt nó vào tay Charlize.
Nếu hắn đủ can đảm để gọi tên cô, thì Dylan giờ đây rõ ràng đã có thể thân thiết với Charlize hơn.
Hắn đã rất choáng ngợp khi chỉ mới gọi tên cô. Hắn thở chậm lại. Nghe có vẻ mỉa mai, nhưng hắn thực sự đã làm được.
"Mọi người gọi người là Charlize, tôi ghen tị với họ. Nhưng thật đáng tiếc khi tôi không thể gọi tên người dễ dàng như vậy. Nó rất quý giá, rất quý giá đối với tôi. Bởi vì tôi đã quá bận rộn với những lo âu của mình."
Charlize im lặng.
Dylan di chuyển như một tín đồ trung thành đến thăm một linh mục để giải tội.
"Tôi sợ rằng tôi thậm chí có thể giống nó. Có một câu nói xưa, kể rằng nếu một đứa trẻ quá quý giá, nó thậm chí sẽ không có tên. Người đã làm như vậy với tôi. Vì đối với tôi người còn đáng quý hơn cả gia đình. Vì đối với tôi, người là quan trọng nhất."
Một tiếng thì thầm nghe thật đau lòng.
Dù hắn có nói gì đi nữa, cảm xúc của hắn cũng không thể được truyền tải hết. Bởi những cảm xúc chất chứa trong nỗi lòng hắn là quá nhiều. Dù hắn có giải thích thế nào đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là một phần của chúng.
Charlize vuốt má Dylan. Đó là một cái chạm nhẹ nhàng khiến hắn khó thở.
"Điện hạ."
Cô nhếch một bên khóe miệng. Đó là một nụ cười đẹp đến chói mắt. Đó là vẻ đẹp không thể tồn tại trên đời.
Dylan chợt nhận ra:
Lý do Charlize có trong giấc mơ của hắn và lấp lánh một cách phi thực tế là vì đôi mắt hắn đã có thể nhận ra vẻ đẹp của cô.
"Ôm thần đi."
Charlize đến trước, và Dylan không dám nổi loạn. Hắn chỉ chấp nhận nó.
Không. Ngay sau đó hắn đã đảo ngược vị trí của mình. Được là người chủ động sẽ thoải mái hơn.
Sự tiếp xúc của Dylan cẩn thận như khi cầm một chiếc cốc sứ dễ vỡ.
Tuy nhiên, hắn giữ chặt lấy cổ tay của Charlize với một lực mạnh và tưởng chừng như chiếc cốc sứ đã vỡ toang.
"Giáo sư có biết tôi muốn người đến nhường nào không?"
Hắn không thể để Charlize rời đi trước mắt hắn, mặc dù đó chỉ là một giấc mơ và sẽ biến mất khi hắn tỉnh giấc.
Dylan ôm chặt lấy Charlize, thổ lộ mong muốn mà hắn không bao giờ có thể thổ lộ được với Charlize ngoài đời.
***
Theo như những gì hắn nhớ, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Charlize, hắn thấy cô bình thường và không ấn tượng chút nào.
Dylan tài giỏi theo một cách hơi khác so với các Hoàng tử .
Hắn là một thiên tài thực sự, và hắn có một bộ não nhạy bén và nhanh hơn người bình thường.
Nếu người bình thường cảm nhận được 1 bức sóng thì Dylan nhận được 1000 bức sóng.
"Tôi đã quá mệt mỏi rồi."
Việc phải ưng biến lại mọi thứ chỉ khiến Dylan thêm mệt mỏi.
Vì vậy, hắn cố tình sống ẩn dật, cách ly với thế giới bên ngoài.
Hắn đặt ra một khuôn mẫu để phản ứng tự động mà không cần suy xét gì nhiều, và hắn đã sống theo cách đó cả chục năm, cho tới khi hắn gặp cô.
Ý thức thực sự của hắn đã bị chôn vùi bên dưới bề mặt và bị phong ấn hoàn toàn.
"Người định sống như vậy trong bao lâu?"
Vào thời điểm đó, dường như có ai đó đã ném một cục đá vào hắn...
"Thực tế, tôi đã nghĩ người thật nhàm chán và chẳng có gì thú vị."
Hắn cảm thấy như có một vết nứt trong tâm trí hắn.
Chỉ có cô gái vào thời điểm đó, gia sư Hoàng gia của anh, Charlize, chạm bước vào cuộc đời Dylan và khiến cuộc đời hắn bừng sáng.
Lần đầu tiên trong một thế giới toàn màu đen trắng, nó bỗng sáng rực rỡ.
Như Charlize đã nói, Dylan không có niềm vui trong cuộc sống.
Mạnh mẽ một mình mà không cần ai đó công nhận có nghĩa là "Tôi biết rõ tài năng của mình tới đâu" và không cần cố gắng.
"Người là ai vậy?"
Thật là tuyệt. Mặc dù chiến lược thu hút sự chú ý, mà không chạm đến sự khó chịu một cách tinh tế, rõ ràng hắn có thể thấy rõ điều đó...
Sự quan tâm nảy sinh giống như Charlize đã dự tính.
Có cảm giác như trái tim băng giá của hắn đã đập trở lại.
Mọi người đều nói rằng họ thích một người tốt. Một người hiền lành, cư xử khéo léo và ngoan ngoãn.
Hắn không ghét bản thân vì đã sống một cách khiêm tốn. Hắn nghĩ tốt hơn là không nên nổi bật như vậy.
Vì vậy, hắn đã sống một cuộc đời khép kín như trước khi cô trọng sinh.
Thật là sốc khi có một người nhìn thấy được điều mà không ai để ý.
"Người có thể cảnh giác với thần. Và người cũng có thể phớt lờ tôi như bao người khác."
Dylan nghĩ rằng hắn đã có lựa chọn đúng đắn. Bởi vì hắn cần phải trở thành một người tốt. Nhưng Charlize...
Cô là người đã khuyên hắn phải biết thận trọng và đôi khi cư xử không lịch sự lắm cũng không sao.
Cô đem đến cuộc đời hắn màu sơn sặc sỡ nhất mà hắn chưa từng thấy trước đây. Dylan vẫn chưa thể nhuộm màu cho cuộc đời mình ngay lập tức, nhưng ít nhất hắn biết rằng vẫn tồn tại một loại màu sặc sỡ như thế.
"Nếu như người cảm thấy mơ hồ, người có thể lựa chọn hoàn toàn thờ ơ hoặc ám muội."
Nụ cười rạng rỡ đó...
"Tôi không ngại bị ám ảnh bởi Hoàng tử đâu."
Thật là ngạc nhiên.
"Làm sao người có thể hiểu tôi sâu sắc đến như vậy?"
Sau đám tang của người vợ lẽ thứ 7, Charlize đã hết lòng dạy dỗ Dylan.
Charlize cũng che giấu thân phận tốt, nên Dylan không mấy lần ngạc nhiên khi thấy cô bắt đầu trổ tài.
Sự chín chắn của những lời khuyên dường như không giống với một cô tiểu thư nhà quý tộc 15 tuổi.
Dylan biết. Những lời chỉ dạy của Charlize không phải là cách để cai trị một quốc gia với tư cách là Hoàng đế, mà là cách để cai trị như một bạo chúa.
"Vậy thì không thành vấn đề."
Vì ngay cả một Charlize thông minh như vậy cũng phải cố gắng trong nhiều tháng để phá bỏ bức tường cao và kiên cố của Dylan.
Đó là bởi vì hắn biết bản thân hắn là một người tận tụy, một người có xu hướng trao đi mọi thứ cho những người đứng sau ranh giới sau khi bức tường bị phá bỏ.
Không quan trọng Charlize là ai. Ngay từ khi cô bước vào cuộc đời hắn thì hắn đã chấp nhận sự tồn tại của cô.
Không phải vì Charlize cao quý.
Không phải vì Charlize là phụ nữ.
Không phải vì Charlize có vẻ ngoài quyến rũ.
Không phải vì Charlize thông minh.
Bất kể Charlize có như thế nào hay cô đến từ nơi nào, hắn cũng sẽ làm theo lời cô.
Đó là sự tôn trọng mù quáng. Hắn nghe lời cô giống như một người tôn sùng đạo.
Dylan thậm chí còn không nghĩ đến việc thay đổi Charlize. Đó không phải là lời phán xét mà hắn nên đưa ra.
Bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động và Dylan sẵn sàng buông bỏ bản thân để đi trên con đường mà cô mong muốn.
"Tôi có thể cho người mọi thứ."
Nó không chỉ là một chuỗi các từ được thốt một cách vô nghĩa, hắn có khả năng để làm như vậy.
Nếu Charlize muốn hạnh phúc, hắn có thể chịu đựng bất cứ điều gì... Nhưng hôn nhân...
Hắn không thể.
"Tại sao?"
Dylan đã mơ thấy cô trong giấc mơ của mình, biết rằng Charlize không có thật.
Dylan bị Charlize thu hút về mặt tình dục. Hắn xem cô như một người khác giới.
Hắn hy vọng hai người có thể có một mối quan hệ khác với việc chỉ là thầy-trò.
Hắn không muốn ôm bất kỳ người phụ nữ nào khác ngoài Charlize và hắn cũng không muốn Charlize có người đàn ông nào khác ngoài mình.
"Cảm giác này."
Để định nghĩa nó là tình yêu, từ này cảm thấy quá nhẹ nhàng.
Đó là lý do tại sao hắn không đặt tên cho cảm xúc của mình.
Hắn nghĩ tình yêu là thứ tình cảm quá đỗi tầm thường để bày tỏ lòng mình.
Nhưng nếu đây không phải là tình yêu, thì đó là gì?
"Tôi mến người."
Hắn yêu cô, người đã dẫn dắt hắn đi trên con đường hủy diệt hơn bất cứ ai khác.
Sẽ tốt hơn nếu chấm dứt sự thống trị máu lạnh.
"Ngay cả giữa những lời chê bai, sự chỉ trích sẽ còn lưu lại trong lịch sử, và những lời nguyền rủa, oán hận của cái ác. Giá như tôi đã ở bên người... "
Dylan mở mắt.
***
Đó là một đêm trăng tròn tuyệt đẹp.
Charlize ở một mình trên đồng cỏ xanh. Với một thanh kiếm dài... Một chiếc váy trắng với tay áo dài...
Khi ở một mình, cô thường làm cho vòng tròn mana của mình nhẹ hơn. Bây giờ nhu cầu làm điều đó đã không còn nữa. Thay vì đó...
"Sau một thời gian dài..."
Cô sẽ biểu diễn một màn múa kiếm.
Sẽ không thành vấn đề nếu không có ai nhìn thấy nó. Bởi vì cô rất muốn làm điều đó.
Charlize bắt đầu nhảy. Múa kiếm có thể là một động tác nhào lộn đối với người khác, nhưng với Charlize, nó có nghĩa là một lưỡi kiếm có thể cắt đứt cơ thể con người ngay khi nó chạm vào họ.
Ban đầu, đó là một điệu nhảy chậm rãi. Mỗi khi ánh trăng chiếu vào lưỡi kiếm bạc, một luồng sát khí lạnh lẽo tuôn trào.
Màu kiếm trở nên chói mắt vì nó phản chiếu ánh sáng của Mặt trăng. Lưỡi kiếm ngày càng trở nên sắc sảo hơn.
Có lẽ vì việc sử dụng một lưỡi kiếm là nguy hiểm, nên màn múa kiếm của cô trở nên thật ngoạn mục và khiêu khích.
Đưa bàn tay trắng nõn ra, nắm lấy mũi kiếm, xoay người vài cái.
Chiếc váy của cô bay phấp phới như một cánh bướm bay ngoài trời... Một thiết kế hở vai mát mẻ...
Ôi trời. Woosh
Âm thanh của lưỡi dao cắt trong không khí rất rõ ràng. Màn múa kiếm của Charlize bắt đầu ngày càng nhanh hơn.
Chỉ có Charlize trong rừng. Cây cối bao quanh bởi đồng cỏ. Ngay cả vào lúc bình minh, một con cú không thể ngủ được đã kêu lên.
Thanh kiếm đã được xoay vài lần trong không khí. Sự chuyển động nhanh chóng, đẹp đến ngỡ ngàng. Màn múa kiếm dần trở thành một tác phẩm nghệ thuật.
Thanh kiếm dài dường như quét qua chân Charlize.
"..."
Tóc của Charlize cũng lấp lánh như ánh trăng. Trong một thời gian dài, Charlize tập trung vào múa kiếm.
Cô chỉ muốn nghỉ ngơi một mình. Phòng ngủ dù rộng đến đâu cũng không mang lại cho cô sự trọn vẹn của thiên nhiên.
Dần dần, thanh kiếm bắt đầu thu được toàn bộ năng lượng, hệt như một vị thánh tỏa ra vầng hào quang. Nhưng, màn múa kiếm của Charlize đột ngột dừng lại.
Charlize nhìn vào khu rừng tối trống rỗng. Như thể cô đã nhìn thấy điều gì đó...
Cô từ từ chớp mắt và nói,
"Đi ra đi."
Vì cô biết có người đang ở đó.
__________
Đón đọc bộ truyện sớm nhất tại web osach.net @Sồi Đỏ Team: https://osach.net/profiles/soi-do-1428
Đừng quên theo dõi page Sồi Đỏ Team trên fb để cập nhật các thông tin mới nhất và đón đọc các bộ truyện hấp dẫn nha ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro