Chương 23
"Vậy thì, liệu tôi có thể làm bất cứ điều gì mà tôi muốn không?" Dylan hỏi.
Charlize nhanh chóng trả lời vì cô không còn chút lưu luyến gì với gia đình:
"Tất nhiên rồi, thưa Điện hạ."
Dylan sẽ nghe theo mọi mong muốn của Charlize.
Quyền lực của gia đình Ronan tuy cao nhưng nó vẫn không bằng Thái tử.
Dylan không biết chính xác mình đang cảm thấy gì lúc này. Bởi vì hắn chưa bao giờ gặp chuyện như vậy trước đây.
Hắn chỉ muốn lắng nghe tất cả những mong muốn của Charlize và trân trọng chúng.
"Hãy làm những gì mà Điện hạ thích," cô trả lời, không biết điều gì có thể xảy ra.
"Bây giờ căn phòng của tôi đã chuyển đến cung điện của Thái tử, tôi khá hài lòng về điều đó. Những tôi cũng thích tòa nhà cũ mà tôi từng ở vì nó lưu giữ nhiều kỷ niệm".
Dylan do dự một lúc:
"Nhưng nó không sang trọng và hợp với người. Giờ đây, người sẽ có thể ở một nơi rộng rãi và thoải mái hơn. Tôi sẽ cho người trang trí lại phòng ngủ theo ý muốn của người."
"... Điện hạ đã làm điều đó rồi mà."
Charlize khóe mắt nhăn lại vì cô đang mỉm cười:
"Người là người duy nhất luôn quan tâm đến tôi."
Khi cô nghiêng đầu, mái tóc mềm mại của cô rơi xuống.
Mái tóc dài màu vàng tro cùng với đôi mắt xanh lục là vẻ đẹp đặc trưng riêng của cô.
"Tại sao hắn lại nhìn mình chằm chằm một cách vô hồn vậy?"
Charlize thoáng nghĩ khi nhìn Dylan im lặng.
Như thể hắn đã tỉnh lại sau dòng suy nghĩ, Dylan nhanh chóng chớp mắt và tránh ánh nhìn của cô.
Tuy nhiên, ánh mắt của hắn sớm quay lại nhìn cô. Nó đọng lại trên môi cô.
"Có chuyện gì vậy, thưa Điện hạ?"
"Chờ một chút."
Dylan nhanh hơn Charlize. Hắn đặt tay mình lên gần môi cô.
Miệng cô mở ra, nhưng không có tiếp xúc rõ ràng. Hơi thở của cô như ngừng lại.
Đột nhiên, cô nhớ về quá khứ.
Bốn năm trước, ở trên núi.
Charlize giả vờ ngủ lúc đó, nhưng thực ra cô đang thức. Vì vậy, cô nhớ tất cả mọi thứ. Một chàng trai đang băn khoăn không biết có nên gỡ những cánh hoa trên má cô hay không.
"Mối quan hệ của chúng ta liệu có tiến triển gì không?"
Chàng trai đó đã do dự, không dám chạm vào cô. Vậy mà giờ chàng trai đó đã áp sát người cô một cách bình tĩnh.
Đôi mắt của Charlize mở to hơn.
Đôi môi mà người hầu đã giúp trang điểm. Phần bên ngoài có màu hồng, và khi đi sâu hơn vào bên trong nó là một gradient màu đỏ.
Người hầu gái giúp cô trang điểm ngày hôm nay, chọn son môi màu hồng cho cô.
Dylan từ từ chạm vào môi Charlize. Một cảm giác sống động. Charlize chớp mắt.
"Mình đang căng thẳng sao?"
Charlize không thể biết được môi mình đang run hay do ngón tay của Dylan đang run. Cô nín thở trong chốc lát.
"... Có cái gì ở đây này."
Dylan nói và lấy miếng xơ vải ra khỏi miệng Charlize. "À." Charlize nuốt nước bọt một cách muộn màng.
Vừa mới tổ chức lễ đón tuổi mới,
Hôm nay Dylan trông hơi lạ trong buổi lễ mừng tuổi của mình.
"Người đã thực sự trở thành người lớn rồi."
Bầu không khí náo nhiệt.
Hắn mỉm cười bẽn lẽn. Nó thật lạ. Từ đâu đó, một cảm giác nguy hiểm ập đến.
Chắc hắn cảm giác đó xuất phát từ cậu học sinh xuất sắc của cô
Bây giờ hắn giống một vị bạo chúa dè dặt nhưng sẽ sớm thôi cả vương quốc sẽ quỳ gối trước hắn. Và cô chính là người đã huấn luyện hắn.
Charlize chậm rãi trả lời,
"Cảm ơn Điện hạ."
Cô cảm thấy Dylan đang tỏ ra quan tâm đến cô hơn.
"Tại sao người không thay một bộ váy khác thoải mái hơn và gặp tôi ở vườn Thượng Uyển? Tôi sẽ chuẩn bị bữa tối cho người."
Dylan đã trở thành Thái tử. Cô cần làm gì đó để chúc mừng hắn. Charlize gật đầu,
"Vâng, hẹn gặp Điện hạ ở vườn Thượng Uyển."
"Hẳn là bộ váy đó rất khó chịu và nặng, người nên nghỉ ngơi một chút."
Dylan nói với giọng điệu nhẹ nhàng cho đến phút cuối cùng.
Đúng như hắn nói, chiếc váy không thoải mái và vật trang trí trên đầu cô cũng nặng nên cô hơi mệt.
"Vâng, thưa Điện hạ."
Hắn luôn để tâm đến cô dù là chi tiết nhỏ nhất. Charlize khẽ cười.
***
Mặt nước đầy những bông hoa súng trắng.
Charlize leo lên những bậc thang bằng đá cẩm thạch. Ánh trăng sáng rọi vào khu vườn Thượng Uyển.
Bữa ăn đêm đã sẵn sàng. Dylan đến trước, đứng dậy chào cô.
"Kính chào người"
Dylan mặc áo choàng của Thái tử. Trông hắn rất tuyệt.
Charlize ngồi đối mặt với Dylan.
"Tôi xin chân thành chúc mừng Điện hạ đã trở thành Thái tử."
"Tất cả là nhờ người thôi."
Dylan khiêm tốn nhìn cô. Người hầu gái bên cạnh bắt đầu rót trà
Ánh trăng rọi xuống nước trong tách trà.
"Tôi đã nghĩ đến việc tặng quà cho Điện hạ nhưng tôi đã thay đổi quyết định. Thay vào đó, tôi sẽ cho Điện hạ ba điều ước".
"... Ý người là những mong muốn của tôi?"
"Vâng. Những mong muốn của Điện hạ. Nhưng Điện hạ chỉ có ba điều ước thôi."
Dylan nhìn Charlize.
"Nếu Điện hạ nói với tôi điều ước của người, tôi sẽ lắng nghe mong muốn của người."
Hắn không muốn bất cứ thứ gì. Ngoại trừ Charlize.
Bất kỳ món quà nào cô tặng cho hắn, hắn đều trân trọng chúng nhưng hắn cũng không hy vọng nhiều.
Nhưng nếu Charlize muốn lắng nghe mong muốn của hắn. Câu chuyện sẽ khác.
"... Xin hãy cho tôi vài phút để suy nghĩ?"
"Điện hạ cứ tự nhiên."
Dylan tự hỏi liệu mình đã bao giờ nghĩ như vậy trong đời chưa.
Ba điều ước.
Ngay cả bây giờ, tại nơi này.
Dylan không muốn làm khó Charlize.
Hắn phải suy nghĩ cẩn thận vì cơ hội chỉ đến một lần.
Charlize vẫn lung linh và xinh đẹp như những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm.
Dylan nói,
"Tôi nghĩ tôi phải suy nghĩ thật cẩn thận để không làm khó người."
"Tôi sẽ thực hiện được mong muốn của người thôi. Điện hạ đừng lo."
Charlize bình tĩnh.
Đột nhiên, cô chạm mắt hắn, Charlize nhấc tách trà bạc lên. Nhấm nháp tách trà với vẻ mặt bình thản, lãnh đạm.
Sự im lặng chấm dứt khi Dylan hé môi.
"Vậy thì, tôi có thể yêu cầu một ân huệ không?"
"... Ân huệ?"
"Nó không lớn. Tôi thậm chí không có ý định phạm tội. Tôi nghĩ tôi sẽ hơi thô lỗ một chút. Tôi hy vọng lúc đó Sư phụ sẽ tha thứ cho tôi."
"Hơi thô lỗ, có thể là gì?"
Charlize tò mò. Nhưng cô đã chấp nhận như những gì cô đã hứa khi trước.
"Được chứ."
Khi cô nhẹ nhàng cho phép, Dylan trông rất ngạc nhiên.
Như thể đang rất căng thẳng, hắn nắm lấy mu bàn tay và úp mở liên tục.
Không có sự thô lỗ nào có thể so sánh được với sự thô lỗ của Hoàng tử thứ 9 trong quá khứ.
Charlize tin tưởng Dylan.
Tốt nhất, hắn nên xin lỗi và xin được tha thứ vì đã thô lỗ; hoặc hắn sẽ yêu cầu cô xoa đầu và nói lời xin lỗi.
Charlize không coi trọng nó.
"Và mong muốn thứ hai của Điện hạ là..."
"Nó là..."
Dylan nhìn xuống mặt đất. Hắn có mái tóc đen tuyền, trái ngược hẳn với làn da trắng như ánh trăng của hắn.
"Tôi muốn người ban cho tôi một cái tên khi tôi là một hiệp sĩ."
"Tên..."
Số lượng hiệp sĩ đã chọn Dylan làm Chủ nhân của họ giờ đã vượt quá hàng chục. Nếu Dylan trở thành Hoàng đế, hắn sẽ có một dàn hiệp sĩ hùng hậu nhưng tất nhiên, hắn cũng cần một người hiệp sĩ tài năng và sẵn sàng phụng sự hắn bất cứ lúc nào mà không do dự.
"Nếu người gợi ý một cái tên của người hiệp sĩ, tôi sẽ rất cảm kích."
Charlize đã không từ chối yêu cầu của Dylan. Bởi vì...
"Mình đã cứu một số người ăn xin và nô lệ đang chết đói trên đường phố và gửi họ đến dinh thự của Dylan."
Charlize hồi tưởng kịp lúc.
Vì vậy, đó là lý do tại sao cô biết rất nhiều người trong số họ, những người sẽ bộc lộ tài năng sáng chói của mình trong tương lai.
Có thể nhắc đến, một cậu bé từ một gia đình đấu sĩ bị bỏ rơi ở chợ nô lệ, ăn xin trên đường phố và hấp hối sắp chết cho đến khi Charlize chìa đôi tay bàn tay của mình và cứu sống họ khi họ gặp khó khăn. Cô đã cho Dylan những hiệp sĩ trẻ đầy tài năng và trung thành.
"Sẽ rất đáng để tin tưởng và nuôi dạy chúng, Điện hạ."
"Người có thể tin tưởng họ và huấn luyện họ, thưa Điện Hạ. Họ sẽ không làm người thất vọng đâu."
"Nếu đó là mong muốn của người."
Dylan nghe lời của Charlize răm rắp và chẳng thèm hỏi điều gì.
Vì hắn cũng đã nhận họ vào cung làm việc theo lời giới thiệu của Charlize, hắn đã nói với họ rằng phải quý trọng cô, phải buông bỏ cuộc sống cũ và trung thành với cô. Họ được nhận vào làm hiệp sĩ cho hắn nhưng dường như, hắn lại bảo bọn họ làm hiệp sĩ cho
Charlize.
Đó là tất cả những hiệp sĩ hiện đã đạt đến cấp độ cao nhất dưới thời Dylan.
"Có phải tên của chúng là V và Hugo không?"
Cô nhớ họ là những chàng trai trung thành, đến mức họ không nỡ rời xa Charlize vì cô đã cưu mang họ khi họ còn nhỏ.
Bây giờ, giống như Dylan, họ đã trưởng thành.
Nó không đến nỗi tệ khi nhìn mọi người cố gắng làm theo một cách mù quáng. Và có lẽ họ đã làm tốt.
Charlize lặng lẽ nhâm nhi tách trà:
"Tôi sẽ cho người một cái tên theo cảm tính của tôi, được không?."
"Cái tên nào cũng được, miễn đó là lựa chọn của người"
Dylan trả lời chắc nịch.
__________
Đón đọc bộ truyện sớm nhất tại web osach.net @Sồi Đỏ Team: https://osach.net/profiles/soi-do-1428
Đừng quên theo dõi page Sồi Đỏ Team trên fb để cập nhật các thông tin mới nhất và đón đọc các bộ truyện hấp dẫn nha ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro